Anh là chòm sao sáng chói, u ám như em, không nhịn được muốn lại gần anh.
~~~~~
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại đầu Hứa Tịch Nghiên đau như muốn nứt ra, lúc bước xuống lầu, hai chân như đi trên bông suýt ngã, may mắn có một đôi tay đỡ cô thoát khỏi nguy hiểm. Có loại ấm áp quen thuộc, “Cảm ơn, cậu cuối cùng cũng đi ra gặp tôi.”
Hứa Úc yên lặng rút tay mình về, lạnh lùng nói, “Ai nói là đi ra gặp chị, tôi đói bụng.”
Ngạo kiều đến đáng yêu, “Đi, chỉ cần cậu không giận chị, điều kiện gì chị cũng thỏa mãn cậu. Nói đi, muốn ăn cái gì, chỉ cần trong khả trù nghệ của chị, tùy tiện nói.”
Cuối cùng vì trong tủ lạnh chỉ còn mì và mấy quả trứng chim, hai người họ mỗi người một bát mì trứng, nhìn Hứa Úc ăn ngon như vậy, chắc đã đói thảm. Mới 3 phút đã giải quyết xong, cậu hạ đũa lau miệng, nhìn cô hỏi, “Chị hôm qua gặp ác mộng?”
Động tác ăn mì hơi khựng lại, Hứa Tịch Nghiên kỳ quái ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu sao lại biết chị nằm mơ?”
Cậu hơi sửng sốt, cúi đầu nói, “Trứng bị cháy.”
Lúc ăn sao không thấy cậu nói bị cháy...
___
Hứa Tịch Nghiên ở huyền quan đổi giày ra ngoài, cậu ngăn cô lại, ngữ khí lạnh lùng chất vấn, “Hứa Tịch Nghiên! Chị thật sự muốn đi hẹn hò với anh ta?”
“Hứa Úc, từ bao giờ cậu lại quan tâm đến lịch trình của chị?”
Hứa Úc thâm thúy nhìn cô một lát, thở dài một hơi, cầm lấy chìa khóa xe nói, “Đi thôi, tôi đưa chị đi.”
Xe dừng lại ở một bên đường vắng, “Nhà hàng Hán Quảng” mà Tân Không nói, là nhà hàng hai tầng kiểu Trung Quốc rất thanh lịch. Hứa Tịch Nghiên xuống xe, dặn dò Hứa Úc ở trên xe chờ cô, cậu đáp lại, “Một giờ không ra, chị ở đây lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu đi.” Cô khoa tay múa chân OK với cậu, xoay người vào trong.
Rất lâu về sau, Hứa Tịch Nghiên nhớ lại ngày hôm nay, lại nhớ đến trước kia cùng Hứa Úc xem 《Chiến tranh & Hòa bình》, Napoleon thoái vị bị đày đến đảo Elba. Ông nói: “Trước khi nhìn thấy đảo Elba, tôi từng bất khả chiến bại.” Lúc ấy cô nghĩ, dù là người anh hùng vĩ đại như Napoleon cũng sẽ gặp phải đảo Elba, thì cô đây làm sao có thể tránh được. Đến lúc đó, cô nên tiếp tục sống cô độc đến hết đời, hay vẫn là theo anh sống tùy ý lại thoải mái?
Cuối cùng, ở cái tuổi 27, Hứa Tịch Nghiên đã gặp phải đảo Elba của cô. Cô lựa chọn bỏ đi lớp ngụy trang nhiều năm, nghe theo trái tim mách bảo và chạy về phía anh.
Con người cô độc đã nhiều năm, nay lại lựa chọn rẽ hướng, là chính cô chọn. Sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, Hứa Úc hỏi cô về lựa chọn ngày hôm nay, Hứa Tịch Nghiên luôn chỉ có một câu trả lời, 'Tôi không hối hận'.
Người phục vụ dẫn Hứa Tịch Nghiên đến lối lên lầu hai, hơi cúi người làm động tác “Xin mời” tiêu chuẩn, ý mời cô lên. Sự bí ẩn đột ngột này khiến lòng cô căng thẳng, nếu chỉ là ăn bữa cơm cũng không đến mức này.
Lên lầu, Hứa Tịch Nghiên nhìn xung quanh, ở đây không phải là phòng riêng, đàn dương cầm, đàn violon, micro, còn có một không gian rộng lớn dưới đèn chum pha lê, nhìn thế nào cũng thấy giống một cái sân nhảy.
Lúc cô còn đang mơ màng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau, “Tôi nghĩ đến Hứa tiểu thư hẳn là yêu thích bầu không khí tràn ngập nghệ thuật như vậy, nên đã cố ý treo những bức tranh mô phỏng theo Monet lên tường.”
Cô gật đầu khen ngợi, “Trong vô số họa sĩ, quả thật tôi thích phong cách của Monet nhất, anh chọn tranh thật không tồi, nhìn qua rất giống thật.”
Tân Không đến bên bàn ăn kéo ra một bên ghế, đợi Hứa Tịch Nghiên ngồi xuống, anh mới ngồi gọi món, toàn bộ động tác như nước chảy mây bay vô cùng lưu loát, thân sĩ làm người không thể dời mắt.
Sau khi tất cả đồ ăn được đem lên, người phục vụ mới đẩy xe đem một mâm Gà cung bảo hấp dẫn đặt trước mặt cô. Hứa Tịch Nghiên không nhịn được cười ra tiếng, ăn một ngụm, anh nhìn cô, “Hương vị thế nào?”
Hứa Tịch Nghiên cố ý trầm ngâm, sau mới chậm rãi nói, “Tay nghề ngang với đầu bếp năm sao rồi.” Mong nhìn thấy một nụ cười xán lạn.
Anh nói, “Hứa tiểu thư, cô đã gặp qua đầu bếp nào đẹp trai như vậy sao?” Anh đứng dậy và đi đến chỗ micro dưới ánh đèn, sau đó một vài người bước vào ngồi trước các nhạc cụ.
Tiếng violon du dương cất lên, anh ngồi dưới ngọn đèn pha lê, tay phải cầm micro lên, nhìn qua chiếc bàn ở giữa rồi khẽ hát: “Chỉ vì nhìn thấy em một lần nữa giữa đám đông, anh không thể quên được khuôn mặt của em. Anh mơ một ngày tình cờ gặp lại. Từ đó anh bắt đầu nhớ một mình nhớ nhung. Em là cả một bầu trời nỗi nhớ, nhớ em khi ở phương xa, nhớ em khi ở trước mặt, nhớ nhung lưu em trong tâm trí. Anh nguyện tin đôi ta có kiếp trước, kiếp này chuyện tình cũng chẳng đổi thay. Tình nguyện dùng cả đời này chờ em nhận ra, không bao giờ rời xa.”
Đây là một bản 《Truyền kỳ》 đã được cải biên, thiếu đi âm tiết thanh mát của đàn ghi-ta, thay vào đó là âm thanh mềm mại du dương của violon. Hứa Tịch Nghiên nhớ đến lần đầu gặp anh cũng như vậy, đứng cách cô không xa, dùng thanh âm ôn nhuận như ngọc thu hút ánh mắt cô.
Dưới ánh mắt cực nóng kia cô rốt cuộc ăn không vô nữa, Hứa Tịch Nghiên sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của mình, đứng dậy đi về phía anh.
Hát xong đoạn điệp khúc đầu tiên, anh cũng đứng lên. Nhạc đệm vẫn đang vang lên.
Anh đứng trước mặt cô, bóng lưng ngược sáng thật đẹp, đôi con ngươi lóe lên ánh sáng, vô cùng giống chòm sao gấu lớn phía bắc trong bầu trời đêm. Âm thanh trầm thấp giàu từ tính cất lên: “Hứa tiểu thư, lẽ nào cô thích tôi sao?”
Giây phút Hứa Tịch Nghiên nghe được thanh âm ôn nhuận như ngọc kia, như nghe tiếng mưa bụi Giang Nam rơi trên phiến đá xanh, lại như nghe tiếng nước thác Hoàng Nga đập vào vách đá. Cô không dám tin những lời anh vừa nới, cô không dám nghĩ đến có phải anh đã nhìn thấu ý nghĩ của cô hay không.
Đầu óc Hứa Tịch Nghiên trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm vào Tân Không dưới ánh đèn mờ ảo, cô như nghe được giọng nói trong lòng mình, “Em nghĩ đúng vậy, Tân Không.”
Anh là chòm sao sáng chói, u ám như em, không nhịn được muốn lại gần anh.
_____
~Hết chương 5.