Ngũ Long Tuyệt Mệnh

Chương 16: Chương 16: Anh hùng vướng phải sự sắp bày - Võ công tăng tiến nhờ khổ luyện




Phải một lúc thật lâu sau đó, Hoàng Trang Long mới nhớ đến nàng họ Lam đang mang thương thể trầm trọng, còn đang nằm hôn mê trên sập bằng đá của khổ luyện thất.

Dưới ánh sáng dịu xanh và nhẹ của viên dạ minh châu, Hoàng trang Long hoang mang, bối rối khi nhìn thấy sắc diện của cô nàng.

Khuôn mặt cô nàng xanh mét làm lộ rõ hai hàng lông mi và chân mày đen nhánh.

Nếu không có sự quan sát tinh tế của Hoàng Trang Long khi nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của nàng đã lợt màu thì chàng hẳn đã cho rằng vốn dĩ khuôn mặt nàng đã trắng xanh từ trước...

Dù không biết gì về y lý, Hoàng Trang Long vẫn phải xem lại mạch tay của nàng, xem nàng còn sống không? Vì hơi thở của nàng nhẹ đến nỗi không làm sao nhận biết được.

Mạch nơi cổ tay của nàng chỉ nhảy láy phay. Qua đó Hoàng Trang Long cũng đủ kết luận: Nàng còn sống nhưng chỉ là cái sống mong manh, Vô vọng. Không biết lúc nào nàng sẽ chết.

Bối rối, Hoàng Trang Long không biết phải xoay xở ra sao đây? Vì chàng không phải là y sư. Chàng biết làm gì để cứu chữa lấy nàng.

Hoàng Trang Long trút vào người nàng một ít chân khí qua Bách Hội huyệt của cô nàng.

May thay, không bao lâu hơi thở cô nàng đã có phần mạnh hơn. Hoàng Trang Long liền lên tiếng gọi:

- Lam cô nương! Lam cô nương!

Cô nàng họ Lam vẫn không hồi tỉnh.

Hoàng Trang Long vẫn tiếp trợ chân khí cho nàng, đồng thời chàng day day vào Nhân Trung huyệt của nàng.

Nàng khẽ bật lên tiếng rên yếu ớt.

Thoáng mừng, Hoàng Trang Long vẫn giữ nguyên động tác, và chàng kêu lớn hơn:

- Lam cô nương! Tỉnh lại nào! Lam cô nương!

Cô nàng hấp háy đôi mắt, sau một lúc cố gắng, nàng đã mở mắt ra. Vừa nhận được người đang chữa trị cho mình là ai, nàng liền mở miệng hỏi:

- Các hạ! Chúng ta đã thoát chưa? Đây là đâu vậy?

Hoàng Trang Long nghe được tiếng nói của nàng, liền trút một hơi thở nhẹ nhõm, chàng nói:

- Chúng ta hiện giờ vẫn sống! Lam cô nương chỉ cần biết bao nhiêu đó là đủ rồi.

Bây giờ, Lam cô nương thấy trong người ra sao? Và phải làm sao để cô nương lành hẳn thương thế đây?

Nàng ta liền vận khởi công lực, tự kiểm soát toàn bộ kinh mạch trong người.

Được một lát, nàng ta thất vọng nói:

- Thương thế khá nặng! Ta có kim đơn đang để ở trong thư phòng. Các hạ có thể đến đấy, lấy hộ cho ta được không?

Hoàng Trang Long vội nói:

- Lam cô nương! Ngưng làm cách nào ra khỏi đây được? Cô nương hãy nói đi đã tại hạ sẽ đi lấy thuốc cho cô nương!.

Cô nàng kinh ngạc nói:

- Nhưng nơi đây là đâu? Các hạ đưa ta đến đây, chẳng lẽ các hạ không biết lối sao?

- Lam cô nương! Đây là một mật thất, lối vào là lối cô nương đã chỉ dẫn cho tại hạ, ngay dưới bệ thờ trong từ đường nhà họ Lam của cô nương. Cô nương nhớ ra rồi chứ? Bây giờ, chỉ cần cô nương hướng dẫn lại tại hạ cách thoát ra là được rồi. Thế nào?

Nàng ta ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh.

Do nàng đang nằm, nên không thể nhìn thấy được hàng chữ khổ luyện thất ngay trên sập đá, chỗ nàng đang nằm. Nàng chỉ thấy bàn đá, đôn đá, rồi đến cánh cửa trên đó có khảm viên dạ minh châu.

sau một lúc quan sát, nàng hoang mang nói:

- Tử lối thoát đó các hạ đưa ta đến nơi này ư? Ở dưới này lại có mật thất sao?

Chứ không có lối nào khác, bí mật dẫn chúng ta ra ngoài sao?

Nàng ta thì hoang mang, còn Hoàng Trang Long vừa kinh ngạc, vừa lo ngại.

Chàng hỏi:

- Nói sao? Cô nương chưa từng đến nơi này ư? Thế sao cô nương lại biết rõ ngay trong từ đường có đường bí mật mà chỉ dẫn cho tại hạ?

Nàng đáp trong nỗi kinh mang:

- ĐÓ là gia phụ trong lúc sinh tiền đã chỉ. Ta chỉ biết đó là đường thoát thân tốt nhất Còn ở bên dưới là gì thì ta chưa từng đến, nên ta không biết được. Các hạ, thế còn lối chúng ta theo đó mà vào thì sao?

- Lối vào thì còn đấy, nhưng tại hạ không biết làm cách nào để phát động cơ quan?

Nàng kinh ngạc hỏi lại:

- Cơ quan gì ở đây?

Thất vọng, Hoàng Trang Long thuật lại cách thức mà chàng đã làm theo lời chỉ dẫn của nàng. Sau đó, chàng đã chứng kiến tấm bưng sắt tự đảo ngược và nâng lên ra sao cho nàng nghe. Đoạn chàng nói:

- Lam cô nương cứ thử tượng tượng xem. Ngoài cách phát động cơ quan để đưa vật nọ xuống lấy lối chúng ta đi lên, thì tại hạ làm cách nào được đây? Và lại, độ sâu là khoảng năm trượng. Làm sao tại hạ có thể không lấy đà mà nhảy lên được? Cô nương nói đi!

Nghe Hoàng Trang Long nói như vậy, cô ta bối rối, nằm im và suy nghĩ Hoàng Trang Long vừa nghĩ ra một việc chàng liền hỏi nàng:

- Lam cô nương. Thế lúc sinh thời, lệnh tôn đã nói với cô những gì? Cô nương thử nhớ lại xem nào?

Nghe Hoàng Trang Long nhắc nhở, nàng nhớ lại ngay, nàng nói:

- CÓ rồi. Gia phụ bảo hãy xem kỹ sau lưng tấm bài vị của tổ phụ. Các hạ, tấm bài vị ấy đâu rồi?

Vừa hỏi nàng vừa định nhổm người dậy, để lấy tấm bài vị. Bất chợt, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, rồi lại vật ra hôn me.

Hoàng Trang Long biết ngay là nàng lại bị hôn mê vì thương thế phát tác.

Nhưng việc trước mắt là làm sao tìm được phương cách để phát động cơ quan.

CÓ phát động được, thì Hoàng Trang Long mới có thể lấy được thuốc trị thương thế cho nàng. Cho nên, Hoàng Trang Long liền cầm tấm bài vị vẫn đặt bên cạnh nàng mà xem ở mặt sau.

Đúng như lời nàng nói, mặt sau tấm bài vị có một tờ hoa tiên được nhét vào kẽ dưới chân bài vị.

Rút tờ hoa tiên ra xem. Hoàng Trang Long có nhận định đầu tiên là: Tờ hoa tiên đã đặt vào đấy rất lâu. Vì tờ hoa tiên đã Oá vàng theo thời gian và một phần là do nhang khói phụng thờ đã ám vào.

Mở ra xem, Hoàng Trang Long đọc được:

"Thơ cho hậu nhân Lam tộc!

Đọc được thơ này và vào đến khổ luyện thất là gia tộc họ Lam đã gặp cơn binh biến.

Dòng họ Lam ta thà chết chứ không biết cúi đầu khuất phục.

Đừng vọng tưởng đã tìm được lối thoát thân một khi đã vào khổ luyện thất.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn nhớ lấy!

Ta đã an bày khổ luyện thất là muốn hậu nhân Lam tộc biết rằng: Nếu không chịu luyện võ công đến cảnh giới Vô thượng, thì thà chết trong khổ luyện thất còn hơn là chết trong tay kẻ thù, làm hổ thẹn gióng dõi nhà hạ Lam ta.

cứ an tâm! Thức ăn và nước uống ta đã lo trữ sẵn phòng lúc này. Cứ mở sập đá thì sẽ thấy Lối thoát thân chính là lối vào.

Dùng phi kiếm xuyên thủng ngay trưng tâm thiết kiều, sẽ tìm được lối ra.

Muốn luyện được thuật này, cần phải tham luyện kỹ lại mọi yếu quyết ta đã lưu lại Kèm theo đó là sự trì chí khổ luyện.

CÓ thế thanh danh Lam tộc sẽ không bao giờ mai một.

Lưu Kiếm Tiên Lam Phục." Đọc xong thơ của Kiếm Tiên lưu lại, Hoàng Trang Long khôn xiết bàng hoàng.

Thở dài, Hoàng Trang Long nghĩ "Không lẽ vì họ Lam mà ta lại tuyệt đường sao? Làm gì bây giờ? Phi kiếm!

Hừ! Lão Kiếm Tiên này sao lại an bày oái ăm thế không biết. Thiết kiều gì đó không biết dày bao nhiêu? Đại đao ta xuyên thủng được không?" Nghĩ đến đây, Hoàng Trang Long tự lắc đầu và nói lớn ý nghĩ của mình:

- Lực đạo ta ném ra làm sao xuyên thủng được thiết kiều? Trừ khi ta có chỗ trụ chân và đâm ngay vào đó với tận lực bình sinh.

Lúc này nhìn lại cô nương họ Lam, Hoàng Trang Long chua xót khi biết mạng sống của chàng hoàn toàn tùy thuộc vào con người hôn mê trầm trầm đó.

Hùng tâm lại nổi lên, chí cầu sinh đã giục giã Hoàng Trang Long bằng mọi giá phải chữa trị hết thương thế của nàng.

Cho nên, Hoàng Trang Long hết cả ty hiềm nam nữ, gạt bỏ ngoài tai câu nam nữ thọ thọ bất tương thân. Không e dè câu nam cô, nữ quả, chàng thừa biết thương thế của nàng đã bị là do Ngũ Quỷ Khô cốt chỉ của đối phương chấn vào hậu tâm. Do đó, chàng xốc người nàng dậy ngồi trên sập đá. Một tay giữ vững thân hình nàng, một tay lần lượt mở xiêm y nàng ra...

Vì chàng ngồi ở phía sau nàng, nên Hoàng Trang Long đỡ bị dục vọng dâng lên làm mờ đi ý chí.

Hơn nữa, ba dấu đen điểm vào tấm lưng trần trắng nõn của nàng đã đập ngay vào mắt Hoàng Trang long. Nhờ thế, Hoàng Trang Long không phải phân tâm nghĩ vẩn vơ.

Trước đây, Hoàng Trang Long đã bị tuyệt học bá đạo này, do tên phản đồ Hồ Kỳ Đào thi triển, khi chàng đấu với hắn tại Đoạn Hồn nhai gây thương tích. Sau đó chàng không biết Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung đã làm cách nào để chữa trị thương thế cho chàng? Nhưng chàng biết rằng, thương thế của nàng lành hẳn phần nhiều là nhờ vào Vạn Niên Tuyết Liên tử. Tử đó mà suy ra, Hoàng Trang Long đoán biết muốn chữa trị thương thế cho nàng, không cách gì khác ngoài cách vận dụng chân lực bản thân, vừa truyền vào người nàng, vừa... xoa vào vết bầm đen.

Không một chút đắn đo, Hoàng Trang Long cứ thử nghiệm. CÓ thế mới biết được là đúng hay không?

Tay tả chàng ấp vào Linh Đài huyệt, trút nội lực vào. Còn tay hữu thì áp vào nơi có ba vết bầm đen mà xoa.

Vừa mới đụng vào da thịt của nàng, Hoàng Trang Long đã rùng mình. Người như cứng lại, hơi thở dồn dập. Huyết trong người chàng như muốn sôi lên.

Biết là không xong, Hoàng Trang Long vội lắc đầu nhắm tịt mắt lại, cố trấn tĩnh tâm thần.

May mà định lực của Hoàng Trang Long khá vững, và nội công của chàng đã đạt đến mức thượng thừa, do đó Hoàng Trang Long dễ dàng vượt qua cơn dục niệm này.

Nhưng trong lúc hành công chàng không còn dám mở mắt ra một lần nào nữa cả.

Hoàng Trang Long vẫn vận công tiếp trợ Cứ xoa hữu thủ không ngừng.

Không biết đã được bao lâu, Hoàng Trang Long gần như kiệt sức, nhưng vẫn không dám đưa mắt nhìn, xem thử vết thương của nàng đã bớt chưa. Nhưng còn chàng không còn chút sức lực cỏn con nào để mà tiếp tục duy trì được nữa.

Chàng đành ngừng tay. Ngồi tọa công điều tức bổ trợ lại công lực đã tổn hao.

Bông nhiên lúc chàng vừa dừng tay, lập tức bị ăn một tát tay như trời giáng vào mặt, chàng liền ngất đi.

Đến lúc tỉnh dậy, Hoàng Trang Long ngỡ ngàng khi thấy nàng giờ đã hồi tỉnh, và đang ngồi nhìn chàng đăm đăm.

Hoàng Trang Long vội hỏi:

- Thương thế Lam cô nương đã bớt nhiều chưa? Nàng họ Lam sững sờ nhìn chàng, một lúc sau nàng mới nói:

- Các hạ! Các hạ không nhớ gì sao?

Nhíu mày, vừa nhổm dậy, Hoàng Trang Long vừa hỏi:

- Nhớ là nhớ gì? Không phải là Lam cô nương đã bị trọng thương, sau đó... sau đó Nói đến đây, Hoàng Trang Long thoáng ngượng ngùng. Chàng cúi đầu xuống và nói:

- Nếu Lam cô nương hỏi tại hạ về điều đó thì tại hạ thật có lỗi. Nhưng xin Lam cô nương hiểu cho, đó là điều bất đắc dĩ Ngộ biến phải tùng quyền. Tại hạ xin thề có trời đất chứng giám, tại hạ không hề có ý nghĩ mạo phạm đến Lam cô nương. Tại hạ đã nhắm mắt, tại hạ không nhìn thấy gì hết. Thật đó.

Hoàng Trang Long vẫn cúi gầm đầu chờ cô nàng nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng thật là lạ! Nàng không nổi giận, không la hét, không chửi rủa, khóc lóc.

Mà nàng lại nhỏ nhẹ nói:

- Còn sau đó nữa thì sao? Các hạ không nhớ gì thật à?

Hoàng Trang Long ngỡ rằng nàng ta trách chàng, sau khi chữa lành thương thế cho nàng xong, chàng đã vận dụng dịp may để... nên chàng vội phân minh:

- Lam cô nương tại hạ thật tình không mạo phạm đến cô nương. Xin cô nương hãy tin vào lời nói của tại hạ. Sau khi...

sau khi...

Nói đến chỗ này, Hoàng Trang Long mang máng nhớ lại sự việc đã xảy ra sau đó rồi chàng ngẩng mặt nhìn nàng và lắp bắp:

- ó! Sao... sao tại hạ... lại ngất... ngất đi vậy được nhỉ? Tại hạ nhớ rồi! Hình như hình như có vật gì đó. Đúng rồi, có vật gì đó đập vào mặt tại hạ thì phải?

Vừa nói, Hoàng Trang Long vừa đưa tay sờ vào mặt. Sững sờ, khi nhận ra đấy là dấu vết của bàn tay vẫn còn in hẳn trên gò má, chàng vụt hỏi:

- Là cô nương? Cô nương đã...

Mãi đến lúc này nàng họ Lam mới ôm mặt mà khóc.

Nghe tiếng khóc của nàng, Hoàng Trang Long cũng đâm ra ân hận. Chàng lên tiếng vỗ về an ủi nàng, chàng nói:

- Lam cô nương! Cô nương đánh tại hạ là đúng lắm. Tại hạ không dám trách gì cô nương đâu. Cô nương đừng khóc nữa.

Đừng khóc nữa! Cô nương muốn trách sao, phạt sao Hoàng Trang Long này cũng cam chịu.

Hoàng Trang Long nói xong đã nghe nàng vừa khóc vừa nói:

- Hoàng huynh! Tiểu muội... tiểu muội không phải khóc... vì giận Hoàng huynh đâu! Mà là... mà là tiểu muội... khóc giận chính... tiểu muội đã... đã hiểu lầm Hoàng huynh. Hoàng huynh có... tha thứ cho tiểu... tiểu muội không... Hoàng huynh?

Khó hiểu! nghe nàng nói mà chàng không sao hiểu được:

"Sao lại giận chính mình mà phải khóc? Đúng là nữ nhân thật khó hiểu!" Nghĩ thì nghĩ thế nhưng làm sao Hoàng Trang Long lại dám nói ra? Chàng chỉ biết là nàng không oán trách chàng Vô lễ là được rồi. Bây giờ phải lo đến vấn đề chính yếu trước đã. Do đó, chàng nói:

- Lam cô nương! Dâu sao thì cô nương đừng khóc nữa. CÓ di thư của Kiếm Tiên lão nhân gia lưu lại, cô nương hãy đọc đi.

Sau đó hãy nói cho tại hạ biết ý nghĩ của cô nương.

Nói đến đây, Hoàng Trang Long định tìm kiếm tờ hoa tiên mà trao cho nàng xem. Nào ngờ, chàng đã nói:

- Có! Tiểu muội đã xem rồi. Nhờ đó, phần nào tiểu muội mới hiểu được Hoàng huynh.

Dứt lời, nàng vừa lau khô lệ, vừa nói thêm với Hoàng Trang Long:

- Hoàng huynh! Hoàng huynh có tha thứ cho Lam Kỳ Trân này không?

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn, chờ đợi Hoàng Trang Long nói lời tha thứ.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hoàng Trang Long cũng không hiểu thật sự nàng nói thế là sao? Lôi gì của nàng mà nàng lại xin tha thứ? Tuy nhiên chàng vẫn đáp:

- Lam Kỳ Trân! Tại hạ không trách gì nàng đâu. Hãy an tâm! nào, nói tại hạ nghe xem nào. Di thơ của Lam lão tiền bối viết như thế nàng liệu sao?

Lam Kỳ Trân nhoẻn miệng cười nói:

- Đa tạ Hoàng huynh đã rộng lượng.

Nghĩ lại, tiểu muội thấy thẹn trong lòng và càng thêm thẹn với Hoàng huynh. Nếu hôm trước, tiểu muội chấp thuận hợp tác với hoàng huynh, thì hôm nay tiểu muội đâu phải khốn đốn như thế này. Vả lại, tiểu muội còn trách lầm Hoàng huynh, trong khi Hoàng huynh đã tận tâm tận lực chữa trị nội thương cho tiểu muội, Hoàng huynh thật đại lượng.

Hoàng Trang Long liền đáp lễ cho nàng yên tâm:

- Lam Kỳ Trân! Nói ra thì... lỗi này là do tại hạ. Tại hạ đã đem đến sự khó khăn cho cô nương. Chỉ có điều đáng tiếc là, nếu cô nương cho tại hạ có đôi lời giải thích trước, thì có khi chúng ta không phải gặp nông nỗi này.

Lam Kỳ Trân liền hỏi:

- Hoàng huynh nói thế nghĩa là sao?

Sao lại do lỗi của Hoàng huynh?

Hoàng Trang Long giải thích:

- Chỉ vì muốn truy tìm tung tích của kẻ thù, muốn xác định địa điểm tổng đà của Cửu Trùng giáo, mà tại hạ đã dụ đối phương đến đây. Tại hạ đã định giải thích với cô nương, sau đó cùng bàn định kế sách đối địch. Đáng tiếc, chỉ vì tại hạ quá nóng nảy, không kiềm chế được mình, nên giữa chúng ta đã xảy ra điều đáng tiếc Rốt cuộc, đã thua chạy liểng xiểng, còn không tra được tông tích kẻ thù đang thực sự ở đâu!

Nói đến đây, Hoàng Trang Long không đợi Lam Kỳ Trân hỏi rõ, chàng đã đem việc làm của chàng lúc trước mà nói qua một lượt cho nàng nghe. Tại sao và bằng cách nào chàng đã ghi thơ để chim câu truyền tin báo địa điểm này cho bọn nhị ma và Cửu Trùng giáo biết mà đến đây...

Nghe xong, Lam Kỳ Trân liền nói:

- Hoàng huynh cũng đâu có lỗi gì. Giả thử, nếu Hoàng huynh không gặp tên đệ tam lệnh chủ, có phải hắn cũng báo về cho Cửu Ma không? Và nếu vậy, kết quả xảy đến cho tiểu muội còn thê thảm hơn phải không? Trách là phải trách muội đây! Chuyện này trước sau gì cũng xảy ra, nếu tiểu muội chịu hợp tác cùng Hoàng huynh, thì chắc chắn chúng mình không phải trốn chui, chốn lủi như thế này. Muội nói có phải không?

Hoàng Trang Long liền cười xòa và nói giảng hòa:

- Thôi được rồi! Chúng ta không phải nhận lỗi làm gì. Hãy lo chuyện trước mắt đã Nào, cô nương nói xem. Thuật phi kiếm của Lam gia, cô nương đã luyện qua chưa? Nếu đã luyện, thì bây giờ hãy lo cách thoát thân đi.

Vừa nghe Hoàng Trang Long nói đến đây Lam Kỳ Trân liền xịu mặt xuống, nàng nói:

- Đã như vậy rồi mà Hoàng huynh còn tiếc với muội tiếng xưng hô sao?

Bối rối, Hoàng Trang Long lúng túng hỏi:

- Vậy thì tại hạ... biết xưng hô với...

làm sao đây?

Lam Kỳ Trân lặng thinh không thèm đáp Nàng cũng không thèm nhìn vào mặt Hoàng Trang Long nữa. Bấm bụng, chàng đành nói:

- Nếu Kỳ Trân muội không chê bỏ họ Hoàng này, ta xin... xem Kỳ Trân muội nhưlà nhưlà Chàng ấp úng mãi, không sao nói được hết ý mà chàng định nói. Lam Kỳ Trân đột nhiên giương mắt tròn xoe nhìn chàng, hỏi nhỏ:

- Như lả gì? Sao Hoàng huynh không nói? Hoàng huynh nên nhớ rằng, thân thể này Hoàng huynh đã thấy, đã đụng tay vào Hoàng huynh cứ tự định lấy, tiểu muội chấp nhận mọi sự an bài của huynh.

Rúng động tâm can, Hoàng Trang Long không thể nào ngờ đến sự thể này. Đưa mắt đáp lại ánh mắt gửi gắm của Lam Kỳ Trân chàng vươn tay giữ lấy bàn tay búp măng thon thả, nõn nà của nàng. Chàng nói:

- Được! Kỳ Trân muội nghe ta nói đây nhé CÓ hoàng thiên hậu thổ chứng giám.

Ta Hoàng Trang Long nguyện suốt đời bảo bọc Lam Kỳ Trân và xem nàng là nương tử của họ Hoàng này.

Rồi Hoàng Trang Long đưa tay kéo nàng gần lại, ôm nàng vào vòng ngực rắn chắc của chàng. Trong khi ấy, Lam Kỳ Trân vừa nép người vào ngực Hoàng Trang Long, vừa âu yếm gọi khẽ:

- Hoàng huynh! Tiểu muội nguyện suốt đời theo huynh. Dù có đi đến tận chân trời hay đi bốn bể, muội cũng theo để nâng khăn sửa túi cho chàng. Hoàng huynh có nghe muội nói không?

Hoàng Trang long đáp lại:

- Có! Ta có nghe! Kỳ Trân! Kỳ Trân!

Rồi cả hai cùng lặng yên, lắng nghe tiếng lòng của nhau qua nhịp đập rộn ràng của đôi tim đang thổn thức.

Một lát sau, Lam Kỳ Trân ngước mắt lên nhìn chàng và nói:

- Hoàng huynh! Việc này cũng rất hợp đạo lý! Hoàng huynh có biết không?

Còn đang bàng hoàng xao xuyến, Hoàng Trang Long vẫn ôm chặt Lam Kỳ Trân vào lòng, chàng hỏi:

- Muội nói thế là sao? Thế nào là hợp đạo lý? Đạo lý là gì, ta không hiểu!

Nàng đáp:

- Muội không thể nào luyện phi kiếm được Nếu Hoàng huynh không là... phu quân của muội, thì làm sao chúng mình có thể thoát khỏi khổ luyện thất này?

- Sao lạ vậy? Làm sao muội lại không luyện được phi kiếm? Còn ta, dù ta có luyện, biết đến khi nào mới thành công?

Biết đến bao giờ mới rời được khổ luyện chất?

Lam Kỳ Trân liền giải thích:

- Muốn luyện được phi kiếm, phải là nam nhân. Phải là người có nội công khí cương. Muội là nữ nhân, nguyên nữ đã là âm, muội làm sao có đủ khí chất mà luyện phi kiếm được? Còn huynh, nội công đã đạt đến mức thượng thừa, luyện phi kiếm không khó đâu. Nếu huynh chịu kiên tâm trì chí, nếu huynh cam lòng khổ luyện như di thư của tổ phụ lưu lại. Thế nào? Huynh đã rõ chưa?

Hoàng Trang Long còn đang ngẩn người trước sự ngẫu nhiên đầy tấu xảo này. Thì Lam Kỳ Trân lại nói tiếp:

- Hoàng huynh! Còn nữa, nếu huynh luyện được đến cảnh giới này của kiếm thuật. Hoàng huynh sẽ đạt được mức hỏa hầu tối thượng về nội công, đó là cương khí hộ thân. Nghĩa là...

Hoàng Trang Long vừa cười, vừa ngắt lời nàng nói:

- Kỳ Trân! Nếu ta luyện thành cương khí hộ thân sẵn rồi thì sao? Luyện phi kiếm có thuận lợi hay là không?

Nghe Hoàng Trang Long nói mà Lam Kỳ Trân không thể nào tin được. Nàng ngơ ngác hỏi lại chàng:

- Nói sao? VÕ học của Hoàng huynh cao đến thế sao? Muội... muội không thể nào ngờ được. Hoàng huynh, thế sư thừa của Hoàng huynh ra sao? Còn gia thế của Hoàng huynh thế nào? Huynh nói qua cho muội xem!

Cũng phải một lần nói qua tất cả cho Lam Kỳ Trân biết, vì không lẽ chàng đã là người nhà HỌ Hoàng mà lại không biết chút hiểu biết gì về chàng thì làm sao được!

Hoàng Trang Long từ từ mà thuật lại.

Bắt đầu chàng nói:

- Kỳ Trân! Nguyên phụ thân ta là minh chủ võ lâm, húy danh là Hoàng Thạch Nguyên. Với đao pháp thượng thừa Ngũ Long Tuyệt Mệnh đao phụ thân ta đã được toàn thể nhân vật võ lâm Trung Nguyên kính trọng và ưu ái trao cho trọng trách ấy. Đao pháp này ta chưa từng sừ dụng với muội vì nó rất nguy hiểm...

Thuật lại toàn bộ sự việc cho Kỳ Trân nghe xong, thời gian như trải qua quá lâu Đến lúc này, cả hai mới nghe bụng đói cồn cào.

Theo di thơ của Kiếm Tiên, hai người dời sập đá, tìm thức ăn mà Kiếm Tiên đã lưu sẵn Sau lúc đã ăn no, Lam Kỳ Trân mới nói:

- Hoàng huynh! Muội được một người có nhân biểu bất phàm, võ công cái thế như huynh là phu quân, muội quả có phúc lớn Đây có phải là duyên phận mà trời cao đã sắp bày không. Hoàng huynh?

Hoàng Trang Long nói:

- Cũng có thể là như thế! Chứ nếu không, ta và muội đâu có gặp gỡ nhau trong hoàn cảnh thập phần bi thảm như thế này. Này, Kỳ Trân! CÓ một điều ta muốn nói trước cho muội nghe, kẻo sau này muội lại hiểu lầm mà trách cứ ta.

- Còn việc gì nữa? Lam Kỳ Trân lo âu hỏi.

Hoàng Trang Long trấn an đáp:

- Muội cứ bình tâm. Cũng không phải là việc quan trọng lắm. Đây, Trước khi Trang Long được ý trời dun rủi cho gặp muội thì...

Lại một lần nữa, Hoàng Trang Long nói qua cho Lam Kỳ Trân biết về sự quen biết trước đó giữa chàng và hai nữ môn đồ của hai vị tuyệt đại cao nhân là Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung. Hoàng Trang Long sợ không nói điều này ra trước thì sau này khó tránh khỏi hậu quả tệ hại xảy ra giữa nàng và hai giai nhân kia. Đến lúc đó, chàng mới khó giải bày.

Nghe xong, Lam Kỳ Trân nói:

- Xét ra, hai nàng ấy cũng đã mấy phen chung chia hoạn nạn với Hoàng huynh, thì tránh làm sao được mối hảo cảm đã phát sinh giữa huynh và hai nàng ấy.

Không, huynh cứ cho phép muội được nói tiếp đã. Hoàng huynh, người ta thường nói trai năm thê bảy thiếp. ĐÓ là sự thường tình. Chỉ mong biết phải biết xử sự đừng có bên trọng bên khinh. Muội chỉ ngại thanh sơn thì bất cái, còn lòng người thì luôn luôn biến đổi.

Hoàng Trang Long nghe nàng nói như vậy chàng vội vàng nói cho nàng yên tâm:

- Kỳ Trân! Muội hãy yên lòng, và hãy vững tin vào họ Hoàng này. Ta nhất quyết sẽ không bao giờ phụ bạc nàng. Nàng tin ta chứ?

Nữ nhân nào mà lại không có máu ghen tuông. Bởi vì ớt nào mà ớt chẳng cay? Lam Kỳ Trân cũng thế. Nhưng nàng đã có phương thế riêng của nàng. Nàng tự nhủ:

"Ta phải luôn thuận phục chàng, đối xử với chàng luôn tương kính và ta nhất mực chung thuỷ với chàng. Thì dù chàng có thêm thê thiếp thì cũng không thể nào bạc đãi ta được! " Nghĩ vậy, nên Lam Kỳ trân vội gạt bỏ chuyện đó sang một bên. Nàng nói:

- Được rồi. Muội tin hoàn toàn ở huynh. Này Hoàng Huynh, bây giờ chàng hãy bắt tay vào việc khổ luyện nhé. Để xem, nếu ngộ tánh của chàng cao, thì chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ tái xuất giang hồ. Sẽ trả được mối hận cho Hoàng gia.

Chỉ mấy lời ngắn ngủi thế thôi, Hoàng Trang Long đã sanh lòng cảm phục Lam Kỳ Trân. Vì chưa gì, nàng đã xem nàng đã là người nhà họ Hoàng, và nàng đã đặt mối thù của Hoàng gia lên trên nỗi khổ nhục của nàng, nỗi nhục của Lam tộc.

Thế là Hoàng Trang Long liền lắng lòng, tĩnh tâm, nghe Lam Kỳ Trân đọc qua một lượt về yếu quyết luyện phi kiếm, một loại kiếm thuật tối thượng của một danh gia thượng thặng về kiếm, đó là Kiếm Tiên với Ngư Kiếm thuật.

Với tâm cơ mẫn tiếp, với nội công đã sẵn thâm hậu. Bây giờ, Hoàng Trang Long chỉ chuyên tâm chú trọng về ba loại yếu quyết: Chấn, Dẫn và Hấp khí.

Chấn để phóng kiếm ra theo đuổi địch nhân Dẫn để sát thương địch nhân theo nội kình được bản thân người phóng kiếm điều khiển. Và Hấp là thu kiếm về.

Về yếu quyết Chấn thì Trang Long chỉ trong một ngày (tính theo số lần ăn uống và nghỉ ngơi trong khổ luyện thất), thì Hoàng Trang Long đã luyện thành thuộc.

Chỉ nội phần này thôi hai người đã có thể thoát khỏi nơi này. Nhưng vì chàng không muốn để cho thuật Ngư Kiếm này thất truyền, phụ lòng kỳ vọng của Kiếm Tiên.

Phần nữa, Hoàng Trang Long muốn Lam Kỳ Trân được vui lòng, khi chàng coi trọng võ học của Lam tộc. Nên Hoàng Trang Long tiếp tục luyên thêm nữa.

Trong khi đó Hoàng Trang Long cũng không để Lam Kỳ Trân ở không.

Ngoài sự ôn luyện võ học Lam tộc, Hoàng Trang Long chỉ dẫn thêm cho Lam Kỳ Trân biết về Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao, võ học của Hoàng gia cho nàng. Vì nàng đã là người nhà họ Hoàng.

Trong bốn ngày sau đó, Hoàng Trang Long luyện thuật Dân khí, thì chàng tạm dùng những hòn đá to bằng nắm tay để luyện. Còn thanh đại đao, thì Hoàng Trang Long đưa cho Lam Kỳ Trân luyện đao pháp.

Ba ngày cuối cùng, Hoàng Trang Long đã luyện xong thuật Hấp khí.

Và bây giờ, đã đến lúc Hoàng Trang long ứng dụng vào thanh đại đao.

Thanh đại đao vốn nặng, Hoàng Trang Long phải dùng gần hết nội kình trong người chàng mới có thể điều khiển được thanh đại đao trong phạm vi năm trượng.

Do đó, nếu sau này chàng sừ kiếm thì khoảng cách ắt phải xa hơn gấp bội. Vì trong lúc này, ở tại Khổ Luyện thất này, hai người không ai có kiếm cả. Thanh trường kiếm của Lam Kỳ Trân đã đánh rơi tại đấu trường, nơi diễn ra trận đấu giữa hai người với nhị ma và ba tên đồ đệ của hai lão.

Còn Lam Kỳ Trân với tư chất thông minh, nàng đã nắm vững được Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao. Sau này, nàng sẽ tập lại đao pháp này bằng kiếm. (Vì nàng không đủ lực để dùng đại đao nặng đến 200 cân) Quyến luyến, Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân nhìn lại Khổ Luyện thất trước khi dời đi.

Vì chính nhờ Khổ Luyện thất này mà võ công của cả hai đều được tinh tiến.

Chẳng những thế, nhờ nơi này mà tình cảm hai người thêm khăng khít. Nhất là, nơi này được cả hai dùng vào việc tế bái thiên địa, kết thành phu phụ. Và sập đá kia là nơi động phòng hoa chúc của hậu duệ Hoàng gia và hậu nhân Lam tộc.

Không quyến luyến làm sao được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.