Ngu Mỹ Nhân Ven Đường, Cũng Gọi Là Hoa Anh Túc

Chương 2: Chương 2: Ngu mỹ nhân




Anh khẽ mở đôi môi, phát ra âm thanh trầm thấp mang theo chút nhẹ nhàng mềm mại, “Chỉ vì nhìn thấy em một lần nữa giữa đám đông, anh đã không thể quên được khuôn mặt của em....”

~~~~~

Vừa vào cửa, Hứa Tịch Nghiên liền thấy ba mẹ cô vẫy tay, ý bảo cô đi qua đó.

Cô ngồi đối diện đôi nam nữ, lễ phục cưới đồng bộ, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể xác định thân phận.

“Đây là con trai chú Trì và vợ cậu ấy, cùng nhau chào hỏi đi.” Ba cô nói.

“Tôi là Hứa Tịch Nghiên. Rất vui khi tới tham gia hôn lễ của hai người.”

“Chú Hứa, con như thế nào không biết hóa ra Hứa Úc còn có một đứa em gái đó.” Chú rể nhìn thấy cô cười hỏi.

“Tôi rất hân hạnh, bất quá tôi so với Hứa Úc lớn hơn 4 tuổi, là tỷ tỷ của nó, trước giờ nó vẫn luôn không phép tắc mà gọi thẳng tên tôi.” Cô giải thích nói.

“Hứa Tịch Nghiên.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Chị sao không đợi tôi mà đã một mình lên đây? Biết tôi ở dưới kia lo lắng tìm chị thế nào không?”

Chú rể đứng lên, vỗ mạnh lên bả vai Hứa Úc một cái, “Thằng nhóc này, vừa mới nhắc đến cậu đây.” Quay đầu nhìn về phía Hứa Tịch Nghiên, “Nó còn lo lắng tỷ tỷ đi lạc, nhìn này, tìm đến một đầu đầy mồ hôi. Ha ha ha.”

Hứa Úc hướng anh ta đánh một quyền, “Ca, anh kết hôn cũng không nói cho anh em trước, chị dâu xinh đẹp như vậy, nói thế nào cũng phải giới thiệu cho em biết trước chứ.”

“Hứa Úc, con đứng đắn lại cho mẹ.” Hứa phu nhân ở bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng, “Cẩn thận tiền tiêu vặt tháng sau của con!”

“Aizz. Mẹ, người nghĩ xem, nếu con quen biết chị dâu sớm chút, chị ấy xinh đẹp nổi tiếng như vậy nhất định quen biết không ít người dễ nhìn, vừa lúc có thể giới thiệu một người cho chị con.” Nói xong còn không quên nhìn Hứa Tịch Nghiên mà nháy mắt liên tục.

Hứa Tịch Nghiên còn đang muốn giáo huấn cậu cái tội nói nhảm, cô dâu mới ở đối diện đã nhìn cô cười cười nói, “Thật hay đùa, nói Tịch Nghiên lớn lên xinh đẹp như vậy lại không có bạn trai? Tôi cũng không tin.”

Hứa Tịch Nghiên cảm thấy, cô sống 27 năm rồi nhưng thật sự không có đến một người bạn trai a, nhưng trước giờ chưa có ai đứng trước mặt khẳng định diện mạo của cô như vậy, ngay chính bản thân cô, cô chưa bao giờ cảm thấy mình có gì khác biệt so với mọi người. Huống chi dựa mặt mà có quan hệ với đối phương, quá không đáng tin. Phải biết rằng, người làm nghệ thuật trước giờ rất để ý cảm giác.

Chú rể thấy cô không phản bác, tâm hồn bà mối trong người liền nhiệt tình dấy lên, “Vừa đúng lúc, hôm nay có không ít bạn bè của Lisa đến đây, cũng là những người hiến thân vì nghệ thuật, cô hẳn cùng họ có điểm chung đi. Đợi lát nữa Lisa liền giới thiệu cho cô làm quen.”

Cho tới bây giờ, Hứa Tịch Nghiên mới ý thức, tham dự lễ cưới gì chứ, rõ là một buổi xem mắt trá hình! Đương nhiên họ sẽ để mắt đến cô, bởi vì một mình cô ở cùng rất nhiều bạn bè Lisa, hơn nữa đa số có thể là minh tinh. Nếu Hạ Mai Mai ở đây, khẳng định hận không thể đem mặt cô úp vào sofa mà hét lớn, “Hứa Tịch Nghiên, mệnh của cậu cũng quá tốt rồi đi! Vì đâu hoa đào không đến chiếu cố cô nương như hoa như ngọc là ta a a a!”

Hứa Tịch Nghiên vốn nghĩ hôn lễ đều là thương nhân tẻ nhạt buồn chán, là cô đã xem nhẹ nhân khí của cô dâu rồi.

Cử hành nghi thức đơn giản xong, toàn bộ hội trường biến thành một vũ hội, trên sân khấu dàn trống, đàn ghi-ta và... tất cả đều được sắp xếp, chỉ thua kém ban nhạc một chút. Những người rong ruổi trên thương trường cũng nhảy đến không thua kém ai, đều là minh tinh bạn bè cô dâu trên sân khấu bắt đầu hội biểu diễn, thảo nào, phóng viên bị chặn ngoài cửa, quả thật không mua nổi vé vào nghe thịnh yến âm nhạc này.

Hứa Tịch Nghiên cùng Hứa Úc nhảy một điệu Jazz. Nền nhạc thay đổi, một người đàn ông ngồi ghế trên sân khấu, ôm đàn ghi-ta chuẩn bị ca hát. Hứa Tịch Nghiên nghe thấy trong đám người có tiếng hét to, “Đẹp trai quá đi, đây chẳng phải là minh tinh đã giành được giải Ca sĩ xuất sắc và giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tháng trước sao, giống như gọi là Tân......” Đám người bắt đầu xôn xao, xem ra người đẹp đi đến đâu cũng được ưa thích, cô thiếu chút nữa đã quên đây vẫn là trong hôn lễ.

Người trên sân khấu tạo hình thật đẹp, tóc tùy ý chải hất ngược về phía sau vô cùng soái khí, áo khoác da ngắn màu đen bóng loáng, trên áo được đính đinh. Quả thật là tạo hình được ưa chuộng nhất trong những nhạc hội gần đây. (@chanhnho1118 – Wattpad)

Tiếng kích động ngày càng lớn, người đàn ông trên sân khấu nâng ngón trỏ chạm nhẹ lên môi, bắt đầu hát với một tư thế hát chuẩn. Anh khẽ mở đôi môi, phát ra âm thanh trầm thấp mang theo chút nhẹ nhàng mềm mại, “Chỉ vì nhìn thấy em một lần nữa giữa đám đông, anh đã không thể quên được khuôn mặt của em....”

《Thời gian như nước》 trong 《Truyền kỳ》 do Lí Kiện tự mình biên soạn. Lần đầu Hứa Tịch Nghiên nghe bài ca này vào một ngày mùng một đầu năm mới Hứa Úc chạy đến nhà cô. Khi đó trên TV Vương Phỉ đang hát bản cũ, Hứa Tịch Nghiên cảm thấy ca khúc này viết rất có cảm xúc, liền lên mạng tra một chút. Cô nghĩ, giọng Lí Kiện hát bài này so với Vương Phỉ càng thích hợp hơn, không có lý do đặc biệt nào. Hiện tại nghe giọng hát của người đàn ông này, cô đã có chút hiểu, loại trầm thấp nhẹ thêm chút nhu hòa, cùng với lời bài hát không mưu mà hợp.

Anh trên sân khấu sáng lóa mắt, có lẽ chính anh cũng không cảm giác được, chỉ ôm đàn ghi-ta, nhắm hai mắt mà chậm rãi hát. Thật ra anh vừa hát Hứa Tịch Nghiên đã nhận ra anh, không, hẳn là khi anh nâng ngón trỏ cô đã nhận ra. Đáng tiếc anh đã thay đổi quần áo, sửa kiểu tóc. Đáng tiếc cô không nhớ được gương mặt của anh. Đáng tiếc cô không thể như những người khác liếc mắt liền nhận ra anh. Nhưng thật may mắn, hôm nay anh ở đây ca hát chứ không phải là biểu diễn.

Mọi người dừng bước nhảy, lẳng lặng đứng nghe anh hát, vẻ mặt rất hưởng thụ. Kết thúc bài hát, anh rời sân khấu. Hứa Tịch Nghiên không biết có phải ảo giác của cô hay không, thời điểm anh ôm ghi-ta xoay người, tầm mắt giống như lướt qua phía bên này.

Màn diễn tiếp theo, đối với cô càng trở nên nhàm chán, Hứa Úc đang bị vây quanh bởi các tiểu thư danh viện, Hứa Tịch Nghiên nói một tiếng, liền một mình ra ngoài hít thở không khí.

Bằng chút ký ức ít ỏi lúc mới đến, Hứa Tịch Nghiên đi tới hoa viên, đúng nghĩa hoa viên của gia đình giàu có. Phần lớn dùng cây và hoa quý hiếm trồng thành một bồn hoa lớn, những cây này cô chưa gặp bao giờ, nhưng vài nhánh cây Ngu mỹ nhân bên cạnh hoa sắc diễm lệ, lại mang đến cảm giác thân thiết.

Có một lần Hứa Tịch Nghiên đi vùng ngoại ô sưu tầm phong cảnh, leo đến trên sườn núi có một người nông dân trồng một vườn hoa, ông trồng một mảng lớn Ngu mỹ nhân. Khi đó đang cuối thu đầu đông, loài Ngu mỹ nhân ưa lạnh ghét nóng nở hoa khá xinh đẹp và mỹ lệ. Ông ấy nói với cô, “Ngu mỹ nhân ven đường, cũng gọi là hoa Anh túc.”

- --

Một ngày nọ, Hứa Tịch Nghiên nhớ lại cảnh tượng gặp Tân Không ở hoa viên Trì gia, liền nói với anh, “Anh xem, nghệ thuật chính là lấy cái đẹp đi đầu, thích cái đẹp hay cái tên đẹp nào đó, mặc dù nó còn có một cái tên dễ bị hiểu lầm. Người ta rất dễ hiểu sai, nhưng khi tìm hiểu sâu mới thấy được giá trị và vẻ đẹp đích thực của nó. Hành, anh tựa như hoa anh túc của em.”

Anh liền ôm cô, nhẹ nhàng cười nói, “Làm sao bây giờ, anh càng muốn làm Ngu mỹ nhân của em hơn.”

_____

Tác giả:......

~Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.