Editor: ChieuNinh
Phi Thiên. . . . . .
Nghe được tên này, rất nhiều nghi vấn giống như gợn sóng, kích động ra ở trong đám người, tầng tầng khuếch tán.
”Đây không phải là con trai của Quang Minh đời trước à.”
”Năm đó hắn phong ấn Ma Quân rồi thì đột nhiên biến mất, Quang Minh thành
nói là hắn trong lúc đại chiến thoát lực mà chết, vẫn còn vì hắn mà cử
hành quốc táng. Thì ra là. . . . . . Hắn từng lẻn vào Ma Vực làm gián
điệp?”
”Hắn căn bản không phải gián điệp! Gián điệp là dò thăm tin tức, thế nhưng hắn lại là kiếm chuyện ly gián!”
”Ta nhớ được trên sách giáo khoa có nói, năm thiết kỵ Ma Vực có bốn người
chết trận, một người đầu hàng, nhưng trong đó không có ghi lại về kẻ đầu hàng nữa. Ta nhớ được tên kia gọi là Hoàng Minh, chẳng lẽ hắn thật sự
là Phi Thiên?!”
”Suy nghĩ kỹ một chút, năm đó người Ma Vực cũng
không có làm chuyện xấu Thập Ác Bất Xá gì, thế nào lại cho người ta cảm
giác cũng là trời sanh tội lỗi không thể tha thứ?”
”Chẳng lẽ
ngươi quên ư, mỗi lần chúng ta đi Giáo Đình nghe giảng đạo thì Đảo Từ
trước tiên cũng phải phê phán nghiệt đảng Ma Vực một lần, lại cảm tạ
Quang Minh thần ban cho chúng ta hòa bình và hạnh phúc. Lời giống vậy
ngày qua ngày lặp lại trăm ngàn lần, lời nói dối cũng có thể trở thành
chân lý!”
”Trời ạ, ngươi điên rồi! Lại nói lên lời nói khinh nhờn Quang Minh thần!”
”Là Quang Minh thần lừa gạt chúng ta trước đi, ngươi nghe một chút nội dung mật thư mới vừa rồi, thì ra là cái gọi là diệt trừ ma đầu, giải cứu
người đời, chỉ là một vở kịch hay bọn hắn tự biên tự diễn!”
”Không, ta không tin! Quang Minh thần là thần vĩ đại nhất Tát Lan Ca, những thứ này đều là lời nói dối bêu xấu!”
”Lời nói dối? Người viết thư chính là Phi Thiên Quang Minh Chi Tử đời trước, con trai của Luật nguyên lão lại bởi vì nó mà bị truy nã!”
. . . . . .
Có người khiếp sợ không tin, có người vô cùng đau đớn, có người mờ mịt
chung quanh. Đột nhiên có người lớn tiếng hỏi: “Luật nguyên lão, lá thư
này là bút tích thực sao? !”
”Đúng vậy. Mặc dù ngay lần đầu ta
nhìn thấy nó, cũng giống như mọi người, hoài nghi, không tin, cho rằng
là trò đùa dai bao hàm ác ý. Nhưng vừa vặn trong những món đồ mà ta thu
thập bảo tồn có một thánh điển bút ký vốn do Phi Thiên đại nhân ghi
chép, sau khi so sánh chữ viết, ta không thể không tin tưởng, đây chính
là bút tích thực.” Luật Chấn Thanh trầm giọng nói.
Lời này đưa
đến mọi người một mảnh im lặng, nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định hỏi tới: “Viên nguyên lão, ngài cũng xác định là bút tích thực?”
Viên Tỉnh không nói gì. Trên thực tế, hắn căn bản không mở miệng được, cũng
không thể động đậy. Mới vừa rồi Ngôn Ca Hành tự tiến cử nói muốn soát
người Luật Chấn Thanh thì hắn vừa định ra lệnh binh lính ngăn cản, lại
phát hiện dây thanh và thân thể đồng thời bị đông cứng, vô luận gấp gáp
ra sao dùng sức như thế nào, cũng không thể di động chút nào, cũng không thể phát ra nửa âm tiết.
Viên Tỉnh không biết đây là Ngôn Ca
Hành giở trò tay chân. Bây giờ nghe nghi vấn, ở trong lòng hắn rõ ràng
gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, muốn nguỵ biện một phen phủ nhận sự thật, nhưng thân thể lại phản bội ý chí của hắn, bày ra trước
mặt người đời chỉ có trầm mặc.
Thấy hắn không nói lời nào, đám
người liền tự động lý giải đó là cam chịu, cũng kết luận đối với chuyện
này: Ngay cả hai vị Đại nguyên lão, Nhị nguyên lão cũng thừa nhận thư
này không giả, còn có cái gì để hoài nghi? Quang Minh Thánh Điện, quả
nhiên ở năm đó chơi thủ đoạn!
Tuy nói uy nghiêm của Thần Minh còn không cách nào đi vào tận gốc tận cửa trái tim, nhưng dân chúng vốn tín ngưỡng chắc chắn như bàn thạch, trải qua chuyện ngày hôm nay đã sinh ra dao động không thể tránh khỏi: Quang Minh thần vẫn tuyên dương tin
phụng chính là chính trực thiện lương, thiện ác có báo. Nhưng nếu như
ngay cả uy tín bản thân Thánh điện cũng dựa vào thủ đoạn lừa gạt mà đạt
được, vậy còn có tư cách xa xỉ gì nói mấy cái này?
Mật thư tuyên
đọc, trực tiếp đưa đến tình huống Viên Tỉnh vốn tận lực muốn tránh
khỏi—— dân chúng hoài nghi đối với quyền uy tối thượng tuyệt đối của
Quang Minh Thánh điện.
Chú ý tới vẻ mặt mọi người, Viên Tỉnh
tuyệt vọng nhắm lại. Lúc này trong ánh mắt duy nhất chỉ có một ý nghĩ:
xong rồi. . . . . . Trước mặt mọi người tuyên đọc mật thư, nhất định sẽ
bị Quang Minh Thánh Điện cho rằng là khiêu khích và phản bội, cả Hội
Nguyên Lão thậm chí cả Triêu Hoa đế quốc, đều phải đối mặt lửa giận của
Thánh điện, hắn là Đại nguyên lão khẳng định đứng mũi chịu sào!
Viên tỉnh đắm chìm trong ý tưởng ảo não ích kỷ, thậm chí không có phát giác
thân thể của mình đột nhiên lại có thể hoạt động, lời mắng của ông ta
nhất thời bật thốt lên: “Luật Chấn Thanh cái lão già bất tử khốn kiếp
này! Loại bình dân này cần chỉ có roi, có thể hiến dâng chỉ có phục
tùng! Ngươi cố ý vạch trần chuyện cũ của Quang Minh Thánh Điện đối với
ngươi có ích lợi gì? Ngược lại làm liên lụy tới lão tử vô ích! Lão tử
khổ sở giả bộ thanh chánh liêm khiết nhiều năm như vậy, thật vất vả muốn đuổi ngươi đi, kết quả ngươi lại lật bàn rồi! Sớm biết vậy ta nên khiến cho Tật Phong Lang trực tiếp giết chết nhi tử ngươi cho rồi, tránh cho
phụ tử các ngươi liên thủ đi đối phó ta!”
Cho đến khi phát hiện
tất cả mọi người dùng ánh mắt giống như nhìn người điên nhìn mình, Viên
Tỉnh mới ý thức được mới vừa rồi mình nói ra tất cả lời trong lòng, sắc
mặt không khỏi xám ngoét. Tự nhận là cao cao tại thượng, người nắm quyền trong ngoài bất nhất kiêng kỵ nhất nói ra ý tưởng chân thật ở trước mặt công chúng, hắn thật bất hạnh, phạm vào cái sai lầm lớn nhất này.
Luật Chấn Thanh vốn vẫn còn đang suy tư chu toàn như thế nào với Viên Tỉnh,
thấy chính hắn ngây người ra, liền mừng rỡ hạ bậc thang: “Có lẽ là Viên
nguyên lão quá mệt mỏi, mọi người mau đỡ hắn xuống nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay vệ binh thường trực ở khán đài cơ bản đều là hệ chánh qui của Viên
Tỉnh, nhưng thấy cấp trên lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy, tất cả
mọi người hiểu rõ con đường làm quan của vị đại nhân này có lẽ là chấm
dứt. Bọn họ lập tức đảo hướng về phía Luật Chấn Thanh bên này, nhanh
chóng thi hành mệnh lệnh của ông, nửa ép buộc mà “mời” Viên Tỉnh đi
xuống.
Người vốn đang xếp hàng chờ lên đài tỷ thí, còn có đám
người dưới đài, có không ít là thành viên Tật Phong Lang. Lúc trước Ân
Lang chết đi cộng thêm sau đó đột biến liên tiếp để cho bọn họ bị cả
kinh choáng váng, hiện tại rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Thấy
núi dựa lớn nhất là Viên Tỉnh giờ uy tín cũng mang đi quét sân, cho thấy không thể lại báo thù cho đoàn trưởng mình, thành viên Tật Phong Lang
lập tức đánh trống reo hò, vừa ồn ào kêu gọi muốn giết chết Phượng Vũ,
vừa nhắm thẳng đầu mâu vào Luật Chấn Thanh, công bố muốn thanh toán ông
vu oan đắc tội Thần điện, cũng yêu cầu ông lập tức mời Viên Tỉnh trở lại chủ trì đại cục.
”Một đám tôm tép nhãi nhép, cũng dám phách
lối.” Thấy thế, Phượng Vũ cười lạnh một tiếng, vẫy tay để cho Vân Thâm
Lam hóa ra nguyên hình Độc Giác Thú, nhảy lên lưng hắn, bay tới bầu
trời.
Cao Thiên Lưu Vân, Liệt Liệt Thu Dương Chi, mọi người thấy chính là tình cảnh như vậy:
Độc Giác Thú huyết mạch Thượng Cổ thiên thần trong truyền thuyết có cánh
trắng noãn mở ra còn phải mềm mại hơn đám mây, dấu vết lướt qua bầu
trời. Một thiếu nữ hồng y tóc đen chân đạp thụy thú nhìn xuống chúng
sanh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ân Lang chết đi các ngươi có thể ghi tạc trên
đầu ta, muốn báo thù cứ việc phóng ngựa tới đây.”
Giọng nói của
nàng hết sức bình thản, giống như là đang trần thuật lại một chuyện
không thú vị lại rõ rành rành. Cũng bởi vì như thế, mà có vẻ hết sức
phách lối, hết sức cuồng ngạo.
Nhưng đối mặt nàng công khai khiêu khích, từ trước đến giờ đoàn chúng Tật Phong Lang sĩ diện lại hung tàn
không những không tức giận, ngược lại lại có khổ khó nói. Mới vừa rồi
bọn họ chỉ là nhất thời ấm đầu theo số đông hô khẩu hiệu mà thôi, thấy
Phượng Vũ lập tức lên tiếng trả lời, nghĩ đến mới vừa rồi đang quyết đấu nàng áp đoàn trưởng một đầu, những người này lập tức bắt đầu hối hận.
Nhưng lời nói ra giống như tát nước ra ngoài, cộng thêm Ân Lang có thực lực
cao nhất đã chết, sau này nếu Tật Phong Lang muốn giữ vững địa vị trước
kia, hôm nay liền tuyệt đối không thể lùi bước.
”Sợ cái gì, chúng ta mấy trăm người, mọi người cùng hợp sức lại, chẳng lẽ còn sợ đánh không lại tiểu nha đầu này?”
Không biết là ai lớn tiếng kêu như vậy, lá gan đám đoàn chúng lập tức lại
biến lớn, rối rít bắt đầu kêu gào: “Đúng vậy! Có bản lãnh ngươi xuống
đây, chớ núp cao như vậy!”
”Hôm nay tão tử báo thù cho đoàn trưởng! Tiểu tiện nhân mau cút tới đây nhận lấy cái chết!”
. . . . . .
Đối mặt với đám ô hợp miệng cọp gan thỏ, Phượng Vũ lắc đầu một cái: “Người
đần hết thuốc chữa, nếu như các ngươi giống như một hán tử đồng ý đơn
đấu với ta, ta còn coi trọng liếc mắt nhìn các ngươi một cái. Lại muốn
chơi lấy nhiều ép ít, cho rằng chỉ các ngươi có trợ thủ sao?”
Nàng hắng giọng nói với Luật Chấn Thanh: “Luật nguyên lão, đám người này ỷ
vào đông người làm loạn, nhiễu loạn quốc sự, các hạ tính ngồi yên không
để ý đến sao?”
”Dĩ nhiên sẽ không!” Luật Chấn Thanh cười ha hả.
Mới vừa rồi đám người này kêu gào chỉ trích nói ông ngụy tạo mật thư,
công khai ủng hộ Viên Tỉnh khốn kiếp, đã làm cho ông hết sức khó chịu.
Ông không ngại khiến cho đám người này nếm thử tư vị ngục giam đế quốc
một chút: “Triệu tập ba ngàn vệ binh, bắt tất cả đám người nghịch loạn
nói bậy này lại!”
Đám gia hỏa kêu gào muốn khiêu chiến Phượng Vũ
vạn vạn không ngờ tớ nàng sẽ công khai cầu viện với Luật Chấn Thanh,
nhất thời cực kỳ tức giận: “Không có can đảm ứng chiến liền chơi trò
này, thật là hèn hạ!”
”Con rùa đen rút đầu!”
”Này không công bằng!”
. . . . . .
Bọn họ đang tức giận bất bình cãi cọ ồn ào, Phượng Vũ vận dụng linh lực,
phóng âm thanh cực lớn, lập tức lấn át tạp âm những người khác: “Lên đài tỷ thí, sống chết không oán. Chẳng lẽ người của Tật Phong Lang không có chút thường thức căn bản này sao? Một khi thua liền chỉ trời mắng đất,
muốn giết người đền mạng, thật là còn không bằng tên vô lại! Các ngươi
muốn khiêu chiến ta thì cũng thôi, lại còn muốn kéo cả Luật nguyên lão
xuống nước. Chẳng lẽ, các ngươi cho là thế lực Tật Phong Lang có thể áp
đảo trên Hội Nguyên Lão, các ngươi khả năng thao túng quyết sách quốc
gia sao? Hay là nói, các ngươi không bỏ được Viên Tỉnh nguyên lão âm
thầm có nhiều chiếu cố các ngươi, không bỏ được ích lợi khổng lồ ông ta
cho các ngươi, cho nên mới phải không nể mặt mũi soi mói với Luật nguyên lão?”
Cấu kết với chính khách, âm thầm kiếm chác chỗ tốt, loại
chuyện như vậy từ trước đến giờ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Một khi
bị phơi bày ra giữa ban ngày ban mặt, đây chính là hậu hoạn vô cùng.
Nghe được Phượng Vũ chụp mũ xuống đỉnh đầu như vậy, đoàn chúng Tật Phong Lang nhất thời im lặng. Đầu óc mới vừa rồi nóng lên cũng tỉnh táo lại:
bây giờ cấp trên đã thay đổi, nếu bọn họ còn cậy mạnh làm bừa như quá
khứ, không có người bảo bọc bọn họ, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ xui xẻo.
Mình gặp chuyện không may thì cũng thôi đi, nhưng người nhà thê tử phải
làm sao?
Ý thức được điểm này, phần lớn đoàn chúng vốn chuẩn bị
phản kháng cũng ngoan ngoãn mặc cho hộ vệ bắt chéo hai tay ra sau lưng
áp giải đi. Số ít người thức thời, có người bị đâm chết tại chỗ, có
người mạnh mạnh mẽ mẽ bị đánh một trận.
Phượng Vũ cũng không đồng tình những người này. Bởi vì nàng từng thấy qua, thảm trạng dân chúng
vô tội giống như Lam Tề Nhi bị Tật Phong Lang bắt nạt đến cửa nát nhà
tan; hơn nữa bản thân nàng đã gặp qua những người này ngang ngược càn
rỡ. Trong lòng nàng, ở trong lòng tất cả bình dân Đô thành, những người
này căn bản là trừng phạt đúng tội.
Quả nhiên, mắt thấy bình
thường hoành hành, hiếp đáp đồng hương trên phố, từng người một ủ rũ cúi đầu bị mang đi, trong đám người bùng nổ trận trận tiếng reo hò.
Đại cục đã định. Phượng Vũ như nguyện khiến cho Quang Minh Thánh Điện đáng
ghê tởm phơi bày dưới ban ngày, lại cảm giác vẫn không đủ: “Triêu Hoa
chỉ là một trong bốn đại lục, để cho riêng bọn họ hiểu biết rõ chân
tướng còn chưa đủ, nhất thiết phải để cho mọi người cũng biết rõ chân
tướng!”
Tầm mắt nghênh đón người nào đó, khóe môi nàng thoáng hiện lên ý cười: người này, hình như có thể giúp giúp một tay đấy.
Còn chưa có ý thức được bị người nào đó để mắt tới, hung hăng rùng mình một cái, lập tức nắm thật chặt áo bào tím: “Nhất định phải duy trì khỏe
mạnh, hình tượng cảm mạo chảy nước mũi cũng không thích hợp với ta.”