Nói xong Ngạo Vũ Băng chạy thẳng về phía trước, bỏ mặt những chiếc xe còn lại, chưa đến một phút chiếc xe đã đến ngã rẽ trong bản đồ, Ngạo Vũ Băng đạp chân ga thả chậm tốc độ rẽ vào bên trong.
Thũ lĩnh đầu trọc sau một hồi suy nghĩ của ra lệnh cho đàn em đuổi theo sau Ngạo Vũ Băng, trực giác cho hắn biết, đường này sẽ an toàn hơn. Những chiếc xe nhìn thấy thủ lĩnh đầu trọc rẽ vào ngõ nhỏ thì nhứt đầu, không biết có nên theo sau hay không. Nhanh như chớp chiếc xe tải của đội ngũ năm người vọt lên trước rẽ vào ngõ nhỏ, tiếp sau là một chiếc xe đàn em của thủ lĩnh đầu trọc và cuối cùng là chiếc xe đa số là người già trả nhỏ và phụ nữ rẻ theo.
Những chiếc còn lại cứ tiếp tục đi thẳng, ôm tâm trạng hả hê nhìn về phía ngõ nhỏ, chờ xem bộ dạng chật vật của đám người Ngũ Nam, chẳng ai muốn tin lời mấy đứa nhóc cả.
Ngạo Vũ Băng nhìn kính chiếu hậu vui vẻ cười, vừa tập trung lái xe vừa nói chuyện với ba người phía sau.
“Khải, Hoành, Mộ Hàn Vũ, xem kìa, có bốn chiếc xe đi theo chúng ta. Họ quyết đoán nhỉ?”
Ngạo Thiên Khải từ chối cho ý kiến, Ngạo Thiên Hoành thì mỉm cười đáp: “Có lẽ!”
Ngạo Vũ Băng nhìn về phía trước không nói gì nữa, tập trung tinh thần lực dò xét động tĩnh xung quanh, đa số là tang thi thường, chưa có con cấp một nào lãng vản xung quanh đây. Với chiếc xe này cô dư sức tông hết đám tang thi này. Cái tính hiếu động trăm vạn năm qua chưa từng được thể hiện bị khởi ra, Ngạo Vũ Băng nhanh chóng lên ga phóng như bay vào đám tang thi. Xe xốc nảy khôn cùng, không biết bao nhiêu con tang thi bị cán dưới lốp xe này nữa.
Đám người Ngũ Nam phía sau nhờ có Ngạo Vũ Băng mở đường mà cả đường đi tràn ngập thuận lợi, cả đám không dám tin người lái xe là một cô gái nhỏ bé mà họ nhìn thấy, quá táo bạo, quá gan dạ.
Trên con đường này vốn dĩ không có nhiều tang thi nhưng lại có rác rưởi tràn ngập, mùi hôi bốc lên còn hơn cả nơi đông đúc tang thi nhưng không ai lên tiếng phàn nàn cả, vì ai cũng hiểu đi trên con này họ có thêm một phần sống sót.
Ra khỏi đường Ngạo Vũ Băng phanh xe lại, chờ đợi những chiếc xe ở phía sau. Tầm một phút sau, năm chiếc xe nhanh chóng tụ họp lại, thủ lĩnh đầu trọc nhìn quanh xác định không có tang thi nào nguy hiểm thì nhảy xuống xe, hai ba cái giải quyết mấy con tang thi xung quanh rồi chạy đến xe của Ngạo Vũ Băng , những người còn lại không hề manh động ngồi yên trong xe quan sát.
Ngạo Vũ Băng ló đầu ra khỏi xe nhìn thủ lĩnh đầu trọc bên ngoài, gật đầu chào. Thủ lĩnh đầu trọc cũng gật đầu chào rồi hỏi:
“Muội muội, có chuyện gì sao?”
Ngạo Vũ Băng gật đầu nói: “Đầu trọc ca, huynh sao lại theo bọn em vậy? Không sợ chết sao?”
Thủ lĩnh đầu trọc hắc hắc gãi đầu cười: “Là trực giác mách bảo, à có thể xem là dị năng mách bảo.” – Trong lúc gãi đầu không may đụng vào băng đô trên đầu lầm nó bị lệch xuống, viên ngọc màu xanh biển hiện ra trước mắt Ngạo Vũ Băng. Thủ lĩnh đầu trọc cuốn quích lấy tay che lại, sắc mặt hơi kém đi.
Ngạo Vũ Băng đương nhiên biết thũ lĩnh đầu trọc sợ người khác phát hiện nhưng dù sao cô cũng đã biết trước, nếu một lần nữa xuất hiện trước mắt cô thì có lẽ đó là duyên phận, Ngạo Vũ Băng nghĩ nghĩ rồi quyết định, xem như là tạo hóa của người này đi. Tay Ngạo Vũ Băng vươn ra chạm vào viên ngọc trên trán thủ lĩnh đầu trọc, dù tinh thần lực truyền thông tin vào linh hồn của hắn, giúp linh hồn của hắn và viên ngọc liên hệ với nhau. Rất nhanh, Ngạo Vũ Băng đã thu tay lại, cô chỉ giúp hắn một tý thôi, phần còn lại thì hắn phải tự cố gắng, mà dù có muốn giúp cô cũng không có năng lực để mà giúp, bây giờ tinh thần lực của cô còn quá yếu.
Thủ lĩnh đầu trọc nghi ngờ nhìn Ngạo Vũ Băng, lúc cô dộng vào viên ngọc đó, bỗng dưng hắn cảm giác được mình đang liên hệ với một không gian đặc thù nào đó nhưng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Ngạo Vũ Băng cười cười nhìn thủ lĩnh đầu trọc.
“Theo như lộ trình của bọn em thì sẽ vòng qua chợ rồi đi thẳng tới quảng trường, băng ngang qua đó, hoàn toàn trái ngược với lộ trình của ca, nhưng mà tụi em ít người nên muốn thử xem đại ca có muốn đi cùng hay không.”
Thủ lĩnh đầu trọc suy nghĩ rồi gật đầu. “Tôi tin tưởng vào dị năng của mình, mọi người hãy dẫn đường nhé, có chuyện gì chúng tôi sẽ hỗ trợ. Xem như cược một lần, dù sao đi đường vòng cũng chưa chắc an toàn.”
Ngạo Vũ Băng vui vẻ gật đầu rồi ra hiệu với thủ lĩnh đầu trọc, hắn cũng hiểu ý quay về xe của mình, nhanh chóng xuất phát. Ngạo Vũ Băng dựa theo chỉ dẫn của Ngạo Thiên Khải mà đi tiếp, đoạn đường khá thuận lợi, cứ đi một đoạn thì dừng lại đánh giết tang thi, may mắn thay không hề xuất hiện một con tang thi cấp một nào. Vận khí không tồi.
Tới lúc mặt trời bắt đầu xuống bóng, đoàn xe đã dừng chân tại một khách sạn, mọi người lục đục tìm phòng và tiêu diệt tang thi trong đó.
Thũ lĩnh Ngũ Nam nhanh chóng phân phó mọi người làm việc,nhóm chiến đấu thì đi phía trước dọn đường, nhóm trẻ con và người già đi phía sau bắt đầu thu dọn xác tang thi và lau chùi đi vết máu, còn phụ nữ thì nhanh chóng đi thu thập các thứ chuẩn bị bữa cơm, nói là bữa cơm nhưng thật ra cũng chỉ là cháo trắng và một ít cải muối.
Thật ra Ngạo Vũ Băng muốn tham gia nhóm chiến đấu nhưng ba người Ngạo Thiên Khải không đáp ứng nên đành lủi thủi qua giúp mấy chị em phụ nữ làm một ít việc vặt. Ngạo Vũ Băng phát hiện tủ lạnh của khách sạn là tủ lạnh trữ điện, cho tới bây giờ trừ một số rau bị úng ra thì các loại củ vẫn còn ăn được.
“Em dùng mớ rau củ này làm vài món xào và canh nhé, dù sao lâu rồi mọi người cũng chưa được ăn rau quả, làm dưa muối cũng không kịp. Hôm nay chúng ta nấu cơm đi, phần lương thực này xem như em chịu, để mọi người ăn một bữa thật ngon.”
Ngạo Vũ Băng vừa lấy rau quả từ tủ lạnh ra vừa nói chuyện với Thẩm Lan, người phụ nữ được xem là có tiếng nói trong đám người. Thẩm Lan cũng biết vốn dĩ Ngạo Vũ Băng ở tổ chiến đấu chỉ là tạm thời qua bên đây phụ giúp các cô thôi nên cũng không nói gì nhiều, gật đầu đồng ý. Dù có dở thì cũng không ai trách, đã là mạt thế rồi, chỉ cần ăn no là tốt, ngon hay không đã không còn quan trọng nữa. Phản đối nhiều khi lại đắc tội người ta, thôi thì kệ đi.
Ngạo Vũ Băng nhận được sự đồng ý của Thẩm Lan thì nhanh chóng dùng ít nước rửa sơ củ cải, củ dền, khoai tây và một ít su hào. Nước này đương nhiên là do dị năng giả hệ thủy lưu lại.
Đã lâu không nấu nướng làm Ngạo Vũ Băng cảm thấy hơi ngứa tay, dù sao thì cô cũng rất thích nấu nướng. Ngạo Vũ Băng dự định làm củ cải trắng bóp sỏi, su hào xào thịt và một nồi canh củ dền đỏ. Đầu tiên cô cắt mỏng củ cải bỏ vào nước sôi chần, sau đó dùng một ít giấm ngâm phần củ cải đã qua xử lý. Cuối cùng đơn giản nêm vài loại gia vị vào trong đó, trộn với đậu phộng.
Su hào đã được các chị em giúp đỡ sơ chế, thịt cũng được cắt mỏng, Ngạo Vũ Băng nhanh chóng đem thịt, tiêu, muối, đường vào chão vào lên, thịt vừa hết đỏ thì su hào cũng được bỏ vào xào chung, rắc thêm ít gia vị, rồi đem ra dĩa. Cuối cùng là canh củ dền, Ngạo Vũ Băng đen củ dền đã được sắt thành khối vừa ăn vào nồi nước luộc thịt một phút thì tiếp tục bỏ khoi tây vào, nêm nếm rồi đậy nắp lại.
Tổ chiến đấu cũng đã làm xong việc của mình, tất cả đều đang ngồi bệch ở đại sảnh nghỉ ngơi, mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra làm tuyến nước bọt của họ không thể nào ngừng chảy được, tuy mỗi ngày đều có cháo ăn nhưng đã bao lâu rồi họ chưa nghe được mùi thơm quen thuộc này, mùi món ăn gia đình. Vài người không kiềm được nước mắt mà bật khóc, đa số những người còn lại chỉ đỏ mắt lên thôi, cũng có vài người tố chất tâm lý quá tốt mà mặt lạnh tanh nhưng thật ra trong lòng họ cũng đang hồi tưởng.
Ngũ Nam nghe mùi thơm bay ra cũng hồi tưởng rồi giận dữ nhưng rồi lại chân mày ra. Hắn biết những người đó không có bản lĩnh tự quyết định những chuyện này, chỉ có thể là do em gái ngọt ngào kia mà thôi. Kết giao với một người có thực lực mạnh cũng tốt, dù sao thức ăn lúc này cũng không gấp rút, xem như là quà ra mắt đi, trực giác cho hắn biết, bọn họ cũng sẽ không ăn không như vậy.
Ngạo Vũ Băng có một cảm giác kỳ lạ, khi đang nấu nướng hình như tinh thần lực chậm rãi tăng lên một chút, tuy rất nhỏ nhưng chắc chắn là có. Điều này làm cô cảm thấy kinh ngạc, trong đầu Ngạo Vũ Băng chỉ có hai chữ để giải thích cho hiện tưởng này. “Dị năng?”. Ngạo Vũ Băng âm thầm ghi nhớ, chờ sau này có cơ hội thì sẽ thử lại sau.
Thẩm Lan nhìn Ngạo Vũ Băng thành thục xào nấu thì thở phào, thì ra người ta cũng có nghề chứ không phải là nổi hứng thú lên muốn làm. Thẩm Lan nhìn những hơn 20 đĩa thức ăn trên bàn thì rửa tay ăn thử một miếng cải trắng, ừm chua chua ngọt ngọt lại giòn rất ngon, ăn vào rất thoải mái. Thoải mái? Ăn thức ăn có thể thoải mái. Thẩm Lan lắc đầu cười, có lẽ lâu rồi không được ăn những món thông thường này, giờ được ăn nên hạnh phúc đi.
Ngạo Vũ Băng nhìn canh cũng đã đến lúc liền tắt lửa, để cho các chị em còn lại chia ra các tô lớn, cô cũng lau tay ra phía trước phụ dọn bàn ghế. Trong khách sạn phòng ăn cũng có một số tang thi nên cần phải dọn dẹp lại một tý, dù thức ăn có ngon nhưng nhìn cảnh đó khẩu vị cũng giảm.
Rất bất ngờ là phòng ăn đã được dọn dẹp và tẩy rửa, Ngạo Thiên Khải đang ngồi cùng Ngạo Thiên Hoành, Mộ Hàn Vũ, Ngũ Nam, Thương Hy và một vài người hơi quen mặt vẫy tay với cô. Ngạo Vũ Băng nhẹ mỉm cười bước về phía họ, vừa định mở miệng hỏi thì Ngạo Thiên Khải đã giành trước.
“Là tụi anh dọn dẹp và tẩy sơ đấy, dù sao hôm nay bảo bối đích thân xuống bếp, nhìn mấy cái này sẽ giảm khẩu vị, không phải sẽ uổng công ư?”
Ngạo Vũ Băng hạnh phúc dụi vào cổ của Ngạo Thiên Khải, không cần để ý tới người xung quanh ngọt ngào trả lời. “Ừm!”
Thẩm Lan cùng những người phía sau bưng thức ăn lên nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất là hâm mộ, hâm mộ tình cảm gắn bó của hai anh em. Thẩm Lan cố ý đi nhẹ nhàng lại, mang thức ăn lên bàn, bàn ăn rất lớn nên chỉ ngồi hết ba bàn. Thức ăn mỗi món chia làm 10 dĩa nên Thẩm Lan cố ý đặt mỗi món 4 dĩa trên bàn của nhóm người Ngạo Vũ Băng, dù sao những người ngồi đây đều là chủ lực của đội ngũ.