Đây là một mong ước nho nhỏ mà tôi đã từng có, về tương lai: Cơn mưa không còn chỉ xối ướt mỗi đôi mắt cậu, trái tim cậu, tháng năm của cậu, mà là chúng ta cùng nhau, cùng nhau hướng về tương lai vô hạn tươi sáng và cùng lữ hành với mặt trời hoàng hôn.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Buổi chiều hôm ấy, đột ngột trở trời. Sắc trời âm u giằng co không bao lâu, liền mưa to tầm tã.
Trùng hợp không có tiết học, Thịnh Minh vốn đang ôn tập trong phòng, thấy bên ngoài mưa to bỗng nhiên kéo tới, vội vã lên sân thượng đem quần áo phơi bên ngoài vào cất. Gió rất lớn, vài bộ quần áo treo trên cây phơi đồ lung lay sắp đổ. Sau lại nghĩ đến Châu Tử Bùi đang ở trường học. Thằng cha kia nhất định là không có mang dù theo.
Trước giờ Châu Tử Bùi không thích bung dù, có lẽ là ghét phiền phức. Mưa có lớn đi nữa cũng vẫn không quan tâm mảy may.
Vài lần thấy chàng trai không dù đi trong mưa, Thịnh Minh có nói bao lần cũng không thấy hắn thực sự nghe lọt vào tai. Châu Tử Bùi còn kể từ hồi trung học mình và Thẩm Dao hai đứa đều lười mang dù, mưa to hai thằng cứ xông vào trong mưa, cuối cùng cả người ướt nhẹp.
Trên thế giới này có hai kiểu người. Có người sẽ cùng bạn đội mưa đi trong ngày mưa; mà có người ngược lại sẽ bung dù cho bạn khi trời đổ mưa. Thịnh Minh có lẽ chính là người sau.
Hắn suy nghĩ có cần mang dù cho Châu Tử Bùi hay không, bèn cầm lấy điện thoại di động trên bàn gửi một tin nhắn cho chàng trai. Không bao lâu sau điện thoại rung lên, cầm lấy xem, bên kia chỉ nói: “Mình mượn dù của người khác rồi, cậu đọc sách đi.”
Đặt điện thoại xuống, nhìn thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an mơ hồ.
Sáu giờ hơn Châu Tử Bùi mới về. Anh chàng đứng ngoài cửa lắc lắc cây dù ướt đẫm, rồi mới vào. Có lẽ vì mưa thực sự quá to, người vẫn bị ướt hết phân nửa. Thịnh Minh mới ném cho một cái khăn mặt khô, anh chàng đón lấy lau tóc ướt, đứng sát bên hỏi, “Thẩm Dao đâu, lại đi tới chỗ nhỏ đó?”
Thịnh Minh nhẹ giọng ừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Muộn như thế.”
Châu Tử Bùi cười cười, “Đói bụng chưa?” Nói rồi lấy ra một cái hộp giấy từ bên hông cặp, “Đây, mang cho cậu một ít bánh kem. Món mới ông chủ đặc biệt đề cử đó, cậu nếm thử xem.”
Thịnh Minh nhìn nhìn chữ trên hộp giấy, “Cậu đi Hamo ư?”
“A, ừ.”
Hộp giấy bị nước mưa thấm ướt nhẹp, giấy cứng bên ngoài đã hơi nhũn ra, nhưng hai miếng bánh kem bên trong vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Thịnh Minh cầm lấy một miếng nếm thử, mùi vị quả thực rất ngon.
Bánh kem đồ ngọt các loại, rõ ràng nên là thứ con gái thích, nhưng đối với những thứ đó Thịnh Minh lại cũng tình hữu độc chung.
Tiệm Hamo này làm đồ ngọt có sáng tạo khác biệt, trước đây nếm qua một lần đã quên không được.
“Nghe nói đây là ông chủ tự mình nghĩ ra, vị hạt dẻ đậu đỏ. Thế nào?”
Thịnh Minh nghe vậy gật đầu, “Ăn ngon lắm. Cậu có muốn không?”
Châu Tử Bùi không nhìn bánh hắn đưa qua, hơi hơi nghiêng người qua hôn Thịnh Minh. Động tác dịu dàng tựa như dòng thời gian lúc dài lúc ngắn vô cùng nhu hoà.
Khi Thịnh Minh nhắm mắt lại, dường như ảo giác nghe thấy một mùi hương lạ bay đến, như là mùi nước hoa, mang theo chút vị ngọt của cam quýt, lại có mùi tuyết tùng mang cảm giác Địa Trung Hải.
Một lúc lâu sau Châu Tử Bùi buông hắn ra, cười nổi lên hai lúm đồng tiền, “Không muốn bánh, muốn cậu.”
Ánh mắt chàng trai vô cùng nhu hòa, con ngươi màu nâu nhạt tỏa sáng, trông vô cùng dịu dàng.
Lúc Châu Tử Bùi lại kề sát vào hắn lần nữa, Thịnh Minh thờ ơ hỏi, “… Cậu xức nước hoa?”
Cả người Châu Tử Bùi ngừng lại một phát, sau đó nâng cánh tay lên cọ cọ ngửi ngửi, “Có sao, không có mà?”
Thịnh Minh đứng dậy, bỏ bánh kem còn thừa phân nửa vào lại hộp giấy, lấy cái ly trên bàn rót nước uống.
Tháng Mười Hai đã qua một nửa, khí trời vốn lạnh lẽo bởi vì đột nhiên đổ mưa mà trở nên càng thêm lạnh. Cái ly trong tay chứa đầy nước nóng, nhiệt độ xuyên thấu qua ly sứ, trực tiếp truyền đến lòng bàn tay, thậm chí thoáng cảm giác thấy đau đớn.
…
Sắp sửa đến Nguyên Đán, trong trường học rất nhiều học sinh ở vùng khác đều bắt đầu sửa soạn hành lý, chuẩn bị về nhà ăn Tết.
Trong vài ngày cuối, người lục tục đi.
Ngày ba mươi mốt, Thịnh Minh học xong một tiết nghe cuối cùng vào buổi chiều, rồi đi Hamo. Châu Tử Bùi hẹn gặp hắn ở đó. Thịnh Minh lười suy đoán tâm tư chàng trai, chỉ nghe lời mà đi.
Đám người trên đường dường như đông đúc lạ thường, có lẽ vì là tất niên, mọi người đều mong muốn có một đêm vui vẻ náo nhiệt.
Trong Hamo khách cũng không ít.
“Xin chào quý khách đến Hamo —— một mình bạn sao?”
Một cậu trai trẻ tuổi xa lạ ngồi trước quầy bar, như trong ấn tượng thì cũng không phải ông chủ.
“Hẳn có đặt chỗ trước —— Châu Tử Bùi, cảm phiền xem giúp một phát.” Thịnh Minh nhìn nhìn cậu trai trẻ tuổi trước mắt, bông tai dính trên lỗ tai bên trái sáng lấp lánh, tóc ngắn màu đen vuốt chút gel tạo dáng, trông rất có sức sống.
“Châu Tử Bùi ——” Cậu nhóc cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm trong danh sách đặt chỗ, “Có rồi! Mời theo tôi.” Hai con mắt cười đến cong cong, lúc nói chuyện, có thể thấy răng nanh nho nhỏ thấp thoáng lộ ra.
Đi theo phía sau cậu trai, Thịnh Minh rõ ràng ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc. Như mùi hương trên người Châu Tử Bùi hôm ấy, thoang thoảng, có vị ngọt ngào của quýt và tuyết tùng.
Sau khi đưa Thịnh Minh đến trước bàn đã đặt, cậu nhóc cười nói, “Xin chờ nhé, tôi đi lấy thực đơn cho bạn.”
Cậu bé đi về quầy bar, lúc này Thịnh Minh mới nhìn thấy ông chủ đi ra từ trong nhà bếp. Có vẻ như anh ta có thói quen xắn tay áo len lên, lộ ra cánh tay gầy gò khỏe khoắn. Khi đường nhìn chạm nhau, ông chủ cười cười chào Thịnh Minh.
Cậu trai trẻ tuổi cầm thực đơn, đập nhẹ một phát vào sau gáy ông chủ, nhỏ giọng gào anh ta một câu mà có vẻ không vui, “Anh nhìn chằm chằm người ta nhìn cái rắm à.”
Người đàn ông nhíu mày thấp giọng quở cậu, “Quậy cái gì, làm việc đi.” Cậu nhóc miễn cưỡng ngừng cười, nhảy nhót nhảy nhót cầm thực đơn đi qua bên này.