Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 39: Chương 39: Thích khách hay người đi đường?




"Thổ Bích —— Hộ!"

Theo một tiếng quát của thiếu nữ, Thổ nguyên tố ở bốn phía dưới sự thúc giục của nàng nhanh chóng dẫn vào lòng bàn tay của nàng. Trong nháy mắt, huyễn hóa thành một quầng sáng màu vàng. Linh quang (quầng sáng) không ngừng quay vòng, cực kỳ chói mắt ở trong đêm tối.

"Hả?" Thiếu niên đang đuổi theo Dạ du ưng thấy thế thì cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, thấy tình thế bất thường liền vội vàng ra lệnh: "Tuyết điêu, mau dừng lại!"

Nhưng đã quá muộn.

Dạ du ưng và Tuyết điêu vốn dùng toàn lực nên bay rất nhanh, tuyệt đối không ngờ tới ở phía trước sẽ có chướng ngại. Đến lúc nhìn thấy thì đã dừng lại được rồi.

Mắt thấy tránh không được, thiếu niên quả quyết quát lên: "Phong Nhận Chướng!"

Một đoàn hào quang màu xanh nhạt phát ra từ lòng bàn tay của hắn, nhanh chóng vây quanh toàn thân. Nhưng hắn thi triển ma pháp cuối cùng vẫn chậm một bước, bức tường hộ thân chưa thi triển ra hoàn toàn thì đã đụng vào thổ bích (bức tường hộ thân) của Phượng Vũ.

Bang ——!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa (long trời lở đất), một cánh trước của Dạ du ưng, đang dùng hết tốc lực đụng thẳng vào thổ bích của Phượng Vũ. Sau khi nổ xong thì thấy lông màu đen nhánh bị máu tươi làm ướt nhanh chóng hạ xuống, Dạ du ưng khổ sở kêu một tiếng, cánh vô lực vỗ hai cái liền hạ xuống.

Tuyết điêu dù cánh chưa hạ xuống nhưng cũng không có tốt hơn. Tuy có chủ nhân kịp thời thi triển ma pháp, nhưng cuối cùng không thể hoàn toàn bảo vệ bọn nó. Máu tươi phun ra từ chỗ đỉnh đầu bị đụng, trong nháy mắt nhiễm đỏ lông trắng như tuyết của nó. Ngay cả trên khuôn mặt của thiếu niên cũng dính máu tươi, làm ngũ quan của hắn vốn lạnh lùng nay lại nhiều thêm mấy phần khắc nghiệt.

Lực lượng chạm vào nhau mang tới sóng xung kích lay động không ngừng, bức tường hộ thân của Phượng Vũ lung lay mấy cái, hào quang màu vàng lưu động như nước lóe lên mấy cái, rốt cuộc ổn định lại lần nữa.

Nhìn Phong Nhận bích của thiếu niên kia đã không chịu được sự dao động của ma pháp, linh quang hóa thành một vài điểm nhỏ rồi biến mất trong đêm tối mờ mịt.

Hào quang màu vàng và màu xanh nhạt đối chọi gay gắt, đấu trực diện. Cuối cùng, vẫn là kỹ năng của Phượng Vũ cao hơn một bậc.

"Ngươi ——" thiếu niên thấy mình thế nhưng lại rơi vào hạ phong (thế bất lợi), trong lòng sững sốt, mình đã trải qua mọi khó khăn thế nhưng mình lại vì vậy mà ăn thiệt thòi lớn.

Hắn vận khởi thị lực (nâng mắt lên) quan sát (đánh giá) đối thủ, không biết làm sao mà linh quang không ngừng lưu chuyển quanh thổ bích, biến hóa khôn lường, ngăn cản tầm nhìn chỉ cảm thấy hư hư thực thực, thật sự không nhìn thấy rõ mặt mũi của người ở trong bức tường. Tầm mắt lại nhìn về phía tọa kỵ của người kia, trái lại lần này lại nhìn thấy rõ khiến thiếu niên càng ngày càng sợ hết hồn.

"Độc Giác Thú? !" Thiếu niên từ nhỏ lớn lên ở Hoàng Đô nên đương nhiên là biết chuyện Độc Giác Thú bị Đại tế tư giết tộc và phong ấn một con Độc Giác Thú hơn hai mươi năm về trước. Hắn cũng rất hiểu phong ấn của Cam Ma La không phải dễ dàng phá bỏ như vậy!

—— xem ra, thực lực của người này không kém! Chả trách có thể làm mình ăn thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng vì sao đối phương lại tự dưng muốn kiếm chuyện với mình? Chẳng lẽ Hoàng Đô bên kia chung quy vẫn không yên tâm về mình sao?

Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng đó, trong lồng ngực bất giác nhiệt huyết dâng trào, sắc mặt lại càng âm lãnh: "Ta tưởng là ai, hóa ra là tay sai của tiện nhân kia! Ngươi muốn lấy tính mạng của ta, lại không dễ dàng như vậy!"

Khi nói chuyện, tâm niệm của hắn xoay chuyển, lấy một cây trường thương trong nhẫn không gian ra. Thiếu niên trở tay cầm, mũi thương rét lạnh sắc bén, lập tức nhắm ngay vào người sau vách tường.

Những hành động luân phiên của hắn khiến Phượng Vũ không hiểu: người này nói hưu nói vượn (nói xằng nói bậy) cái gì vậy?

Nàng suy nghĩ một chút liền bừng tỉnh hiểu ra: xem ra là hắn nhận nhầm người.

Nàng đang định giải thích nhưng thiếu niên kia đã thúc giục con đại điêu bay thẳng lên. Phượng Vũ ngửa đầu nhìn, tâm niệm xoay chuyển, trong nháy mắt đoán được ý định của hắn: hắn thấy thổ bích tấn công không phá được nên muốn bay lên cao vòng qua bức tường rồi lại tấn công lần nữa!

Nhìn thấu điểm này Phượng Vũ đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội. Có câu nói cách phòng ngự tốt nhất là tấn công, nàng dứt khoát thu hồi thổ bích, chuyển hóa Thổ nguyên tố đang phòng ngự thành công kích: "Vạn thạch bay tới —— PHÁ...!"

Thiếu niên vạn không ngờ nàng sẽ dứt khoát thu hồi phòng thủ chuyển thành công kích mình, nhanh chóng lùi về phía sau để tránh khỏi thế công mãnh liệt của loạn thạch. Trong khoảng thời gian ngắn, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân.

Phượng Vũ một chiêu bức đối phương lui về phía sau, nhưng không truy kích mà là thừa cơ bỏ chạy. Nếu hai bên không cừu không oán, đánh thắng cũng không có ích lợi gì thì tại sao nàng phải đánh để phí sức lại chẳng có kết quả tốt chứ?

Với lại một phen ép buộc này, mắt thấy mặt trời đã dần dần lộ ra từ phía chân trời. Nếu để lỡ chuyện nhập học, nhất định sẽ bị sư phụ niệm tử (lẩm bẩm đến khi chết).

"Đứng lại!"

Phượng Vũ muốn giải quyết trong hòa bình nhưng thiếu niên không muốn buông tha nàng, sau khi né tránh công kích lại thúc dục đại điêu đuổi theo. Nhưng điêu nhi này đã bị thương, đương nhiên sẽ kém với thần tốc (tốc độ nhanh chóng khác thường) của Độc Giác Thú. Trong nháy mắt, bóng dáng của Phượng Vũ liền hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của thiếu niên. Thiếu niên vẫn không nhìn thấy rõ mặt mũi của nàng chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy.

Thấy tung tích đối phương đã hoàn toàn không còn nữa, đầu óc không sáng suốt của thiếu niên cũng dần dần tỉnh táo lại: "Nếu người này thật sự là tiện nhân kia phái tới ám sát ta thì cần gì phải đối kháng chính diện với ta? Chỉ cần thừa dịp lúc ta đang truy đuổi Dạ du ưng thì lặng lẽ đánh lén là được rồi. Lại nói, vừa rồi nàng đã chiếm một chiêu tiên cơ (cơ hội trước tiên) thì cần gì phải bỏ chạy? Nhưng nếu nàng không phải là thủ hạ của tiện nhân kia thì là ai chứ?"

Hắn suy đi nghĩ lại nhưng hoàn toàn lại không ngờ tới Phượng Vũ chỉ đi ngang qua mà thôi.

Mắt thấy sắc trời dần dần sáng lên, hắn chợt nhớ tới hôm nay có chính sự phải làm, với lại Tuyết điêu cũng cần phải nhanh chóng băng bó vết thương rồi nghỉ ngơi. Nghĩ đến điểm này, hắn không dừng lại nữa, nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Phượng Vũ biến mất, liền quay đầu bay vào nội thành.

Đế đô Nam khu, đường Phong Lộ.

Trời mới vừa sáng, trên đường đứng đầy người. Phần lớn là người bình thường mặc quần áo mộc mạc, bọn họ đứng ở một góc đường, tràn đầy sự tôn kính và hâm mộ nhìn về trung tâm con đường, bậc thềm rất cao tới hai cánh cửa đóng chặt mang phong cách cổ xưa trang nhã.

"Ai có thể vào học viện tu luyện, thật sự là may mắn."

"Cũng không phải là như vậy. Tại Đế quốc Tu Tháp của chúng ta, 80% quan viên đều từ Linh Chân học viện ra. Đệ tử chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp, tương lai nhất định có thể vinh hoa phú quý."

"Có thể làm quan to lộc hậu, được vua tin dùng, nhất định là tu sĩ. Ai, đời này của ta sao lại sinh ra làm người bình thường, không có thiên phú tu luyện."

"Ha ha, chỉ bằng dáng vẻ lười biếng của ngươi, cho dù có thiên phú, vậy cũng quá lãng phí rồi."

"Thật không biết hình dạng trong học viện như thế nào, nếu có thể đi vào nhìn một chút là được rồi."

"Chắc chắn bên trong vẫn đang chuẩn bị buổi lễ. Nói đi nói lại, chúng ta được cho phép có thể ở bên ngoài dự lễ thì đã không tệ rồi, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa."

. . . . . .

Những người đứng đối diện học viện ôm lấy đủ loại ảo tưởng cũng không biết, khi bọn nhìn bề ngoài vinh quang thì có một mặt dơ bẩn ti tiện khác ẩn giấu trong học viện.

Văn phòng của Chủ nhiệm.

Liếc mắt nhìn người qua lại ngoài cửa sổ, dùng hoa tươi và sợi tơ trang trí quanh hội trường buổi lễ, nam tử trung niên bụng phệ buồn bực thu hồi tầm mắt, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Con không thể để cha giảm bớt một chút tâm tư sao! Tiểu Tân, cha chỉ mới rời khỏi đây mấy ngày thôi, con lại gây họa nữa rồi!"

Đối mặt với phụ thân nghiêm khắc trách mắng, Đồng Tân chỉ thờ ơ nhún vai một cái: "Chuyện cũng đã qua rồi, ngài cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa. Lại nói, mặc dù tên phụ thân của Lâm tiểu tử này ở chỗ của hắn cũng được xưng tụng nhân vật thứ nhất, nhưng ở Đế đô, cho dù thân phận hay là thực lực, hắn đều chỉ có thể tính cái gì chứ ——"

Nói xong, hắn nâng ngón út, khinh miệt lắc đầu: "Con trở mặt với hắn cũng không coi là cái gì. Đáng giận nhất là Tử Lão Đầu họ Nhạc kia thế nhưng mượn cơ hội này giáo huấn con!"

"Ai. . . . . ." Đối với đứa con trai duy nhất bị mẫu thân của hắn cưng chiều quá mức này, Đồng Mạc Uyên luôn luôn không biết làm sao. Nói hắn thì hắn không nghe; đánh hắn thì lại không nỡ. Thật sự là khó xử mà.

Hắn ho khan hai tiếng, không để ý tới con trai cương quyết bướng bỉnh của mình, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, nhìn thanh niên ngồi ở ghế bên kia từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời, nói: "Tiểu Trì, Tam điện hạ sắp đến, cháu chuẩn bị xong lễ vật cho hắn chưa?"

Ở Đế quốc Tu Tháp, từ vương công quý tộc cho tới dân chúng đều biết bệ hạ sủng ái nhất là Tam điện hạ Lạc Tây Á mà điện hạ này lại yêu thích nhất Kỳ Trân Dị Bảo. Nghe nói, đây là chịu ảnh hưởng từ mẫu thân của hắn, cũng chính là hoàng hậu Ngải Phi của Đế quốc Tu Tháp.

Từ lâu đã nghe nói Tam điện hạ tới dự lễ của học viện, thượng tầng (bậc trên) Đồng gia đã thương nghị nên dâng đồ gì để lấy lòng hắn. Thân là thế hệ trẻ thực lực mạnh nhất, trong Đồng gia rất được coi trọng, lúc đó Đồng Trì cam kết hắn sẽ phụ trách tìm được một bảo vật hiếm có, cam đoan sẽ khiến Tam điện hạ vừa lòng.

Đối với đứa cháu trai này, Đồng Mạc uyên luôn luôn yên tâm. Thỉnh thoảng thậm chí hắn sẽ tiếc nuối, tại sao Đồng Trì không phải là con trai ruột của mình. Đồng Tân quá ngây thơ thiếu hiểu biết, căn bản không gánh nổi trọng trách của Đồng gia.

Nhưng nghĩ đến phụ thân của Đồng Trì chỉ là người có tư chất bình thường, ở trong gia tộc không được để mắt tới cũng không hề có quyền thế. Mặc dù năng lực của Đồng Trì cao nhưng cũng phải dựa vào mình để mà hành sự thì hắn liền bình thường lại.

Nhưng lần này, Đồng Mạc Uyên thế nào cũng thất vọng.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của biểu thúc, Đồng Trì hơi cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia hận ý.

"Xin lỗi, biểu thúc. Cháu tới chậm nên thất bại trong gang tấc, không thể lấy được sừng Minh Ngọc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.