Editor: ChieuNinh
Ngực trái Quang Minh Chi Tử rõ ràng có một hình xăm Phi Phượng màu đỏ thắm
lớn cỡ lòng bài tay, lông Phượng như mũ quan, móng vuốt giương cao,
giống như đang nghểnh cổ cất tiếng. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồ án
hình xăm giống như đúc với vòng tai trữ vật của Phượng Vũ!
Hoa
văn này, chính là kí hiệu riêng biệt của Phượng gia, hơn nữa hình như
chỉ có chi trưởng Phượng gia mới có tư cách có được. Lúc trước vẫn còn ở Lam Phong trấn thì Phượng Vũ chưa bao giờ thấy qua ở chi thứ hai nơi
đó.
—— người này. . . . . . Thật là ca ca sao?
Liên tưởng
đến cảm giác thân thiết vô cớ xông lên vào lần đầu tiên liếc thấy, hơn
nữa hiện tại đã thấy được kí hiệu, Phượng Vũ đã tin bảy tám phần. Lại
nhất thời không biết nên làm phản ứng gì mới phải, quen biết nhau? Thử
dò xét? Hay cứ để cho Ngôn Ca Hành nói rõ nguyên nhân?
Quang Minh Chi Tử bắt được một cái tay Ngôn Ca Hành đang chọt chọt trước ngực hắn: “Ngươi, biết lai lịch hình xăm này?”
”Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, trên lỗ tai nàng cũng có một đồ án giống vậy sao?”
Theo ngón tay Ngôn Ca Hành chỉ, ánh mắt Quang Minh Chi Tử giống như ngưng
kết lại, giằng co ở bông tai nho nhỏ trên vành tai của Phượng Vũ, thật
lâu cũng chưa từng dời mắt. Vẻ mặt cũng biến hóa không chừng, cuối cùng, hắn trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết ta có hình xăm?”
”Thật sự phải nói sao? Được rồi, ta thừa nhận, ta từng lặng lẽ nhìn lén qua ngươi tắm.”
“. . . . . . Nói thật ra!” Quang Minh Chi Tử bị tên vô lại này trả lời mà hung hăng nghẹn họng một cái.
Đùa giỡn khốc ca thành công, Ngôn Ca Hành thấy đủ liền thu, thức thời nói:“Được rồi được rồi, thật ra thì ta thật tò mò đối với Quang Minh Thánh
điện, đã lén lút làm chút điều tra, trong lúc vô tình đào được vài
chuyện thú vị, không nhịn được muốn chia sẻ với người trong cuộc. Không
hơn.”
—— quả thật đơn giản như vậy sao?
Phượng Vũ và Quang Minh Chi Tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra hai chữ “không tin” từ trong mắt đối phương.
Lập tức, Ngôn Ca Hành liền đã mở ra đề tài: “Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết chân tướng trận biến cố trước kia sao?”
Biết rõ hắn đang dời đi chú ý, Phượng Vũ cũng chỉ có nhận. Nếu như Quang
Minh Chi Tử thật sự là ca ca của nàng, như vậy tất nhiên phải làm rõ
ràng năm đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra: “Cái này ngươi cũng biết?”
”Dĩ nhiên ~ ta ngao du Tát Lan Ca nhiều năm, gần như tất cả thế gia bí ẩn
của bốn đại lục không muốn người biết, ta cũng biết hết không sai biệt
lắm.” Ngôn Ca Hành nở nụ cười tà ác cười một tiếng: “Sáu năm trước khi
ta biết được Quang Minh Thánh Điện đưa ra thái tử bị mất đi trí nhớ,
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh tự nhiên không nhịn được lòng hiếu kỳ,
muốn biết vì sao Thánh Tế tư lại sẽ tiến cử hắn tới kế vị. Thậm chí
không tiếc vì thế mà gặp phải lời đồn đãi con riêng thậm chí là nam
sủng.”
Nghe tới những từ ngữ có tính chất ô nhục kia, ánh mắt
Quang Minh Chi Tử trầm xuống, chưa phát tác, Phượng Vũ liền trấn an vỗ
vỗ cánh tay của hắn. Động tác rất nhỏ lại kỳ diệu hóa giải cơn giận của
hắn lập tức, làm vẻ mặt hắn hơi có vẻ nhu hòa.
Trước khi hai người chưa ý thức được, thì thiên tính huyết thống đã làm bọn họ lặng lẽ đến gần nhau.
Ngôn Ca Hành thu hết một màn này vào mắt, trên mặt xẹt qua vẻ nghiền ngẫm,
trong miệng tiếp tục nói: “Ta bỏ ra số tiền lớn mua bức họa của các hạ,
lại phái người đi điều tra Thánh Tế tư gặp gỡ được ngươi ở nơi nào, lại
phát hiện kết quả hết sức thú vị: vào trước khi các hạ xuất hiện tại
Quang Minh thành, không có người nào thấy Thánh Tế tư chung đụng với
ngươi. Thậm chí ngay cả tâm phúc của hắn, cũng sau khi ngươi vào thành
rồi, mới biết sự tồn tại của ngươi. Mà đầu mối trước đó, bởi vì cắt đứt
quá sạch sẽ, không cần suy tư thì cũng có thể suy đoán, nhất định là có
người cố ý xóa sạch những đầu mối này.”
”Tại sao muốn xóa đi đây? Nếu như các hạ thật sự là tư chất tốt nhất, tiềm lực vô hạn, ưu tú đến
nỗi khiến cho lão nhân kia vừa thấy mặt đã nhận định người thừa kế không phải ngươi thì không còn ai khác, vậy tại sao không thoải mái hào phóng chiêu cáo thiên hạ đây? Như vậy có thể thấy được, chuyện này tất có ẩn
tình. Nên làm cho ta càng thêm tò mò tiếp tục tìm hiểu.”
”Cũng
may cõi đời này không có tường nào gió không lọt qua được. Mặc dù phải
mất rất nhiều trắc trở, ta vẫn đào ra được một chút manh mối, đưa chúng
nó đặt chung một chỗ, cuối cùng ta đem hai người vốn không liên quan gắn lại với nhau.”
”Phượng Tường, thiên tài kinh hồng vừa xuất hiện ở Lam Phong trấn, còn chưa hoàn toàn bộc lộ tài năng, liền ly kỳ mất
tích. Quang Minh Chi Tử, Thánh Tế tư đột nhiên chỉ định là người thừa
kế, lai lịch bí ẩn, trí nhớ hoàn toàn không có. Nếu như không phải là có lòng, ai có thể liên hệ hai người hoàn toàn không liên quan với nhau?
Ngay cả ta lúc mới vừa tra được thì cũng hết sức kinh ngạc đấy.”
Ngưng mắt nhìn vẻ mặt trêu tức của Ngôn Ca Hành, Quang Minh Chi Tử mặt không thay đổi hỏi: “Chứng cớ?”
”Theo như quy củ Phượng gia, con cháu đích tôn vô luận là nam hay nữ đều sẽ
được trao tặng kí hiệu gia truyền. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nữ hài
tử thì chạm khắc ở trên đồ trang sức đeo tùy thân, bé trai thì cần đâm
vào da thịt, tỏ vẻ không quên tổ tiên. Dĩ nhiên, hình xăm có thể nói là
trùng hợp, cho nên ngoài thứ đó ra, ta còn chứng cứ khác.”
Ngôn
Ca Hành bỏ một miếng tinh thạch trí nhớ vào trong tay Quang Minh Chi Tử: “Đây chính là đầu mối ta bỏ ra giá tiền lớn thu thập được, hai vị từ từ quan sát, nếu có chỗ không rõ, hoan nghênh chỉ ra chỗ sai.”
Quang Minh Chi Tử rót linh lực vào bên trong tinh thạch, chỉ chốc lát sau,
tinh thạch chợt lóe Ngũ Thải Quang Mang, tiếp theo một mặt trơn nhẵn
biến thành màu trắng ngà, hiện ra từng bức họa. Cảnh tượng không ngừng
biến đổi, nhân vật chính cũng chỉ có một: một nam hài mười hai tuổi bề
ngoài thanh tú.
Ánh nắng ban mai, nam hài đang khắc khổ luyện tập bên trong phòng lớn. Ngoài cửa chợt có một nữ tử nụ cười dịu dàng đi
vào, ân cần nói gì đó. Nam hài thu thế nghênh đón, còn chưa nói chuyện,
đỉnh đầu cô gái chợt giống như quả cầu rơi xuống, khóe môi vẫn mang theo nụ cười chưa tán, máu tươi nóng bỏng vẩy khắp toàn thân nam hài. . . . . .
Phòng khách chính Phượng gia, nam tử thân là đứng đầu một tộc
cũng bi thảm nằm trong vũng máu. Trong hai mắt trừng lớn tràn đầy kinh
ngạc và không tin, hình như không thể nào tin nổi hung thủ lại sẽ hạ độc thủ. . . . . .
Màn đêm thâm trầm, nam hài toàn thân vết máu vết
bùn liền lăn một vòng mà chạy trốn ở giữa núi rừng, thỉnh thoảng sợ hãi
đề phòng nhìn sau lưng một cái. Rốt cuộc chạy đến trước phòng nhỏ giữa
sườn núi, hắn mới kiên cường im lặng hô lên hai chữ “muội muội”, thì
chợt có một áo choàng từ trên trời rơi xuống, vững vàng bao bọc hắn lại. . . . . .
Một gian phòng không có cửa sổ, cửa phòng khép chặt,
trong phòng nhỏ nam hài vẻ mặt ngây ngốc ngồi dưới đất, mắt đã không còn linh hoạt thông minh thường ngày nữa.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Một lão giả gầy như que củi, má có
nốt ruồi đen ngồi đối diện hắn, thong thả ung dung lau chùi vết máu
trong tay, khóe môi mơ hồ lộ ra nụ cười hài lòng mà tàn nhẫn. . . . . .
Quán trọ, con đường, quán rượu. . . . . . lão giả khô gầy mang theo nam hài
đi qua rất nhiều nơi, nhưng đều không ngoại lệ, sau khi bọn hắn rời đi,
từng địa phương họ đã từng nán lại đều sẽ vô cớ bốc cháy, hóa thành tro
bụi. Mà chủ nhân gian nhà cũng không một ai sống sót. . . . . .
Thần điện hoa mỹ tráng lệ, lão giả thay quần áo hoa lệ dắt nam hài rửa mặt
đổi mới hoàn toàn, nhưng vẻ mặt vẫn thẩn thờ như cũ đi qua thảm dài gấm
đỏ dệt kim. Đám người hai bên dường như có vẻ cung kính, vẻ mặt phức
tạp: nghi ngờ, giật mình, tức giận, khinh thường, suy đoán. . . . . .
ánh mắt của họ nhìn về phía nam hài, đề phòng mà không hề có ý tốt. . . . . .
Hình ảnh luân phiên, nam hài biến thành thiếu niên, dần dần
khuôn mặt anh tuấn từ từ rút đi thanh tú thuở nhỏ. Mặc dù người thay
đổi, mặc dù cảnh thay đổi , tình hình nhưng lại chưa bao giờ thay
đổi: hắn vẫn cô đơn chiếc bóng, tự mình ăn cơm, luyện công, đi ra ngoài
làm việc. . . . . . Thậm chí còn một mình đối mặt chống đỡ hủy hoại và
nghi kỵ của mọi người. . . . . .
Khi thấy thiếu niên một tay cầm
roi, một mình đón lấy hơn mười người bay vây thì Phượng Vũ àm đạm rũ
mắt. Mặc dù cuối cùng thiếu niên lấy được thắng lợi, giẫm mọi người ở
dưới chân. Nhưng vẻ mặt hắn trống rỗng lạnh lùng, lại làm như thảm bại
làm cho người ta đau lòng.
—— đây, chính là cuộc sống sáu năm qua của ca ca sao?
So với Phượng Vũ chán nản, thì người trong cuộc lại lạnh nhạt hơn nhiều,
con ngươi của hắn giống như một chiếc gương, lạnh lùng chứng kiến tất
cả, phản xạ toàn bộ trở về. Giống như làm vậy, thì có thể ngăn cách toàn bộ đau đớn với bên ngoài.
Khi tinh thạch là một mảnh trắng như
tuyết, không xuất hiện bất kỳ hình ảnh nào nữa, hắn chậm rãi hỏi: “Cứ
như vậy xem ra, Thánh Tế tư và cái chết Tộc trưởng Phượng gia, liên lụy
khá sâu?”
Ngôn Ca Hành vô tội buông tay ra: “Không phải là ngươi đều thấy được sao? Ta tin tưởng bản thân ngươi sẽ phán đoán.”
”Ta nào biết đây có phải là ngươi giả tạo hay không?”
”Ta nghĩ các hạ nhất định đã nghe nói qua, tập hợp đủ lực lượng năm Ma Pháp Sư hệ hoàng giả thì có thể bóp méo thời không, cũng hiện ra hình ảnh
một thời khắc đó. Khối tinh thạch trí nhớ này, chính là thi thuật phục
chế sau khi thả vài hình ảnh vào lại một lần nữa. Chỉ là, Tát Lan Ca tuy lớn, vẫn còn chưa từng nghe nói có ai có thể chế tạo hình ảnh giả dối.
Giả dối hay là chân thực, ta tin tưởng các hạ tự có phán đoán.” Ngôn Ca
Hành thản nhiên nói.
Quang Minh Chi Tử gằn từng chữ nói: “Ta chắc chắn sẽ tra rõ ràng chân tướng! Nếu có nửa phần giả dối, ta nhất định
sẽ giết ngươi!”
Dứt lời, hắn qua loa phủ thêm áo khoác, thu hồi
trường tiên lao ra vách tường cách âm. Trước khi đi, liếc mắt nhìn chằm
chằm Phượng Vũ, ánh mắt kia hết sức phức tạp.
”Ai nha ~ ta suy
nghĩ rất nhiều phản ứng của các ngươi sau khi nghe được sự kiện kia, kết quả hoàn toàn khác với tưởng tượng của ta.”
Ngôn Ca Hành tay mắt lanh lẹ vớt lên Nguyệt Cầm bị quăng xuống, vừa đau lòng kiểm nhìn xem
có thương tổn gì hay không, vừa chậc chậc lắc đầu: “Bình thường tiểu cô
nương nghe được mấy cái này cũng sẽ khóc nức nở chứ? Hai huynh muội các
ngươi nên thâm tình đối mặt ôm chầm lấy nhau bộc lộ hết ruột gan chứ?
Thế nào mà hoàn toàn không có phản ứng của người bình thường vậy? Quá
đáng hơn chính là làm ca ca lại còn bỏ lại muội muội liền chạy đi, thật
là cặn bã!”
”Nếu như hắn lập tức tiếp nhận, mắng to Thánh Tế tư
cũng phát thệ từ đó thề không lưỡng lập với ông ta như ngươi mong muốn,
đó mới thật sự là cặn bã.” ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ngược
lại Phượng Vũ rất hiểu ý nghĩ của hắn: trải qua thời gian dài, với hắn
Thánh Tế tư tồn tại cũng là như cha như sư phụ, nếu chỉ vì một chút
chứng cứ còn chưa có tra xét rõ ràng thật giả liền lập tức rút kiếm ra,
coi như cừu địch, vậy không gọi là phân biệt trắng đen, mà là Bạch Nhãn
Lang bệnh thần kinh.
Nghe được lời nói của Phượng Vũ, Ngôn Ca
Hành trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng cười một tiếng, như có vẻ xúc động cảm khái nói: “Cái người này ngược lại ý tưởng thật sự là đặc biệt. . . . . . chỉ là rất thực tế. Quả thật, dưới biến đổi lớn không nên ép một
người làm ra lựa chọn, thường thường rất không lý trí, có lẽ nói cũng
không chừng sẽ làm cho hắn hối hận suốt đời.”
Phượng Vũ không có
lưu ý đến mất mác và mờ mịt xẹt qua trong mắt hắn, hỏi: “Mặc dù hắn đi
rồi, ta vẫn còn có lời muốn hỏi ngươi. Làm sao ngươi biết được rõ ràng
đối với chuyện của Phượng gia như vậy?”
”Ta đã nói rồi, bởi vì tò mò chứ sao.”
”Sẽ không có ai vì thỏa lòng tò mò mà làm đến bước này.” Mới vừa rồi không
phải hắn đã nói rồi sao, hình ảnh trong tinh thạch trí nhớ cần đạt tới
năm Hệ Ma Pháp sư đẳng cấp hoàng giả mới có thể truy ngược. Cao thủ cấp
Hoàng giả, tương đương với trấn quốc chi bảo của một Đại Đế Quốc, tồn
tại giống như vũ khí nguyên tử xã hội hiện đại. Nàng tuyệt đối không tin tưởng, sẽ có người vì “lòng hiếu kỳ” vận dụng “Bom nguyên tử“.
”Tiểu Phượng Vũ, đó là bởi vì ngươi không hiểu được sảng khoái và vui sướng
nắm giữ bí mật người khác ~” vẻ mặt Ngôn Ca Hành bỉ ổi, đổi đề tài lần
nữa: “Hiện tại quan trọng nhất là ngươi dọn dẹp tàn cuộc chứ? Bằng hữu
của ngươi mới vừa rồi đúng là nhân cơ hội làm chút ít chuyện không thể
cứu vãn được, dẫn đến vệ binh đế quốc vây lại rồi. Chẳng lẽ ngươi không
đi xuống giúp một tay sao?”