Có lẽ nó có thể được xem như một tập hồi ký.
Mấy năm đó đối với trọn vẹn một đời người mà nói cũng chẳng tính là gì, nhưng chính là một luồng ánh sáng sáng nhất. Nó nhất định sẽ là chói mắt nhất, là ấm áp nhất. Giống như một vì sao màu kim của trung tâm vũ trụ vậy.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Một tháng, Châu Tử Bùi rốt cục trở về từ chuyến công tác Paris xa nhà.
Sau khi hoàn thành việc học, trực tiếp vào làm việc tại một công ty Trung Pháp hợp doanh rất lớn. Nhờ bảng thành tích công tác đẹp đẽ và khả năng tiếng Pháp lưu loát, những công việc như đi tổng công ty ở Pháp đàm hạng mục tự nhiên không thể thiếu hắn. Đây sớm đã không phải lần đầu tiên hắn đi Paris.
Cha mẹ đều sinh sống ở Paris, sau khi công tác cũng sẽ đến thăm cha mẹ.
Từ thời đại học đã là như vậy, đã quen với cách sống xa cha mẹ.
“Ba mẹ cậu đều khỏe chứ?” Thịnh Minh khăng khăng thay Châu Tử Bùi cầm một cái túi xách, thản nhiên hỏi.
Châu Tử Bùi kéo vali đi bên trái hắn, cười nói: “Ha ha, khỏe. Mẹ còn hỏi cậu đó.”
Tuy rằng trong lòng giật thót, nhưng ngoài mặt vẫn là một vẻ thản nhiên, Thịnh Minh tiếp lời, “Hỏi mình cái gì?”
Châu Tử Bùi với một khuôn mặt cười xấu xa, kề sát qua nhẹ giọng nói: “Hỏi chuyện của chúng ta chừng nào mới thành, người lớn tuổi đợi cậu đi thăm nhà.”
Thói xấu không đổi.
Thịnh Minh liếc xéo chàng một cái, “Vớ vẩn.”
“Thực ra cũng không nói cái gì, chỉ nói lâu quá không gặp cậu, còn nói có cơ hội muốn cùng ba qua thăm.”
“Ưm.”
Ngăn xe taxi, Châu Tử Bùi đẩy vali lớn vào trong cốp xe. Mở cửa xe, để Thịnh Minh đi vào trước, sau đó cũng cúi đầu chui vào trong xe.
Xe bắt đầu chạy, nhìn thấy phong cảnh thành phố quen thuộc bấy lâu.
“Mệt không?”
Châu Tử Bùi lắc lắc đầu, duỗi tay trái qua cầm tay phải Thịnh Minh, nhẹ nhàng phủ lên. Động tác rất khẽ, lòng bàn tay rất ấm.
Thịnh Minh không nói gì nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh sắc không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ xe.
Chàng trai dường như đặc biệt thích nắm tay hắn, rất lâu trước đây đã là như vậy. Có đôi khi nắm tay thật lâu, không cần ngôn ngữ. Chàng trai sẽ vừa nghiêm túc mà lại rất chi là trẻ con năn nỉ rằng, “Để mình nắm một hồi.”
Trên đường, Thịnh Minh nhận được một cuộc điện thoại, là đến từ người biên tập của nhà xuất bản. Không lâu trước đây nhà xuất bản phát hành “Ngủ ngon, Paris” bởi vì số lượng tiêu thụ quá tốt, lần in đầu đã hết sạch toàn bộ, yêu cầu in thêm.
Lúc sách mới phát hành, là một tháng trước, khi đó Châu Tử Bùi đang ở Paris. Biết rằng Thịnh Minh có đang chuẩn bị cho một quyển sách, nhưng về nội dung sách thì lại hoàn toàn chẳng biết gì cả. Khi Thịnh Minh sáng tác, chàng ta cũng không hỏi đến. Vô tâm cũng vô lực, đối với văn học, anh chàng chẳng biết gì ráo. Chỉ là những gì Thịnh Minh phát biểu, sẽ lưu tâm cắt xuống từ trên báo chí.
Một quyển “Ngủ ngon, Paris”, kỳ thực tổn hao rất nhiều thời gian và sức lực của Thịnh Minh.
Nhật ký từ mười chín tuổi bắt đầu, tuỳ bút, rất nhiều rất nhiều văn tự, phụ họa thêm lượng hồi ức phong phú, cuối cùng lấy hình thức của một quyển sách để ký thác ra toàn bộ.
Đó là một câu chuyện gần gũi kể về Châu Tử Bùi và chính bản thân hắn. Bắt đầu câu chuyện là thời thiếu niên mười chín tuổi, kết thúc câu chuyện, là tương lai xa vô cùng.
“Ê, phát ngốc cái gì đó, đầu gỗ.”
Cảm thấy bàn tay nắm tay mình đang xiết chặt, mới nghe thấy giọng nói của chàng trai. Thịnh Minh hồi thần, “Không có gì.” Tay phải buông lỏng, đổi cái tư thế, lại vững vàng nắm lấy tay trái chàng trai.
“Ầy, đã nói mình không phải đầu gỗ…” Thịnh Minh bất đắc dĩ thở dài, nhưng bên miệng lại không nén được nổi lên một chút ý cười.
“Cậu còn không tính là đầu gỗ?” Chàng trai cười khiến đôi mắt màu nhạt cũng sắp cong cả lên, “Toàn thế giới xem như cậu gỗ nhất ngốc nhất, hiền lành nhất nhạt nhất là cậu, bất giải phong tình nhất cũng là cậu, cậu không phải đầu gỗ ai là?”
Từ trong kính chiếu hậu thấy được ánh mắt khó hiểu của tài xế taxi, Thịnh Minh bị Châu Tử Bùi nói đến độ xấu hổ, lại có chút buồn bực, đành phải nén giọng, “Châu Tử Bùi!”
Châu Tử Bùi dường như luôn luôn lấy việc đùa hắn xem như là lạc thú lớn nhất, sáp đến bên tai hắn nói nhỏ, “Vậy hôn một cái.”
Thịnh Minh bất an nhìn xem tài xế phía trước, hướng bụng dưới Châu Tử Bùi cho một cú, “An phận chút cho tôi.”
Chàng trai bên cạnh bày ra một bộ mặt khổ qua, giả vờ đáng thương khiếu nại: “… Đã bảo đầu gỗ bất giải phong tình rồi mà.”
Vừa về đến nhà, Châu Tử Bùi thấy trên giá sách bản sách mẫu “Ngủ ngon, Paris” mà ban biên tập gửi tới nọ, bèn hưng phấn lấy đến xem.
Đại khái là vì nhìn thấy tên sách, mơ hồ cảm thấy quyển sách này không thường.
“Viết gì vậy?” Quả nhiên, chàng trai hiếu kỳ hỏi dò.
Thịnh Minh chộp sách lại, “Việc tiếp theo cậu phải làm chính là: đi tắm —— đi ngủ —— sau đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
Thấy hai mắt Châu Tử Bùi còn nhìn chằm chằm bản sách mới toanh kia không tha, Thịnh Minh cất nó về lại giá sách, trực tiếp đi đẩy anh chàng cao hơn hắn một cái đầu, “… Nhanh đi, ngoan nào. Lần sau lại xem.”
Nghe được cửa phòng tắm đóng lại kêu “soạt”, tiếp đó là tiếng nước từ bên trong truyền ra.
Thịnh Minh ngồi xuống trước bàn sách, ngẩng đầu nhìn bản “Ngủ ngon, Paris” nọ trên giá sách, thong dong bình thản. Trong nháy mắt có một loại ảo giác, cảm giác như quá khứ đang rõ ràng trước mắt, tất cả tựa hồ chỉ mới là ngày hôm qua.