Edit: mèo suni
Tứ Đại Đế Quốc không giống nhau, triều đình Hoa quốc không theo chế độ
chính trị chuyên chế, mà áp dụng chế độ ngược lại là chế độ có quốc hội. Phụ thân của Luật Cung Thương - Luật Chấn Thanh, chính là một trong
những người có quyền lực cao nhất ở đế quốc - đệ nhị nguyên lão Nguyên
Lão Hội.
Lúc khai quốc chắc người ở nguyên lão hội đã sớm đoán
được đế chế ngang ngược và cực đoan như quân chủ chuyên chế sẽ lụn bại
nên Nguyên Lão Hội mới nghỉ ra chế độ này. Và nghị muốn tận dụng nó làm
trung tâm của Thanh Minh.
Lúc đầu, người trong Hội Nguyên Lão
thật sự không phụ sự kì vọng của những khai quốc công thần, làm việc
liêm khiết, yêu dân như con, giúp cho Hoa Quốc trở thành quốc gia có
thực lực đứng đầu Tứ Đại Đế Quốc.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cho
dù chế độ tốt thế nào cũng không ngăn được lòng người mục nát. Đến thế
hệ của Luật Chấn Thanh, bên ngoài của Hội Nguyên Lão còn rất đẹp đẽ
nhưng bên trong đã mục nát đến cùng cực. Mà thực lực của Hoa quốc, từ
thứ nhất đã rơi xuống thứ ba, chỉ có thể bổ sung nguồn tài nguyên thiếu
thốn từ đế quốc Tu Tháp.
Có một lần Luật Chấn Thanh muốn thay đổi cục diện này, nhưng trong năm tên nguyên lão đối lập với ông có tên Đệ
Nhất Nguyên Lão chỉ cần hắn có kế hoạch hơi bất lợi, lập tức thay nhau
gây áp lực.
Mấy lần như vậy, hai bên cũng coi nhau là cái đinh
trong mắt. Khó có cơ hội Luật Chấn Thanh có nhược điểm rơi vào trong tay bọn họ, những kẻ thù chính trị dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, muốn mượn cơ hội đuổi Luật Chấn Thanh ra Hội Nguyên Lão.
Nhưng
dù sao Luật Chấn Thanh đã làm vài chục năm ờ chúc vị Đệ Nhị Nguyên Lão,
cho dù không cầm quyền trong Quốc Hội, nhưng thanh danh, nhân phẩm của
hắn đều đứng nhất ở meo*suni* Nguyên Lão Hội. Cộng thêm chuyện mật thơ
liên quan đến danh dự của Thánh Điện Quang Minh vẫn còn ở trong tayLuật
Chấn Thanh, làm bọn dien^dan&le$quy@don hắn không dám làm quá quyết
liệt.
Ngại chuyện này sẽ bị người dân dị nghị, những kẻ thù chính trị trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lựa chọn thủ đoạn quá
mạnh mẽ, vanà để cho hắm tham gia chính sự như cũ, nhưng lại bí mật dùng lý do “Lùng bắt đào phạm Luật Cung Thương”, phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn, hơn nữa không cho hắn tự tiện đi ra ngoài, thật rá
là đang giam lỏng hắn.
Nếu là bình thường, Luật Chấn Thanh chắc
chắn sẽ nuốt không trôi giọng điệu này, nhất định sẽ đại náo một cuộc,
hung hăng đáo trả kẻ thù chính trị.
Nhưng bây giờ tung tích nhi
tử không rõ, Lệnh Truy Nã lại có khắp nơi, hắn sợ nếu mình gây cho kẻ
địch thêm sự bực tức, nhi tử sẽ bị kẻ địch trả thù gấp bội, tạm thời chỉ có thể im hơi lặng tiếng, kết minh với một vị trưởng lão khác âm thầm
thảo luận làm sao vượt qua sóng gió lần này.
Một ngày này, Luật
Chấn Thanh vẫn xuất hiện tại phòng nghị sự của Hội Nguyên Lão như cũ.
Một ly trà, một quyển sách lẳng lặng ngồi ở góc, không hề quan tâm đến
chính sự. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù hắn có tham gia hay không, cuối
cùng lúc hắn đưa ra đề nghị cuă mình cũng sẽ bị bác bỏ.
Hội nghị
thảo luận tiến hành được một nửa, tên Nguyên Lão ủng hộ Luật Chấn Thanh
lấy cớ muốn đi nhà xí, lúc đi qua trước mặt Luật Chấn Thanh thì cúc áo
mạ vàng trên ống tay áo chợt tróc ra, rơi vào trang sách Luật Chấn Thanh đang đọc.
Mặt Luật Chấn Thanh không thay đổi thu cúc áo, cũng
không mở ra. Hắn rất có kiên nhẫn đợi một chút về đến nhà đi vào thư
phòng, kiểm tra cấm chế, xác định không có ai rình nghe lén, mới lấy cúc áo ra, lột lớp da kim loại bên ngoài ra, lấy tờ giấy nho nhỏ bên trong
ra.
Sắc mặt của hắn từ từ biến đổi theo nội dung trên tờ giấy,
sau khi xem xong, hắn lắc đầu một cái: “Tỷ lệ thành công quá thấp, cũng
quá mạo hiểm, không thể thực hiện được.”
Hắn cầm bút lông ngỗng
lên vừa định viết hồi âm, ngay lúc này lại nhạy bén nhận ra trong không
khí có sự biến đổi. Nhưng sau khi tập trung nghiên cứu, lại cảm thấy
không có chuyện gì xảy ra. Bốn phía vẫn an tĩnh như cũ, không giống như
đã có chuyện xảy ra.
”Ha, chẳng lẽ còn mong đợi có ai tới cứu ta
hay sao?” Luật Chấn Thanh tự giễu mà cười, cúi đầu mới vừa viết một chữ, cửa phòng chợt bị người đẩy ra.
Người đi vào trên đầu đội mũ che đến tận mi mất, làm cho phân nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối. Nhưng dù là thân hình hay cử chỉ cũng có thể nhận ra, hắn không phải
người của Luật gia.
Thấy thế, Luật Chấn Thanh cho là kẻ thù chính trị được voi đòi tiên, phái người giám thị mình còn chưa đủ, còn phải
phái người tới hạ nhục mình, không khỏi giận tím mặt: “Không có phân phó lại dám tự tiện xông vào phòng của ta, chủ tử ngươi là ai? Cút về nói
cho hắn biết, đừng tưởng rằng ta thất thế mà có thể bỏ đá xuống giếng!
Các ngươi sỉ nhục ta bao nhiêu, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho
chúng!”
Nghe vậy, người nọ cũng không giận ngược lại cười: “Tính
khí Bá phụ thật là ngay thẳng. Ngài không nhận ra ta sao? Tối hôm qua
chúng ta mới trò chuyện.”
Luật Chấn Thanh sửng sốt: “Ngươi -- ngươi là?”
”Ta là bằ hữu của lệnh lang, Mạnh Nguyên phủ.” Nói xong, hắn gở mũ xuống, khom lưng hành lễ voiứ Luật Chấn Thanh.
”Thì ra là lại là ngươi.” Tối hôm qua Luật Chấn Thanh mới vừa thấy hắn thì
ập tức hoài nghi người này là thám tử kẻ thù chính trị phái tới. Dù sao
phong thư gây bất lợi cho Thánh Điện Quang Minh vẫn còn trong tay hắn,
kẻ thù chính trị tất nhiên sẽ tìm cách thu lại. Chiêu bài thân tình này
đánh ra cưng không tệ, đáng tiếc không lâu trước đây hắn mới vừa nói với nhi tử, đã dặn dò hắn không cần trở về nữa.
Nghĩ như vậy, Luật
Chấn Thanh tức giận phất phất tay, vừa muốn đuổi “Thám tử” này đi, trong phòng lại chạy vào hai người, cũng là ăn mặt che đi một phần gương mặt. Nhưng một người trong đó lại có nhìn hết sức quen mắt.
Hắn nhìn
chằm chằm người nọ mấy lần, đột nhiên nghĩ ra được cái gì, suýt nữa hét
thành tiếng. Miễn cưỡng bình tâm lại, hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu Thương,
là ngươi sao?”
”Phụ thân, là ta!” Người nọ đột nhiên vén mũ lên, lộ ra gương mặt đầy rỗ hồng.
Mặc dù đã ngụy trang, nhưng tình nghĩaphụ tử vài chục năm, làm sao Luật
Chấn Thanh không nhận ra đó chính là Luật Cung Thương, nhi tử hắn yêu
thương.
”Tiểu Thương, làm sao ngươi chạy nơi này? Quá nguy hiểm!”
”Phụ thân, họa là ta gây ra, cục diện rối rắm này nên để ta giải quyết.”
”Ngươi. . . . . .” Đối mặt voiứ ít lần nhi tử kiên định như vậy, trong lúc này
Luật Chấn Thanh nói không ra lời. Vừa vui mừng vì nhi tử đã có ý thức
trách nhiệm với việc mình làm, đã là một nam tử hán chân chính, lại lo
lắng hắn bị bắt đi.
Nghĩ đến người giám thị ngày đêm ở nơi này,
mặt Luật Chấn Thanh biến sắc: “Hỏng bét! Trong nhà có hơn trăm mật thám
ngày đêm tuần tra giám thị, các ngươi sẽ bị phát hiện!”
Một âm
thanh nhàn nhạt vang lên, vừa đúng lúc hóa giải sự lo lắng của hắn: “Các hạ không cần phải lo lắng, chúng ta đã nghĩ cách tránh những tai mắt
đó, sẽ không bị bọn họ phát hiện.”
Người kia nói, vừa đóng cửa
phòng, vừa gở mũ xuống, lộ dung nhan hoàn mỹ và tươi trẻ: “Ta cũng là
bằng hưữ của lệnh lang, ba người chúng ta cùng nhau thương lượng lám sao cứu các hạ.”
”Các ngươi. . . . . .”
Luật Chấn Thanh có
chút do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên định của nhi tử, cuối cùng lựa chọn
tin tưởng hai người trẻ tuổi này. “Đa tạ các ngươi, lúc nào thì Tiểu
Thương có thề kết giao với những bằng hữu xuất sắc như thế, cũng không
nhắc qua với ta.”
”Những chuyện này sau này hãy nói, hiện tại xin các hạ kể cho chúng ta biết tình huống thật rõ ràng, chúng ta mới có
thể nghĩ cách cứu ngài.”
”Cứu ta?” Trên mặt Luật Chấn Thanh xẹt
qua một chút lo lắng, nói đơn giản đợt sự việc này, lắc đầu nghiến lợi
nói: “Lão đầu Viên Tỉnh kia thân là Đệ Nhất Nguyên Lão, là kẻ thù chính
trị nhiều năm của ta, hôm nay thật vất vả bắt được nhược điểm của ta,
sao hắn chịu dễ dàng bỏ qua cho ta. Nhẹ thì đuổi ta ra Hội Nguyên Lão,
nặng thì cũng có thể làm ta nhà tan cửa nát!”
Luật Cung Thương cả kinh nói: “Nhà tan cửa nát? Thật xin lỗi, phụ thân, ta thật sự không ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.”
”Cái này cũng không thể trách con.” Thấy mặt nhi tử lộ vẻ tự trách, sắc mặt
Luật Chấn Thanh dịu đi một ít, an ủi: “Ngày đó việc con nhìn trộn văn
thư mật chỉ là mồi lửa, Viên Tỉnh đã sớm muốn đáh rơi ta, chỉ mượn cơ
hội này chuyện bé xé ra to mà thôi. Con cũng biết, từ trước đến giờ ta
không thể giấu giếm sự thật. Nếu ý trời để cho ta nắm được phần tài liệu này, ta nhất định sẽ công bố nó ra, khiến người đời thấy rõ bộ mặt thật của Thánh Điện Quang Minh. Nhưng chắc chắn Viên Tỉnh sẽ không để cho ta như nguyện. Cho nên việc ta và hắn đấu tranh chỉ là chuyện sớm muộn,
con cũng chỉ kích thích mâu thuẫn này nổ ra mà thôi.”
Buổi nói
chuyện đơn giản với Luật Chấn Thanh cho thấy quyết tâm của hắn và tinh
thần trọng nghĩa, làm Phượng Vũ rất tán thưởng. Không phải nàg có hứng
thú đối với việc chính sự của Hoa quốc, chỉ tán thưởng sự chính trực của Luật Chấn Thanh.
Vốn là, nàng chỉ định thừa nước đục thả câu,
công bố văn thư bí mật với người dân, khiến Thánh Điện Quang Minh bị
thiệt hại lớn. Hiện tại, nàng quyết định trợ giúp bọn người Luật Chấn
Thanh, giúp hắn rửa sạch tội danh.
Tình cảnh bây giờ rất bất lợi
đối với Luật Chấn Thanh. Mặc dù tạm thời Đệ Nhất Nguyên Lão Viên Tỉnh
không có hành động quá khích, nhưng mặt khác cũng đang gióng trống khua
chiêng truy tìm Luật Cung Thương. Nghĩ muốn chờ sau khi bắt được “đào
phạm”, sẽ tính sổ với Luật gia.
Có nàng ở đây, chắc chắn Luật
Cung Thương sẽ không dễ dàng bị bắt đi. Nhưng, nếu như Viên Tỉnh không
kịp đợi, khai đao trướ với Luật Chấn Thanh?
Phải biết, trong Hội
Nguyên Lão có hơn phân nửa số người đã đứng về phía Viên Tỉnh, một khi
hắn gây khó đễ với Luật Chấn Thanh, chỉ sợ sẽ không có người nguyện ý ra mặt trợ giúp.
Kế sách hiện giờ, chỉ có thể thắng khi đánh bất ngờ.
Suy tư chốc lát, Phượng Vũ hỏi: “Các hạ, xin hỏi ngươi có người có thể tin tưởng trong Hội Nguyên Lão không?”
Luật Chấn Thanh gật đầu một cái, nói: “Có, nhưng mà hắn gia nhập Hội Nguyên
Lão mới hai ba năm, lai lịch còn thấp, căn bản không làm chủ được gì.”
”Hắn là người có thể tin không?”
”Dĩ nhiên, hắn là chính nhân quân tử khó tìm. Hưn một tháng qua ta bị giám
thị, người biết nội tình đều xa cách ta, chỉ có hắn vẫn khuyên giải ta.
Không chỉ vậy, hôm nay hắn lại đưa ta mật thư, nói muốn nghĩ cách cứu
ta.”
Nói xong, Luật Chấn Thanh chỉ chỉ mật thư còn chưa tiêu hủy trên bàn.
”Ta có thể đọc một chút sao?”
”Dĩ nhiên có thể. Nhưng mà, biện pháp hắn nói quá mạo hiểm, hơn nữa coi như thành công cũng sẽ phá hủy hắn. Cho nên ta phải cự tuyệt.” Luật Chấn
Thanh lắc đầu bất đắc dĩ.
Phượng Vũ đọc xong mật thư, hai mắt
cũng tỏa sáng. Chủ ý này mặc dù có chút vụng về, cũng làm cho nàng suy
nghĩ một chút, nghĩ đến một biện pháp tốt hơn: “Chủ ý này mặc dù lớn
gan, lại có hiệu quả trực tiếp, ta lại cảm thấy có thể thử một lần.”
”Sao có thể vậy được, vì cứu một mình ta, lại phải liên quan tới tánh mạng
của nhiều người như vậy, ta tuyệt đối không đồng ý. Hơn nữa, nếu như ta
thật sự rời khỏi Đô thành, nhất định Viên Tỉnh sẽ cho rằng ta nhận tội,
nói ta chạy trốn. Một khi tội danh thành lập, cả Hội Nguyên Lão đều là
thiên hạ của hắn, hắn càng thêm muốn làm gì thì làm.”
Không phải Luật Chấn Thanh để ý đến danh tiếng, chỉ không muốn tiểu nhân như Viên Tỉnh, gieo họa cho đế quốc.
Đối với việc hắn lo lắng, Phượng Vũ cũng là đã tính trước: “Nếu muốn áp
dụng, đương nhiên kế hoạch này phải thay đổi một ít. Ta bảo đảm sau hành động này, chẳng những các hạ có thể lấy lại tự do, lại có thể rửa sạch
tội danh, tống khứ bộn tiểu nhân ra khỏi Hội Nguyên Lão.”
”Tiểu nữ oa, ngươi đang đùa giỡn với ta hay sao?” Nếu như chủ ý này tốt như vậy, tại sao hắn không nhìn ra?
Luật Cung Thương và Mạnh Nguyên phủ bên cạnh cũng nghi ngờ. Dĩ nhiên bọn họ
hi vọng Phượng Vũ có thể thay đổi cục diện, nhưng lý trí lại nhắc nhở
bọn họ, đây quả thực là đầm rồng hang hổ.
”Trước hết các hạ nghe ta nói xong, rồi hãy quyết định được hay không được?”
Ngay sau đó Phượng Vũ nói ra kế hoạch nàng nghĩ tới. Sau khi nghe xong, ba
nam nhân nhìn trộm mặt nhau, tiếp theo dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn
Phượng Vũ.
”Phượng Vũ, ngươi...ngươi lại nói ra biện pháp này?” Luật Cung Thương khó có thể tin nói.
”Thế nào, có vấn đề sao?” Nàng cũng không chuyên quyền độc đoán, có vấn đề gì mọi người có thể thương lượng.
Mạnh Nguyên Phủ không nói dien^dan&le$quy@don từ nãy, rốt cuộc lên
tiếng: “Không phải có vấn đề, là không thể tưởng tượng nổi, lại gọn gàng dứt khoát. Chúng ta chỉ là kinh ngạc, vậy mà trong chốc lát mà ngươi có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.”
”Không tệ!” Tiếng phụ họa chính
là của Luật Chấn Thanh. Vừa rồi hắn hắn có chút thái độ khinh thường bởi vì tuổi Phượng Vũ quá nhỏ, lúc này toàn bộ biến thành tán thưởng: “Uổng cho ta đã làm chính trị trong mấy chục năm, vốn tưởng rằng lần này đã
là đường cùng, không nghĩ tới lại có hi vọng. Ánh sáng ở trên cao --
không, là thần Tát Lanka ở trên cao, cảm tạ chư thần đã đưa một cô nương xuất sắc như vậy đến bên cạnh ta, giúp ta vượt qua cửa ải khó này!”
Luật Cung Thương bên cạnh hắn gật đầu liên tục, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Vũ, khâm phục ngày càng đậm.
Đối mặt với sự tán thưởng của mọi người, Phượng Vũ cũng không vui mừng mất
hình tượng, ngược lại càng thêm chăm chú: “Cơ bản kế hoạch này đã được
quyết định sẽ thực hiện, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết phải sửa lại. Luật Nguyên Lão, xin cho ta một tín vật, chúng ta sẽ liên lạc với vị Nguyên
Lão trung thành đó của người, để hắn giúp chúng ta hành động. Còn có
Tiểu Thương, ngươi là người quen thuộc Đô thành nhất trong ba người
chúng ta, chắc rằng không thể không mạo hiểm đi ra ngoài giúp một tay.”
”Không thành vấn đề, tối nay ta có thể đi không? Có Mạnh đại ca cải trang cho
ta, chỉ cần không gặp được người quen, bảo đảm không ai nhận ta!” Luật
Cung Thương hết sức tự tin.
Bốn người lại thương lượng gần một canh giờ, mới đưa ra quyết định về các chi tiết trong kế hoạch.
Ngón giữa bắn ra Minh Hỏa đốt bản vẽ thương nghị thành tro bụi, Phượng Vũ
nói: “Đại khái chính là như vậy. Ở đây nuẵ sẽ có người hòai nghi, chúng
ta đi trước đây. Nguyên Lão các hạ, chờ dạ tiệc ngày đấu loại thị vệ đó, chúng ta sẽ gặp lại.”
”Tốt.” Trải qua thương lượng vừa rồi, Luật Chấn Thanh đã thật sự khâm phục nàng, tin tưởng giao mọi chuyện cho
nàng. Suy nghĩ một chút, hắn còn có chút không yên lòng: “Những người
canh giữ ngoài kia. . . . . .”
”Yên tâm, bọn họ bị ta chuốc thuốc mê rồi. Sau khi tỉnh lại bọn họ cũng chỉ sẽ cho rằng cả một đêm mình
đều canh gác nghiêm túc, chỉ ngây ngô trong chốc lát, sẽ không nghĩ có
người từng đi vào.”
Sau khi nghe xong, Luật Chấn Thanh hoàn toàn yên lòng: “Ha ha, quả nhiên là hậu sinh khả úy, xem ra là ta quá lo lắng.”
Mượn bóng đêm che chở, ba người thần không biết quỷ không hay trở lại dịch
quán. Sau khi trở về phòng, Phượng Vũ nghỉ ngơi một chút, liền lấy đan
dược luyện ban ngày ra ăn, tiếp tục tu luyện.
”Thời gian cấp bách, không thể không nhanh chóng tăng cường thực lực. “
Đan dược tan ra ở trong bụng, hòa tan với nhiệt độ ngay lập tức bao bọc lấy cơ thể, cảm giác đó ngày càng trở nên mãnh liệt, nó giống như muốn bốc
cháy.
Kinh mạch trong cơ thể cũng theo sự phát tán của đan dược
trở nên tràn đầy linh lực. Phượng Vũ thúc giục linh lực ở trong kinh
mạch vận hành một vòng, vui mừng phát hiện, mấy ngày liên tiếp gặp trở
ngại không thể đột phá cảnh giới, nay dường như có chút dấu hiệu.
H vọng tối nay có thể đột phá trung cấp cấp ba Bình Cảnh, chạm được trung cấp cấp bốn!
Âm thầm nghĩ, Phượng Vũ thúc giục linh lực lần nữa, theo mạch máu ở trong kinh mạch chạy.
Một vòng, hai vòng, ba vòng. . . . . .
Mười vòng, 11 vòng, 12 vòng. . . . . .
100 vòng, 101 vòng. . . . . .
Linh lực vận chuyển trên trăm lần, kinh mạch vẫn sừng sững bất động, bắt đầu xảy ra biến hóa thật nhỏ. Chật hẹp gặp rộng rãi, mà nơi đó càng rộng
rãi. Kinh mạch dĩ nhiên chạy về nơi rộng rãi đó, cũng lặng lẽ sinh ra
một chút thay đổi, ngay sau đó linh lực tràn vào ngày càng nhiều. . . . . .
Chỉ thấm thoát, mặt trời đã hiện lên.
Phượng Vũ mở hai mắt ra, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lên cấp thành công.
Bây giờ tu vi nàng đã là trung cấp cấp bốn, tấn thăng hai cấp nữa, là có thể đạt tới thượng giai.
Lúc này toàn thân nàng cao cũng có cảm giác tràn ngập linh lực do tấn cấp
mang lại, trong lúc phất tay thậm chí còn có thể cảm nhận được lực lượng tràn ra ngoài. Nhu cầu cấp bách của nàng bây giờ là cũng cố cảnh giới,
mà biện pháp tốt nhất, là giao thủ với người khác. Lúc quuết đấu, sẽ nắm được cách thu và phóng sức mạnh.
Nhưng tìm ai làm đối thủ đây? Luật Cung Thương? Mạnh Nguyên Phủ? Không, cái nàng cần chính là đối thủ nhẫn tâm.
”Đúng rồi, nếu kế hoạch là như thế này. . . . . . Vậy thì ta có thể làm chút chuyện, chẳng lẽ không phải một công đôi việc sao.”
Nghĩ đến khả năng đó, trong mắt Phượng Vũ hiện lên một nụ cườ giảo hoạt, như đứa trẻ mới vừa trộm được kẹo.
Vào lúc giữa trưa, đầu đường Đô thành.
Sáng sớm lúc Luật Cung Thương ra ngoài, mang theo tín vật đi tìm vị nguyên
lão ủng hộ phụ thân. Chuyện thành công như trong dự tính, hắn thành công lấy được tin tưởng của đối phương, cùng với sự ủng hộ kế hoạch.
Nghĩ đến chưa tới năm ngày nữa là có thể vì phụ thân và bản thân mình rửa
sạch oan khuất, cả nhà đường đường chính chính đoàn viên, Luật Cung
Thương liền vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ sau khi trở về dịch quán nhất
định phải cảm tạ Phượng Vũ, đã làm phiền nàng nghĩ ra kế hoạch giải
quyết tận gốc việc này, nếu không hắn nhất định bó tay hết cách.
Nhưng mà, với tính tình cưa nàng chắc chắn sẽ nói, việc lớn chưa hoàn thành, mọi người vẫn cần cố gắng lên.
Vừa nghĩ tới nụ cười và bộ dạng của Phượng Vũ, mặt Luật Cung Thương không
tự chủ đỏ lên, trái tim cũng dâng lên sự ngọt ngào và ngượng ngùng.
Hơn phân nửa con em thế gia từ nhỏ đã hiểu chuyện trăng hoa, mặc dù Luật
Cung Thương bị phụ thân dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng không phải không có
tính tình háo sắc của một thiếu niên. Cũng hiểu nguyên nhân khiến tim
đập nhanh là gì .
Nhưng, hắn sầu não không phải ở bản thân, mà là ở người hắn thầm mến.
”Phượng Vũ xinh đẹp lại tài giỏi, người đứng ở bên nàng nên cường đại và hòan mỹ hơn thế. Mà ta lại. . . . . .”
Nghĩ đến thực lực và tính nhút nhát của mình, Luật Cung Thương bắt đầu khổ
não. Nhưng, rất nhanh hắn lại chấn chỉnh tinh thần: “Ta muốn trở thành
một nam nhân cường đại, chờ ta có tư cách đứng ở bên cạnh Phượng Vũ thì
sẽ nói cho nàng biết, ta đối với nàng. . . . . .”
Chấn động như
âm thanh của tiếng sấm, bỗng dưng cắt đứt việc Luật Cung Thương ôm ấp
tình cảm thưở dien^dan&le$quy@don thiếu niên. Hắn tò mò nhìn theo
tiếng động, chỉ thấy ở trung tâm con đường phía trước, có một cái cột
rất to, hai bên là hai miếng hoành phi*, trên đó viết một chữ Chiến lớn.
(*): băng rôn
”Đó là cái gì?” Tất cả mọi người nhìn lên đài cao, đều không hẹn mà cùng nghi hoặc hỏi.
Đang lúc ấy thì trên đài cao một bóng dáng mạnh mẽ đi lên, người ấy tự nhiên đứng, hắng giọng nói: “Năm ngày sau chính là tất cả người đăng kí dự
vòng loại nhưng chỉ có một người được chọn làm thị vệ, dôids với vị trí
đó ta nhất định phải có, quả thật một khắc cũng đợi không được sự kiện
tranh tài ngày ấy. Cho nên, ta bày lôi đài, muốn cùng các vị tự nhận là
có thực lực cạnh tranh vị trí đó, phân cao thấp!”
Gịong nói của
nàng cũng không lớn, nhưng không biết tại sao, ngay cả người đứng ở phía xa nhất cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Khi náng nói rõ ràng bốn chữ “phân cao thấp”, trong đám người ầm ầm nổ oanh.
Mà Luật Cung
Thương càng ngạc nhiên hơn, vẫn hoài nghi mình còn nằm mơ: “Tại sao
Phượng Vũ . . . . . . Đột nhiên mở lôi đài khiêu chiến?”
Người trên đài cao đón gió mà đứng, tư thái cao ngạo, lại là người trước đó một khắc hắn còn tâm niệm là nữ thần, Phượng Vũ!