Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 99: Chương 99: Chương 93 tiếp




Bởi vì Luci, còn có chuyện Hoàng Hậu chết ở Tử Vọng Chi Cốc, Phượng Vũ đã sớm coi Quang Minh Thánh Điện là kẻ địch. Nhưng lại không xác định được, giữa Mạnh Nguyên Phủ và Quang Minh Thánh Điện có ân oán gì. Nàng rất tán thưởng con người của Mạnh Nguyên Phủ, nhưng không hào phóng đến mức đi trị thương cho người có thể trở thành kẻ địch của nàng trong tương lai. Làm như vậy thật sự không có ích lợi gì lại còn nhàm chán.

“Chuyện này. . . . . .” Nghe Phượng Vũ hỏi nguyên nhân, trên trán Mạnh Nguyên Phủ đổ mồ hôi hột, nội tâm cực kỳ giãy giụa. Do dự một chút, nhìn bằng hữu đang hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, hắn thở dài một tiếng: “Dù sao, chờ ngươi tiến vào nơi sầm uất thấy lệnh truy nã thì sẽ biết, ta cũng chẳng thể che giấu được gì nữa. . . . . . Hắn là Luật Cung Thương con của đệ nhị nguyên lão Hội Nguyên Lão ở Hoa quốc - đệ nhất cường quốc ở đại lục Bắc Minh. Nửa tháng trước đắc tội Quang Minh Thánh Điện, vì vậy bị đuổi giết đến đây.”

Luật Cung Thương? Đây không phải lần đầu tiên Phượng Vũ nghe thấy cái tên này, nhớ lại lúc còn chưa vào học viện thì hiệu trưởng đã từng nói đến người này, nói rằng hắn mười lăm tuổi đã thông qua khảo nghiệm hạ cấp, được ghi nhận lại là thiếu niên nhỏ tuổi nhất đạt tới cảnh giới hạ cấp. Mặc dù kỷ lục này mới bị mình phá, nhưng vẫn không thể nghi ngờ thiên phú tài hoa của người nọ.

Một thiên tài như vậy, tại sao lại đắc tội Quang Minh Thánh Điện?

Nhưng Phượng Vũ lại hoàn toàn quên một điều chính là cả hai giống nhau thân vì đều là thiên tài hơn nữa nàng và Quang Minh Thành Điện cũng đã kết thù.

Chú ý tới ánh mắt hỏi thăm của Phượng Vũ, Mạnh Nguyên Phủ cười khổ nói: “Ngươi đừng nhìn ta, nguyên nhân hay hậu quả của chuyện này ta hoàn toàn không biết. Khi hắn tìm được ta thì đã bị trọng thương, chưa kịp nói rõ ràng thì đã bất tỉnh. Sau đó thời gian hắn tỉnh lại càng lúc càng ngắn, cơ bản không có hơi sức nói cho ta biết cái gì cả.”

“Biết rõ hắn bị Quang Minh Thánh Điện đuổi giết, ngươi cũng muốn bảo vệ hắn?”

“Hết cách rồi, ai bảo ta chọn lầm bạn tốt.” Dường như trong lời nói của Mạnh Nguyên Phủ là oán trách, tràn đầy sự sai lầm.

Phượng Vũ lại vẫn không hề hiểu: “Vậy tại sao ngươi lại nhận nhiệm vụ của Quang Minh Thánh Điện?”

“Hết cách rồi, ta phải làm ra tiền để mời đại phu, bọn họ đưa ra mức thưởng cao thì ta nhận thôi. Dù sao khi lấy được tiền thưởng thì ta sẽ hóa trang, đến lúc đó bọn họ có muốn cũng không thể nhận ra ta. Hơn nữa không chừng lúc ấy ta có thể nghe ngóng được một số tin tức, ai biết người của Quang Minh Thánh Điện lại là bọn phó điểu*, làm việc còn tàn nhẫn hơn cường đạo, mụ nội nó.”

*phó điểu: là một dạng chửi tục (-_- bó tay tên này)

Mạnh Nguyên Phủ vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị trở mặt như lật sách ở Tử Vong Chi Cốc, nên không nhịn được tức giận nói tục một tiếng, nói xong mới giật mình luống cuống, không khỏi ngượng ngùng nhìn Phượng Vũ.

Phượng Vũ lại hoàn toàn không để ý: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm, vết thương của hắn cứ giao cho ta.”

Nghe được đối phương đồng ý chữa thương, ngược lại Mạnh Nguyên Phủ khó tin nói: “Làm như vậy đồng nghĩa với việc kết thù với Quang Minh Thánh Điện, ngươi -- ngươi chắc chắn chứ?”

“Ngay cả người của bọn họ ta cũng từng giết, tại sao lại không thể chữa thương cho tên này?”

Nói cũng phải. . . . . .” Mạnh Nguyên phủ sờ mũi một cái, bắt đầu tò mò Phượng Vũ sẽ chữa trị như thế nào, hắn đã nghĩ tất cả biện pháp cũng bó tay hết cách với vết thương này. Chu Tước cũng mỉm cười bắt đầu tiễn khách: “Lúc chủ nhân trị thương cần một không gian yên tĩnh tuyệt đối, mời ngươi ra ngoài chờ với ta.”

Sau khi đợi những người khác rời khỏi, Phượng Vũ cầm tay của Lật Cung Thương lên lần nữa, đôi mắt nhắm lại, ngưng tụ nguyên tố lực thành sợi, cẩn thận đưa vào trong cơ thể hắn.

Trước đó khi dò xét thì đã phát hiện, trong cơ thể hắn có một luồng linh lực Ngũ Hành phức tạp, tùy ý quấy rối trong thân thể của hắn, xâm nhập vào ngũ tạng, chắc là có người lợi dụng chưởng pháp đưa nó vào trong cơ thể hắn. Ngũ linh tương sinh, quấn quýt không đi, khiến cho phương pháp chữa trị thông thường hoặc uống thuốc có thể trị tận gốc được.

Trước kia Phượng Vũ từng thấy thủ đoạn tương tự bị dùng trên người Vân Sâm Lam, lúc đó chính Cam Ma La động thủ sử dụng pháp thuật đó đánh lên người hắn. Cho nên lúc này nàng không tốn sức chút nào đã nhận ra linh lực khác thường trong người Luật Cung Thương đến từ Quang Minh Thánh Điện.

Mà ngày đó tu vi của nàng không bằng hiện tại mà còn có thể giúp Vân Sâm Lam giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích đó, hiện tại muốn giúp Luật Cung Thương loại bỏ vết thương tất nhiên dễ như trở bàn tay. Điều duy nhất cần cẩn thận, chính là khống chế quá trình đưa linh lực vào trong cơ thể hắn, nếu quá yếu thì không cách nào loại bỏ Ngũ Hành linh lực, còn quá mạnh thì dễ tổn thương đến kinh mạch của đối phương.

Dĩ nhiên, đây đối với người đã trở thành Ngự Linh Sư như Phượng Vũ mà nói, thì không nói giống như vậy được. Theo ánh sáng có năm màu khác biệt của Ngũ Hành linh lực thì theo thứ tự Phượng Vũ đã đưa Nguyên Tố lực vào trong cơ thể Luật Cung Thương, loại bỏ từ từ các vết thương và Ngũ Hành linh lực có trong ngũ tạng của hắn, sắc mặt Luật Cung Thương từ tái nhợt chuyển sang có thêm một chút huyết sắc, hô hấp cũng ổn định rất nhiều.

Ngoài cửa.

Mạnh Nguyên Phủ không biết rõ thực lực của Phượng Vũ lắm, sau khi theo Chu Tước và Vân Sâm Lam rời khỏi gian phòng đó thì trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng: “Hồng Y đại tỷ, chủ nhân các ngươi, nàng. . . . . .”

“Yên tâm, chuyện chủ nhân đồng ý làm chưa bao giờ không làm được. Ngược lại ngươi ——” Chu Tước phong tình vạn chủng liếc hắn một cái: “Tại sao gọi ta là đại tỷ? Chẳng lẽ ta rất già sao?”

Chu Tước mặc một bộ y phục bó sát người màu đỏ lộ ra vóc người nóng bỏng, mặt mày như vẽ, nhìn bề ngoài thì không kém Mạnh Nguyên Phủ bao nhiêu tuổi cả.

Nhưng nàng là Linh Thú, đã sống trên cõi đời này mấy ngàn năm, sợ rằng số người lớn tuổi hơn nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mạnh Nguyên Phủ gọi nàng một tiếng đại tỷ đã là không để ý đến tuổi của nàng. Nhưng hình như nàng vẫn còn chưa vui lòng.

“Khụ khụ.” Vân Sâm Lam kéo Chu Tước da mặt dày, giả bộ nai tơ mượn cơ hội đùa giỡn trai đẹp ra, liên tục cười khổ kịp thời giải vây giúp Mạnh Nguyên Phủ: “Mạnh tiên sinh vào nơi này trước chúng ta, chắc là biết rõ chỗ nào có đồ ăn, nhờ ngài chỉ đường cho chúng tôi tìm. Sau đó chờ chủ nhân ra ngoài, chúng ta cùng nhau dùng cơm, như thế nào?”

Mạnh Nguyên Phủ cảm kích nhìn Vân Sâm Lam một cái, vừa định gật đầu, lại nghe tiếng ai đó mở cửa vang lên ở sau lưng: “Không cần chờ, bây giờ ta ra ngoài đi chung với các ngươi.”

“Phượng Vũ tiểu thư!” Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phượng Vũ, Mạnh Nguyên Phủ khẩn trương nói: “Tiểu Thương hắn --”

“Vết thương đã được chữa trị, hắn đã không sao. Nghỉ ngơi mấy ngày, uống thuốc dưỡng thương là ổn rồi. Phương thuốc ta đã ghi rõ, sau khi dùng cơm xong, ngươi đi hốt thuốc đi.”

Mạnh Nguyên Phủ nghe vậy mừng rỡ, bái tạ với Phượng Vũ một cái, sau đó lớn tiếng nói cảm ơn. Thấy khí sắc Luật Cung Thương chuyển biến tốt, hắn không thể chờ đợi cần phương thuốc lên, lập tức chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng hấp tấp của hắn, Phượng Vũ buồn cười nhún nhún vai, tự mình đi ăn cơm với các linh thú.

Trên bàn cơm, Chu Tước vừa cắt thịt bò, vừa xúc động nói: “Người kia thực sự không tồi, gương mặt đẹp trai, vóc người đẹp, không chỉ vậy mà còn trọng tình trọng nghĩa.”

Phượng Vũ chậm nửa nhịp, mới hiểu được nàng đang nói đến Mạnh Nguyên Phủ, thấy bộ dáng của nàng như đang suy nghĩ điều gì, không khỏi trêu ghẹo nói: “Thế nào, ngươi xem trọng hắn?”

Chu Tước không trả lời, trầm mặc không giống thường ngày khiến Phượng Vũ sợ hết hồn: “Linh Thú và nhân loại, cũng có thể ở cùng nhau sao?”

“Tại sao lại không thể. Nhưng mà tuổi thọ của chúng ta gần như trường sinh, thật sự nhiều hơn loài người quá nhiều, một khi yêu nhân loại, nhất định chỉ có thể chia lìa.” Vẻ mặt Chu Tước ảm đạm, ngay sau đó cố ra vẻ thả lỏng nói: “Cho nên, ta muốn tìm người bầu bạn, cũng phải tìm một nam nhân đẹp trai gần bằng tuổi của ta -- lại nói Sâm Lam, ngươi còn không có người bầu bạn phải không? Không bằng chúng ta phát triển một bước đi?”

“Khụ khụ khụ!” Lần này Vân Sâm Lam là thật bị canh sặc phải ho khan, thật vất vả mới hết ho, hắn vội vàng khoát tay: “Cám ơn Chu Tước đại tỷ ưu ái, tạm thời ta không suy tính những thứ kia.” Trời ạ, hắn chỉ thích những cô nương đơn thuần thôi, ngàn vạn lần không tiêu thụ được “mỹ nhân” như Chu Tước đâu.

“Vậy mà lại nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi yêu thích nam nhân, là người đồng tính sao?” Chu Tước giả vờ đau lòng nói.

Đang cãi vả, quán rượu che bằng cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra một cách thô lỗ, đi vào là mấy vệ binh. Trong ngực cũng ôm thật nhiều bức họa, trong đó có người lớn giọng ai oán nói: “Trấn Trường quá đa tâm rồi, làm sao tội phạm truy nã lại chạy đến địa phương quỷ quái chim không đẻ trứng của chúng ta này!”

Nghe được ba chữ tội phạm truy nã, trong lòng đám người Phượng Vũ đều căng thẳng, liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó bộ dáng làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, lỗ tai cũng lặng lẽ giơ lên, cẩn thận lưu ý động tĩnh của đám vệ binh.

Có vệ binh đến, lão bản quán rượu vội vàng từ trong phòng chạy đến, liên tiếp cười cười chào hỏi, lại phân phó thị nữ nhanh chóng mang rượu lên.

Đám vệ binh cũng không có khách khí, rối rít bưng ly lên, miệng to uống một hơi cạn sạch, mới quệt quệt mồm nói: “Cái này là tội phạm truy nã mà phía trên rất coi trọng, thúc giục chúng ta mau chóng tìm ra. Nếu người này có đến đây, cần phải đặc biệt lưu ý. Nếu điều tra được tên tội phạm đó từ chỗ ngươi trốn thoát, đừng trách lão ca không để ý tình cảm thường ngày và thể diện mà trở mặt.”

“Dạ dạ dạ, không biết là tiểu tặc nào to gan lớn mật, lại dám đối địch với Thánh Điện Quang Minh?”

“Tự ngươi xem đi, chính là người này, ta đưa ngươi mấy bức, ngươi cũng dán lên khắp nơi đi.” Vệ binh lấy ra một sắp bức họa có hình người bị truy nã đưa cho lão bản. Sau đó lại lấy một xấp đơn truyền khác đưa cho hắn và nói: “Đây là bố cáo đấu loại thị vệ Nguyên Lão Hội, ngươi cũng dán lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.