Ngự Linh Thể Giới

Chương 21: Q.1 - Chương 21: Như Ý Không Gian




Sau khi Vân Thường rời khỏi, Vân Mộ lòng nặng trĩu trở về phòng.

Vân gia có ba phòng, đều có quan hệ ruột thịt với gia chủ, lần này Vân Thường đi, hơn phân nữa sẽ không thu được kết quả gì.

Bởi vì người xưa có câu, con gái gả đi rồi như bát nước hắt ra ngoài, họ hàng xa gần đương nhiên sẽ có khác biệt. Tại một nơi như Vân gia, một cô gái bình thường còn chả có địa vị gì, huống chi là một người bị chồng ruồng bỏ, đoạn tuyệt quan hệ như Vân Thường.

. . .

Vân Mộ ngồi xếp bằng trên giường gỗ, suy nghĩ trong lòng trở nên rối loạn, mất một lúc vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Kinh nghiệm và trí nhớ suốt cả trăm năm, có lẽ có thể giúp cho một người có được kiến thức uyên bác, tâm cảnh siêu phàm, nhưng lại không thể khiến cho người ta buông bỏ hết mọi thứ, nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời, không bị quấy nhiễu bởi ngoại vật. Nhiều khi, càng quý trọng nhiều thứ, lại càng khó đạt được siêu thoát.

"Tu luyện! Ta muốn tu luyện!"

Nếu như không an tĩnh được, vậy thì vận động.

Suy nghĩ thay đổi, Vân Mộ bắt đầu tu luyện những động tác trong Vân Thể Thiên Phong Thuật.

Phi Hùng Thức, Thiên Cung thức, Đảo Đỉnh thức, Linh Thiền Thức. . .

Theo nhịp hô hấp hít ra thở vào, tứ chi Vân Mộ dần thả lỏng, tâm tình dần trở nên tĩnh lặng. Chỉ có lúc chuyên chú tập luyện hắn mới có thể buông bỏ hết mọi tạp niệm.

Hiện tại mình quá yếu, cho dù muốn làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng khó khăn. Việc duy nhất mình có thể làm trước mắt chính là cố gắng tu hành, mau chóng tăng lên thực lực của bản thân. Bởi vì, dù cho là áp lực từ phía Vân gia hay tai kiếp sẽ xảy ra sau này, thời gian còn lại dành cho mình cũng không còn nhiều nữa, không thể trì hoãn dù chỉ là một lát.

. . .

. . .

"Hô! Vù vù vù …"

Vân Mộ nằm trên mặt đất, ngực phập phồng dữ dội.

Luyện suốt nửa canh giờ, đến lúc tinh lực hao hết, tay chân cứng ngắc, hắn mới xem như đã tỉnh táo trở lại.

Nghỉ ngơi giây lát, Vân Mộ đã cảm thấy khỏe hơn một chút. Hắn cũng không vội vã luyện hóa linh hồn của Hoang thú, chẳng qua là đem ý niệm tinh thần đưa vào trong cơ thể, yên lặng quan sát biến hóa của bản thân.

Từ sau nghi thức Khải linh, hắn vẫn chưa có thời gian xem xét tình huống của thân thể, cũng không biết ngọc Như Ý có tạo ra sự thay đổi nào trên cơ thể mình không, cho nên trước hết hắn muốn làm rõ những thứ này.

. . .

Sau một lúc, chân mài Vân Mộ ngày càng nhíu chặt lại, hắn phát hiện ngoại trừ việc thức tỉnh Tả Tâm Khiếu và Thiên Linh Cực khiếu, thân thể của bản thân cũng không có thay đổi gì khác.

Lẽ nào mình đã đoán sai? Như vậy. . . ngọc Như Ý đã biến đi đâu?

Trong lòng Vân Mộ tràn đầy nghi hoặc, lần lượt thăm dò khắp thân thể, cuối cùng đem ý niệm dần dần tập trung ở đầu.

"Ồ!? Cái này là. . ."

Ngay khi ý niệm vừa dung nhập trong đầu, chấn động khó hiểu phát ra, mang theo cảm giác lành lạnh.

Trong lúc ngây người, Vân Mộ đã xuất hiện trong một không gian lạ lẫm.

Đây là một không gian kín, xung quanh không có cửa ra vào, có chỉ là một mảnh hỗn độn mênh mông.

Vân Mộ theo bản năng nhìn xuống thì phát hiện bản thân lại có tay chân cùng thân thể, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng chỉ là ý niệm, không ngờ lại xuất hiện thân thể, điều này làm cho Vân Mộ cực khì khó thích ứng, vừa rồi tay chân còn mệt mỏi đến mức nhấc lên cũng thấy khó khăn, nhưng hiện tại lại có thể cử động dễ dàng. . . Không lẽ thể lực của mình đã hoàn toàn khôi phục?

"Không đúng! Có điểm không đúng!"

Dù sao Vân Mộ cũng là một người từng trải, rất nhanh liền nhận ra sự khác thường của mình.

Trong không gian này, cho dù hắn làm gì cũng không hề thấy mệt mỏi, thậm chí là không đau đớn tựa như bản thân hắn là một khôi lỗi vậy.

"Không lẽ … không gian này chính là thức hải trong truyền thuyết?”

Vân Mộ không khỏi ngẩn ngơ, tinh thần chấn động kịch liệt.

Ở kiếp trước, Vân Mộ tuy rằng không phải là Huyền Giả có thiên phú tinh thần, nhưng hắn đã từng đọc một số tư liệu miêu tả về thức hải trong tông môn.

Cái gọi là thức hải thật ra là không gian tinh thần của một người, có thể lớn đến vô hạn, cũng có thể nhỏ tựa hạt cát, chỉ khi tinh thần hồn lực đạt tới cảnh giới cực cao mới có thể ngưng tụ thành.

Không gian tinh thần một khi thành hình, ý niệm sẽ được chứa đựng trong đó, sau một thời gian dài tích lũy sẽ hóa thành thần thức, diệu dụng vô cùng.

Đặc biệt là đối với Huyền Giả có thiên phú tinh thần, không có tinh thần hồn lực không gian, tựa như lục bình không có rễ, nhìn qua có vẻ cường đại nhưng lại không thể kéo dài. Chỉ khi có được tinh thần hồn lực (thần hồn) không gian, mới có thể thực sự trở nên mạnh mẽ.

Vân Mộ vô cùng rõ ràng với tu vi hiện tại của bản thân, tuyệt đối không có khả năng ngưng tụ ra tinh thần không gian. Hơn nữa không gian này cùng thức hải trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt.

Ở trong không gian này, Vân Mộ không hề cảm nhận được dòng chảy của thời gian, mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng. . . Loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này hơi giống với tình huống quần tinh bắt đầu khởi động khi thức tỉnh linh khiếu, chẳng qua nơi đây không có tinh không rực rỡ, chỉ có bóng tối vô tận mà thôi.

"Ý thức không gian sao? Không cảm nhận được thời gian và không gian. . . Nhưng bây giờ làm cách nào rời khỏi đây?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vân Mộ liền phát hiện ý thức đã trở lại thân thể, cảm giác mỏi mệt không còn chút sức lực nào lại lần nữa xuất hiện, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng vậy.

Vân Mộ lẳng lặng nằm trên giường, suy nghĩ trong lòng thay đổi nhanh chóng, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước giờ xâu chuỗi lại với nhau.

Từ trăm năm trước cho đến hiện tại, từ dị tượng lúc Khải Linh đến chuyện thời gian bị trì hoãn, dường như tất cả đều có quan hệ với ngọc Như Ý.

Rốt cuộc thì đây là bảo bối gì? Có công dụng ra sao? Làm thế nào có thể sử dụng? Ai lại là người để lại sợ dây chuyền có ngọc Như Ý này cho mình? Là cha mẹ ruột của mình? Hay là một người xa lạ nào đó?

Chỉ trong thời gian một hơi thở, trong đầu Vân Mộ đã hiện lên vô vàn ý nghĩ.

Cuối cùng, hắn đặt một chiếc đồng hồ cát lên giường, rồi lại lần nữa tiến vào ý thức không gian.

. . .

Thời gian tựa hồ đã trôi qua thật lâu, lại tựa như chỉ vừa trong nháy mắt.

Vân Mộ cứ thế ngồi tĩnh tọa trong đêm, đợi chờ thời gian từng chút trôi qua. Trăm năm trải qua như vậy, khiến hắn từ sớm đã quen với cô độc, cho nên hắn cũng không cảm thấy buồn chán.

Sau một canh giờ hết ra rồi vào ý thức không gian để thử nghiệm, Vân Mộ đã phát hiện ra một phần tác dụng của không gian này.

Đây là một không gian tinh thần đặc thù tồn tại độc lập trong thức hải, không gian này không giúp cho Vân Mộ có được tinh thần hồn lực mạnh mẽ, cũng không cung cấp cho hắn bất cứ lợi ích thực chất nào, lại càng không thể giúp hắn nuôi dưỡng thần niệm, nhưng không gian này lại có thể để cho ý thức của Vân Mộ tồn tại nguyên vẹn ở bên trong.

Thời gian trong này chỉ nhanh bằng một phần hai so với thế giới bên ngoài, thân thể ở bên trong tựa như đang nhập định thật sâu, không những giúp Vân Mộ phục hồi thần hồn và thể lực một cách nhanh chóng, mà bản thân hắn còn có thể tự do hoạt động, tựa như lĩnh ngộ kỹ xảo Huyền Linh thuật, sau đó tập luyện nhiều lần.

Từ đó, Vân Mộ sẽ có nhiều thời gian tu hành hơn. Đối với một kẻ đang thiếu thốn thời gian một cách nghiệm trọng như hắn thì điều này quả thực vô cùng quan trọng.

Điểm đáng tiếc duy nhất là không gian này tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, dù cho trong này tu luyện được cái gì thì cũng không có tác dụng gì với thân thể ở ngoại giới, nếu không hắn hoàn toàn có thể khôi phục thực lực tại lúc đỉnh phong của bản thân ở kiếp trước trước khi tai kiếp xảy ra, thậm chí còn có thể vượt qua cảnh giới Huyền Tông.

"Thời cổ có vị thần, ngủ say không tỉnh, mơ giấc mộng nghìn năm, thế sự xoay vần... Chắc hẳn chính là miêu tả về sự huyền diệu của không gian và thời gian, đáng tiếc với cảnh giới hiện tại của ta, không có tư cách tìm hiểu về những điều huyền bí này.”

Vân Mộ thầm thở dài, tâm tình vốn nên vui vẻ lại trở nên phiền muộn và phức tạp, nhất là khi nghĩ về mẫu thân của mình, hắn không thể nào vui vẻ nổi.

"Như Ý, Như Ý, vừa lòng đẹp ý. . . Nếu như không gian này là do ngọc Như Ý biến thành, như vậy sau này hãy gọi là Như Ý không gian đi."

Thu lại ý nghĩ, hai tay Vân Mộ liên tục triển khai chín đạo ấn quyết, hấp thu thiên địa nguyên khí lơ lửng giữa trời đất, sau đó luyện hóa từng chút một đưa vào linh khiếu ở vị trí trung tâm trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.