Hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng tất cả mọi người đều thức dậy, lục tục dọn dẹp mọi thứ, thứ gì mang theo được đều mang theo, tập trung ở đại sảnh chờ thủ lĩnh nói xuất phát sẽ xuất phát, chỉ có điều Ngũ Nam thủ lĩnh cứ chần chờ chưa đi. Ngũ Nam xoa xoa trán, gọi Thẩm Lan.
“Thẩm Lan, cô đi nấu một ít cháo khoai và làm một ít thức ăn mặn để mọi người ăn sáng dù sao thịt chúng ta cũng không thể bảo quản lâu được, hôm nay xuất phát trễ một tý.”
Thẩm Lan nhìn nhìn trong đám người, thì ra là bốn người đó còn chưa xuống, có vẻ thủ lĩnh đang đợi họ, cô tin tưởng thủ lĩnh sẽ không làm gì bất lợi cho đội ngũ nhưng lại không thích thủ lĩnh dung túng cho mấy người họ. Bất mãn thì bất mãn, Thẩm Lan cũng im lặng đi làm việc, cô là một người biết thân biết phận.
Ngạo Thiên Khải từ khi bên ngoài lục đục thức dậy cũng đã tỉnh nhưng nhìn thấy Ngạo Vũ Băng ngủ ngon lành thì không nỡ gọi dậy, lâu lắm mới thấy bảo bối nhà họ ngủ ngon vậy, hắn liền dứt khoác nhắm mắt tu luyện, Ngạo Thiên Hoành bên kia thấy Mộ Hàn Vũ ngóc đầu dậy gọi ba người thì trực tiếp dùng dị năng sóng âm cản âm thanh cùa Mộ Hàn Vũ lại, xoay người ôm lấy Ngạo Vũ Băng ngủ tiếp.
Mộ Hàn Vũ cảm nhận được Ngạo Thiên Hoành sử dụng dị năng, mà mỗi lần như vậy chỉ có một mục đích là ngắn cái miệng của cậu lại, Mộ Hàn Vũ ngoan ngoãn ngồi một chỗ tu luyện, cậu không được sung sướng như mấy người kia, kể cả nằm cũng có thể tu luyện. Mộ Hàn Vũ cũng vừa trở thành dị năng giả cấp một vài ngày trước mà thôi, chưa thể làm gì nhiều, chỉ có thể đơn giản thao túng vài đồ vật.
Tới khi ánh sáng tràn ngập gian phòng thì Ngạo Vũ Băng mở mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, ngủ thật tốt a~ Nhưng khi nhìn thấy trời sáng trưng như vậy thì hết hồn bật dậy, đáng lý giờ này họ nên xuất phát rồi chứ, vậy mà còn ngủ ở đây.
Ngạo Thiên Khải nhìn Ngạo Vũ Băng ngồi dậy lấy dụng cụ vệ sinh răng miệng từ Linh Phủ ra thì nhanh chóng tiếp nhận, vệ sinh sạch sẽ rồi ra ngoài, dù không tắm thì họ cũng không thể chịu được mùi hôi phát ra từ miệng được.
Chưa đầy hai phút sau tất cả đều xong xuôi, bốn người vội vã đi xuống đại sảnh, họ thật sự đi rất nhanh nhưng trong mắt người khác lại trở nên tràn đầy lịch lãm và quý phái, thật không biết trong đầu mấy người này nghĩ gì nữa. Cũng bới vì vậy nhiều người sinh ra không thích bốn người Ngạo Vũ Băng, nghĩ rằng bốn người Ngạo Vũ Băng ỷ vào mình có thực lực mà lên mặt.
Nhìn thấy mọi người đều đã ăn uống xong thì Ngạo Vũ Băng tiến đến trước mặt Ngũ Nam, nhẹ giọng xin lỗi.
“Thật là ngại quá, đầu trọc ca, hôm nay em dậy trễ, xin lỗi huynh rất nhiều, chúng ta xuất phát thôi.”
Ngũ Nam thấy mọi người đều hành trang tươm tất thì gật đầu hạ lệnh xuất phát, nếu đi với tốc độ hôm qua thì chắc tầm hai ba giờ chiều sẽ tới quảng trường, trưa nay tốt nhất là tìm một chỗ nghỉ ngơi bàn bạc với mọi người trong đoàn mới được.
Từng chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn, giữa một thành phố chết chỉ có xác sống lởn vởn, mấy chiếc xe trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, bay vun vút vun vút trên đường nhựa, bất chấp phía trước là gì đều đâm thẳng tiến tới, cứ như biểu tượng của những đoàn xe không kính thời còn chiến tranh, kiên cường bất khuất. (lạy trời, viết truyện mà tưng tưng viết cả cái này luôn)
Khi đoàn xe gần tới quảng trường thì đổ lại tại một trạm xăng hẻo lánh, xung quanh chỉ toàn là đất hoang, rất tiện lợi cho việc quan sát, nhiều thành viên cũng từ trên xe đi xuống, chạy về phía chứa xăng nhìn nhìn, chọc chọc một lát rồi chữi ầm lên.
“Má nó, một tý xăng cũng không để lại, cái bọn bất lương này.”
Thời mạt thế nói lên câu này thì hơi kỳ cục một tý, làm gì có ai ngại xăng ít mà không mang theo hết nhưng bọn họ đúng là có tư cách để nói câu này vì lần nào lấy hàng hóa họ cũng để lại một ít, chừa cho người sau tới có thể lấy. Đặc trường hợp là bọn họ, liều mạng tìm tới một cửa hàng hay siêu thị má phát hiện ở đó rỗng tuếch thì sẽ ra sao?
Ngũ Nam thấy vậy thì im lặng không nói gì, lặng lẽ gặm mì gói, Ngũ Nam nhìn nhìn xung quanh cảm thấy không có dự cảm bất hảo nào cho nên kêu tất cả mọi người xuống xe nghỉ ngơi.
“Mọi người xuống xe hết đi, cẩn thận một chút, ăn uống đầy đủ đừng tiết kiệm, một lát sẽ phải ác chiến, ăn no mới có sức giết tang thi còn không thì chết cũng không phải làm con ma đói, tốt, một tiếng nữa xuất phát.”
Thẩm Lan là một người phụ nữ rất đảm đang, lo lắng phần hậu cần không có gì để chê, cô mang những gói bích quy phát cho thanh niên trai tráng, bánh bao trắng cho trẻ nhỏ và người già còn phụ nữ như cô thì lặng lẽ gặm mì gói. Không ai phản đói việc chia thức ăn cả.
Bên kia Ngũ Nam và những dị năng giả lại họp bàn với nhau, bọn họ cần phải có một chiến lượt thích hợp, nói là chiến lượt cho vui vậy thôi chứ cứ xông lên mà đánh thôi, chỉ có điều là ai đánh trước mới tốt và dự tính những tình huống bất chợt ngoài ý muốn, cuộc họp bàn này kéo dài hơn nửa tiếng, chiến lượt được vạch ra cũng không tệ. Nửa tiếng còn lại, mọi người giải tán ăn chút gì đó, nhắm mắt một chút rồi lên xe tiến tới quảng trường trung tâm của thành phố!
Cả đoàn xe tiến về quảng trường trung tâm, càng gần quảng trường càng nhiều tang thi, dù sao mạt thế bình nổ vào ngày giáng sinh, mọi người đều ra quảng trường tản bộ hoặc chụp hình chung với mọi người. Số lượng tang thi ngày càng dày đặc làm cho các thành viên trong đoàn xe cảm thấy áp lực rất lớn nhưng không một ai trong họ lên tiếng kháng nghị cả.
Cứ đi được tầm hai trăm mét là đoàn xe phải dừng lại một lần xuống xe chém giết tang thi, trong lúc đó có người quyết tâm đi theo đoàn đội sống chết tới cùng, có người tâm ý xoay chuyển bỏ trốn khỏi đoàn xe. Đi chưa đầy hai canh giờ mà cả đoàn xe đã vơi đi một phần ba số người, có người là bỏ trốn, có người là bị tang thi cào trúng tự mình xông thẳng vào bầy tang thi chém giết điên cuồng. Họ hy vọng trong lúc họ còn được một chút lý trí có thể giết càng nhiều tang thi hơn nữa, dù con số đó không thấm là bao so với cả đàn tang thi to lớn này nhưng họ mong rằng, một con tang thi ngã xuống là người thân của họ có thể tranh thủ sống thêm một tý.
Cả đoàn người điên cuồng xông vào quảng trường, làm cả bọn bất ngờ là ở giữa quảng trường không có một con tang thi nào tới gần, cả đoàn đều cảm thấy họ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, liều mạng chạy vào giữa quảng trường.
Sau khi xác định tang thi thật sự không có tiến vào phạm vi của bọn họ thì thở phào ngồi phịch xuống đất, cười ha hả, họ cười như điên, nếu ngày xưa có lẽ bọn họ không bao giờ hiểu được cảm giác này, còn sống thật tốt, nhất là sống bằng chính bản lĩnh của mình.
Trong khi mọi người thả lỏng bản thân thì Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đều tiến về một phía đó là đài phun nước ở trung tâm quảng trường, có một loại năng lượng đang kêu gọi họ. Đứng trước đài phun nước Ngạo Vũ Băng im lặng nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay (giải thích một tý, những lúc tang thi quá đông Ngạo Vũ Băng lựa chọn sử dụng kiếm để chiến đấu, vì roi không thích hợp để tàn sát trong chớp mắt).
Thương Hy và ba người Ngạo Thiên Khải đi theo mờ mịt nhìn Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đứng im ở đó, họ không biết hai người kia tại sao lại im lặng đứng đó, nhưng cũng không quấy rầy. Ngạo Vũ Băng nhìn Ngũ Nam một cái rồi rảo bước về phía trước, đài phun nước lúc này đã không còn hoạt động nữa rồi cho nên Ngạo Vũ Băng chỉ cần nhảy một cái đã đứng phía trên vòi phun. Cô đưa tay nhặt lấy một mảnh đá màu đỏ ở đó rồi nhảy ra khỏi đài.
Đúng lúc này, ở một phía bầy tang thi lại tiến gần thêm vài bước, và phía ngược lại chúng nó lại ra xa vài bước, làm một số đội viên sợ hết hồn, có người xém tý nữa là đứng tim luôn. Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn một tý rồi mở miệng.
“Vì viên đá này nên đám tang thi không dám lại gần, từ trong viên đá tỏa ra một loại lực lượng làm cho đám thi cảm thấy e ngại, bán kính ảnh hưởng tầm một trăm mét, nhưng loại lực lượng này không phải là vô hạn, xem ra chúng nó cũng gần hết rồi, theo tình trạng này chắc sẽ cầm cự được một tuần nữa.”
Ngũ Nam di chuyển về phía Ngạo Vũ Băng nhìn một cái, viên đá này ngoại trừ màu đỏ hơi bắt mắt ra hình như còn có một thứ gì đó đang dao động. Ngũ Nam cảm thấy lời nói của Ngạo Vũ Băng có tính chân thật rất cao nên thở dài một cái.
“Phải chi nó có tác dụng lâu thật lâu thì tốt biết mấy.”
Ngạo Vũ Băng nghe Ngũ Nam nói vậy thì cười cười, đem viên đá bỏ xuống đất rồi từ ba lô lấy ra vài viên linh thạch nát vụn, bày ra một phòng hộ trận mini. “Cái gì cũng có cái giá của nó, tốt rồi, nghỉ ngơi thôi, trong những ngày này chúng ta sẽ tận dụng công kích từ xa giết bớt đám tang thi này.”
Ngũ Nam nhìn Ngạo Vũ Băng đặt lung tung mấy hòn đá thì nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đây là trận pháp trong truyền thuyết, Ngũ Nam vì để khẳng định ý nghĩ của mình mà đưa tay vào phạm vi bố trí, quả nhiên có một bình chướng vô hình ngăn chặn lại. Đúng là thế giới còn rất nhiều chuyện phản khoa học, bất quá việc tang thi xuất hiện đã phản khoa học lắm rồi, dù có nói sau này động thực vật tiến hóa hắn cũng sẽ không kinh ngạc nữa.
Nếu đám người Ngạo Vũ Băng mà biết được suy nghĩ của Ngũ Nam thì chắc chắn sẽ bật ngón cái khen một câu: “Quả đúng là người có dị năng trực giác.”
Sau khi an bày ổn thỏa cả đám người mang rượu từ trong xe vật tư ra, ai nấy cũng cầm một chén uống thật sảng khoái, nếu lần này thuận lợi thì bọn họ sẽ thoát khỏi cái chết còn không thì tặng một mạng này cho tang thi, tốt nhất là nên uống một lần thật tốt.
Ngạo Thiên Khải cũng cầm ly rượu uống, tựa lưng vào thành đài phun nước nhìn mọi người xung quanh.
“Thật không dám tưởng rằng chúng ta có ngày ngồi giữa một bầy tang thi như thế này uống rượu.”
Một đội viên khác ngồi gần đó nghe được thì cũng cười sang sảng, truyền lại lời của Ngạo Thiên Khải, cả đoàn người bèn cười vang lên. Sau khi uống rượu xong cả đoàn người bắt đầu lục tục đi giết tang thi, lần này giết tang thi thật sự rất thoải mái, tang thi cứ như không cảm nhận được mùi máu tươi bên cạnh, nhanh chóng bị chém giết.
Cho dù là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ cũng tham gia, tang thi từng con từng con ngã xuống như rơm rạ rồi lại nhanh chóng lấp đầy như cỏ dại sau mưa, mọi người hăng say giết cho tới khi trời sụp tối. Ngạo Vũ Băng thì lại lén lút đem tinh hạch của những con tang thi cấp một thu vào không gian.
Đêm nay quả thật là đêm mà mọi người cảm thấy vui vẻ nhất kể từ khi mạt thế ập tới, có thể sảng khoái chém giết tang thi, nhưng mà đâu đó vẫn là nỗi bi thương không thể xóa nhòa, trước đó, người thân, đồng đội của họ đã ngã xuống, chỉ cạnh bên kia thôi.