Ngự Linh Thể Giới

Chương 46: Q.1 - Chương 46: Quân Mạc Vấn




Huyền sư là gì?

Trong Lưu Vân trấn, Huyền sư chính là đầu lĩnh tọa trấn một phương thế lực, cho dù phóng mắt nhìn khắp Tây Nam cảnh cũng là cao thủ số một số hai.

Cảm giác được ánh mắt Vân Mộ nhìn mình, nam tử áo đen cũng ngầm đánh giá Vân Mộ. Huyền đồ nho nhỏ ở trong mắt hắn tự nhiên không tính là thứ gì, nhưng mà Vân Mộ chỉ độ mười hai mười ba tuổi vậy mà lại có thể mang theo muội muội choai choai vượt qua nửa cái hoang mạc, tính cách cứng cỏi như thế ngược lại khiến hắn xem trọng mấy phần.

"Tiền bối yên tâm, tiểu tử tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thêm phiền phức, nếu như gặp chuyện gì cần xuất lực, tiểu tử nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó."

Nói xong, Vân Mộ lẳng lặng đứng yên chỗ, chờ đợi đối phương trả lời.

Tiểu Tố Vấn thì hiếu kỳ quan sát khắp nơi, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Thấy Vân Mộ nói lời tốt đẹp như vậy, điều này ngược lại khiến Tiền Bất Nhị có chút khó xử. Tuy rằng lão là đầu lĩnh của đoàn thương đội này nhưng quyền lực chân chính lại là hai vị ở bên cạnh, vì vậy lão chuyển ánh mắt tỏ vẻ xin chỉ thị về phía nam tử áo đen.

"Đại sư huynh, nhìn bọn họ rất đáng thương, không bằng để bọn họ đi cùng là được. Dù sao xe chúng ta rất lớn, nhiều thêm hai người cũng không sao."

Thiếu nữ Linh nhi liền mở miệng nói, nàng không phải thật sự cho rằng Vân Mộ có bao nhiêu đáng thương. Chỉ là nàng cảm thấy dọc theo đường đi hết sức buồn chán, nhiều thêm người nói chuyện sẽ náo nhiệt hơn một ít.

"Nếu Linh nhi đã mở miệng, vậy thì mang theo thôi."

Kỳ thật nam tử đối với Vân Mộ cũng có chút hiếu kỳ, trong lòng cũng có vài phần tâm tư thăm dò.

"Đa tạ hai vị giúp đỡ."

Vân Mộ chắp tay cảm ơn nam tử cùng thiếu nữ, tiểu Tố Vấn ở phía sau cũng học theo động tác của Vân Mộ, vái chào một cái, nhìn qua có chút buồn cười.

"Hì hì!"

Thiếu nữ cảm thấy tiểu Tố Vấn phi thường buồn cười, không khỏi cười ra tiếng.

Nam tử cũng mỉm cười không dứt: "Tiểu huynh đệ thật có ý tứ, rõ ràng tuổi còn nhỏ vậy mà lại làm ra một bộ rất lão luyện."

Vân Mộ cười cười, cũng không để ý.

Tiền Bất Nhị thấy nam tử áo đen cùng thiếu nữ váy lụa màu đều đồng ý rồi, tự nhiên là nghe theo, đưa Vân Mộ nhập vào thương đội.

...

Xe gấm rộng rãi, hoa lệ và thoải mái.

Mời Vân Mộ lên xe xong, nam tử vốn tưởng rằng Vân Mộ sẽ cảm thấy nhút nhát, không ngờ Vân Mộ tự động tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đặt tiểu cô nương trong sọt trúc ở bên người.

"Ồ, đây là muội muội của ngươi sao? Trên mặt lốm đốm màu nhìn thật xấu!"

Thiếu nữ tùy ý nói một câu khiến bầu không khí trên xe lập tức trầm xuống.

Thấy vậy, nam tử lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải giải thích với Vân Mộ: "Xấu hổ với tiểu huynh đệ, tiểu sư muội của ta lần đầu tiên đi xa nhà cho nên không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hi vọng ngươi bỏ qua cho."

"Nha."

Vân Mộ thản nhiên nhìn thiếu nữ một cái, sau đó chuyển qua hướng nam tử đáp lời: "Kỳ thực ngươi có thể không cần giải thích gì với ta."

"Có ý tứ gì?"

Nam tử áo đen có chút giật mình, liền thấy vẻ mặt Vân Mộ nghiêm túc nói: "Lấy thân phận địa vị cùng tu vi thực lực của các hạ hoàn toàn không cần để ý tới cách nghĩ của chúng ta."

"Thật không?"

Nam tử nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Vậy dựa theo ý tứ của tiểu huynh đệ có phải nói là 'bởi vì ta mạnh hơn ngươi, cho nên có thể tùy ý vũ nhục ngươi, cười nhạo ngươi, khinh thường ngươi?' "

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Vân Mộ trầm mặc gật đầu, mạnh được yếu thua vốn là quy luật cơ bản để sinh tồn trên thế giới này, Vân Mộ chưa bao giờ phủ nhận nó, chỉ là cho tới bây giờ hắn đều không thích như vậy mà thôi.

Nam tử còn chưa mở miệng, thiếu nữ đã chu mỏ nói: "Ngươi! Cái tên này sao lại như vậy, đại sư huynh ta không phải loại người như ngươi nói, còn nói như vậy Linh nhi sẽ tức giận đó."

Vân Mộ bỗng nhiên cười cười, nhưng lại không nói gì.

"Ngươi... Ngươi cười cái gì?"

Thiếu nữ có chút mất hứng rồi, nhưng càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ.

"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy hai ngươi là người không tệ."

Vân Mộ không hề có ý tứ lấy lòng, chỉ là cảm thấy hai người này xác thực không tệ. Tuy rằng thiếu nữ nói chuyện không êm tai chút nào nhưng không có ác ý gì, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Giao tiếp cùng người như vậy tốt hơn nhiều so với hạng người khẩu phật tâm xà.

Nam tử áo đen không khỏi nở nụ cười theo: "Tiểu huynh đệ, ngươi không phải người đầu tiên nghĩ như vậy, nhưng là người đầu tiên nói ra như vậy. Nhưng mà cuối cùng ta vẫn cảm thấy Linh nhi rất không lễ phép, tỏ vẻ áy náy cũng là nên làm."

Dừng một chút, nam tử tự giới thiệu bản thân: "Ta gọi Quân Mạc Vấn, còn kia là tiểu sư muội của ta, Lạc Linh Nhi."

"Say mộng hồng trần Quân Mạc Vấn, chỉ xích thiên nhai* vẫn hiểu nhau... Tên rất hay."

* Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

Hai mắt Vân Mộ bỗng sáng ngời, tâm thần có chút kích động, không khỏi bay lên một niềm cảm xúc khác.

Quân mạc vấn, mạc vấn quân, vạn lý tung hoành nhâm hiệp khí, thiên bôi nhiên nặc sinh tử khinh.

[Quân chớ hỏi, chớ hỏi quân, vạn dặm tung hoành hành hiệp trượng nghĩa, nghìn chén hứa hẹn sinh tử coi khinh.]

Đây là Huyền giả thiên hạ một đời trước đánh giá đối với Quân Mạc Vấn, một nam nhân đội trời đạp đất, hào hùng hơn người, nhưng vận mệnh lại nhiều trắc trở, truyền kỳ nam nhân cương trực đau buồn.

Nhưng mà một nam nhân như vậy, sau cùng lại chết ở trong tay nữ nhân mình yêu nhất, thật khiến người đời ngậm hờn thiên cổ, than thở không thôi.

Lúc đó, Quân Mạc Vấn đã là Huyền tông vang danh khắp thiên hạ, còn Vân Mộ chỉ là Huyền sĩ nho nhỏ, căn bản không có tư cách kết giao. Không nghĩ vận mệnh khó đoán, đời này kiếp này hai người lại gặp nhau như thế.

Trong lúc tâm tư Vân Mộ lơ lửng trên trời, Quân Mạc Vấn cũng đồng dạng ngây ngất mê mẩn, giống như đang nhấm nuốt hai câu thơ mà Vân Mộ tùy ý nói ra, như là điều gì đó ở trong lòng bị gợi lên xúc động sinh ra loại hảo cảm khó giải thích với Vân Mộ, giống như bạn tốt tri giao quen biết nhiều năm.

"Này! Này! Các ngươi ngây ra làm gì thế?"

Lạc Linh Nhi ra sức vung vẫy tay nhỏ bé lắc lư hai người Vân Mộ cùng Quân Mạc Vấn.

"Ách?!"

Quân Mạc Vấn phục hồi lại tinh thần, tự cảm thấy thất lễ, vì vậy áy náy cười cười với Vân Mộ.

Lạc Linh Nhi nhưng lại là vẻ mặt bất mãn: "Ngươi tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã giống như tiên sinh dạy học, nói chi lời văn vẻ nho nhã, Quân Mạc Vấn chính là Quân Mạc Vấn, nào có cần người khác biết hay không."

"Ăn! Ăn!"

Một thanh âm rất không hài hòa cắt đứt ba người nói chuyện, chính là tiểu Tố Vấn nhìn thấy hoa quả cùng món điểm tâm ngọt bày ở trước mặt Lạc Linh Nhi, nàng lắc mình vọt tới, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

"Ách!"

Vân Mộ cười bối rối, vội vàng nhận lỗi nói: "Thực sự xin lỗi, tiểu muội có chút tham ăn không hiểu chuyện, thật sự là có chút thất lễ rồi."

"Ăn một chút, không có gì quá..."

Tiếng nói líu lo ngừng lại, Quân Mạc Vấn cùng Lạc Linh Nhi đồng thời sững sờ tại chỗ.

Có chút tham ăn? Có một chút?

Tiểu Tố Vấn một hơi nuốt ba trái cây xuống bụng, lại ăn sạch sẽ món điểm tâm ngọt trên mặt bàn, như vậy cũng gọi là hơi chút tham ăn? Chẳng lẽ không sợ bị nghẹn chết sao!?

Vẻ mặt Vân Mộ xấu hổ, âm thầm than thở.

Tiểu Tố Vấn cắm đầu ăn ăn, hồn nhiên không cảm giác được ánh mắt xung quanh.

"Khụ khụ!"

Sau chốc lát, Quân Mạc Vấn ho khan hai tiếng, vỗ vỗ Lạc Linh Nhi đang thất thần, ý bảo nàng bớt đau buồn.

"A a a! Hoa quả của ta! Bánh ngọt của ta! A . . . "

Một tiếng kêu sợ hãi vang vọng vùng trời hoang mạc, làm cả đám côn trùng sa mạc cả kinh trốn vào trong lòng cát, không dám bén mảng lên chút nào.

Hộ vệ xung quanh càng là không nhịn được rùng mình một cái, trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.