“Đồ của trường biếu, mang cho ba nhé? Dù sao cậu cũng đâu thích ăn những thứ đó.” Thịnh Minh vừa chuẩn bị hành lý, vừa căn dặn người đang đứng thay quần áo trước gương.
“Yên tâm, mình đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Nhìn trong gương thấy hắn kéo lại vali rồi đứng dậy, Châu Tử Bùi xoay người vừa cài lại nút tay áo, vừa hôn một cái vào bên miệng hắn. Mọi thứ đều trông rất tự nhiên, vừa định kiếm chác thêm một chút, đã bị người trước mắt nhẹ nhàng đẩy ra.
Người nọ vẫn như lúc thường, nét mặt ôn hòa, một chút góc cạnh sắc sảo cũng không thấy, vỗ vỗ chàng trai, bảo: “Nhanh lên một chút, đừng để ba đợi.”
Năm mới vừa tới, nhiệt độ không khí hạ dữ dội làm cho cái thành phố phía nam ẩm ướt này cũng có một hồi ngân trang tố khỏa hiếm thấy.
Châu Tử Bùi rét đến mức phải dựng thẳng cổ áo khoác lên thật cao, sau đó hai người cùng nhau bỏ hành lý vào cốp xe, nhìn thấy người bên cạnh cũng đang nhốt vào trong áo khoác mà cái mũi đã đỏ cả lên, “Lạnh ha? Mau lên xe.”
Một xe ấm áp.
Mà tuyết bên ngoài, vẫn đang rơi.
“Đồ đã mang đầy đủ, không quên cái gì chứ? Vé máy bay? Văn kiện trường học gì gì đó?” Vừa nói, miệng đã phả ra đầy hơi sương.
Người ngồi ở ghế phụ lắc đầu, “Đi thôi.”
Còn đang thấy kỳ quái sao gã tài xế này không nghe lời, ngẩng đầu mới nhìn thấy tay phải Châu Tử Bùi thò qua đây, giúp mình phủi đi tuyết bám trên tóc, rồi thì giống như đứa con nít bự con vậy, “Được rồi, xuất phát!”
Thật là kỳ quái. Rõ ràng đã là gã đàn ông ba mươi mấy, nhưng có khi nhìn anh chàng, lại cảm thấy thật giống như mười mấy năm trước nhìn thấy vậy. Điệu cười, cách nói chuyện, khi nghiêm túc, lúc không nghiêm chỉnh… Tất cả đều không thay đổi, giống hệt như Châu Tử Bùi năm ấy.
Đây không còn là lần đầu tiên họ cùng đi thăm cha Thịnh Minh nữa rồi. Ngược lại, trong mấy năm nay khi quan hệ cha con càng thêm hoà nhã, hầu như mỗi năm ngày lễ ngày Tết, hai người đều cùng nhau đi thăm ông ấy, ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm. Có thể từ trợn mắt nhìn nhau ban đầu đến bây giờ vui vẻ trò chuyện, hơn phân nửa công lao e rằng đều phải tính cho Châu Tử Bùi mất thôi. Nhớ lại bản thân ngày trước, cũng thực là không đủ chín chắn, rõ ràng có thể thản nhiên với tất cả, lại chỉ duy nhất không chịu bỏ qua cho cha, cứ như thế cứng đầu trừng phạt ông, cũng trừng phạt chính mình.
Châu Tử Bùi nhìn không nổi hắn cứ như vậy, thế là luôn nói, “Ba mẹ mình sống bên Pháp, không hẳn mỗi năm ăn Tết đều có thể đoàn tụ, giờ đây có một người cha ngay trước mắt cậu, cậu không muốn hiếu kính mình vẫn là muốn, thế nào, cho một cơ hội nhé?”
Thịnh Minh bế tắc, nhưng kỳ thực trong lòng cũng hiểu rõ, mấy lời nói ngọt xớt của Châu Tử Bùi cũng có chứa đạo lý của nó.
Vốn cái Tết năm nay cũng nên là chiếu lệ cũ mà làm, nhưng tiếc rằng bởi vì kỳ nghỉ đông này Thịnh Minh được trường học cử đi Đức giao lưu học bổng, Tết âm lịch cũng phải ở lại bên Đức, cho nên mới thu xếp mọi việc làm trước trong một ngày.
Nhiều năm trôi qua, người làm cha cũng vui vẻ vì được gặp hai đứa con trai. Sau một bữa cơm nhà thịnh soạn, Châu Tử Bùi lái xe đưa Thịnh Minh đến sân bay, để kịp chuyến bay 10:15 đêm đi Berlin.
Số lần xa cách nhiều rồi, đã không cảm thấy việc xa nhau ngắn ngủi thế này có thể nói lên được điều gì. Châu Tử Bùi cũng từng từ nơi đây cất cánh đi Paris vài lần, dù là vì việc học, hay là vì công tác, nhưng điều chưa từng thay đổi, là quy trình đường hàng không mỗi lần lại mang chàng trai về bên cạnh Thịnh Minh.
Châu Tử Bùi biết, bởi vì có người đang chờ mình, cho nên nói gì cũng muốn mau chóng về lại nơi đây.
Thịnh Minh cũng vậy.
Thuở mới hơn mười hai mươi tuổi, cho rằng chia lìa là một chuyện lớn như trời. Nhưng mà mỗi một bậc thềm vừa dày vừa sâu do tuyết đọng đắp thành ấy, sau khi mùa đông rời khỏi, lại bị ánh nắng ấm áp hòa tan thành nước, họ đều nhìn thấy. Châu Tử Bùi còn nhớ Thịnh Minh từng viết trong “Ngủ ngon, Paris” rằng: Tôi tin tưởng hắn, cũng biết rõ ràng hắn thuộc về tôi, cho nên tôi đợi hắn, cũng tin tưởng hắn sẽ trở về.
Châu Tử Bùi ôm rồi lại ôm Thịnh Minh, bảo: “Đầu gỗ, bên kia lạnh, chú ý thân thể. Điện thoại, email liên lạc.”
Đây là năm thứ mười ba của họ.
Thịnh Minh đứng trước bục diễn thuyết khóa đề ở đại học Humboldt Berlin, Châu Tử Bùi nghiêm túc làm việc ở công ty như thường lệ, thận trọng với từng sách lược. Mỗi ngày tan tầm về đến nhà, trong hòm thư luôn có một email đến từ Berlin, người kia mỗi ngày gửi một cái, vào mỗi hừng đông khi Châu Tử Bùi đang say ngủ.
“Tử Bùi, cậu khỏe chứ? Đây là lá thư đầu tiên.”
…
“Berlin không có lạnh như trong tưởng tượng, lúc nắng lên, tuyết đọng trên đường cái sẽ tan đi một chút. Rác rưởi bị che lấp bên dưới lớp tuyết đọng, mỗi lần mình nhìn thấy đều nghĩ, đợi ngày chúng nó lại nhìn thấy ánh mặt trời, nguyên cái Berlin sẽ có bao nhiêu bẩn!”
…
“Hôm nay gặp vài học sinh Đức học Hán ngữ ở trường đại học, họ giao lưu với mình rất là nhiệt tình. Phát hiện ra sách giáo khoa của các bạn ấy học là phương ngôn miền bắc tiêu chuẩn, khẩu âm cũng học đâu ra đấy, mình mượn sách vở của các bạn ấy xem, thấy có từ địa phương mình cũng không biết… (Thật là!) “
…
“Bây giờ chỗ cậu chắc cũng gần bốn giờ sáng rồi ha? Mình sửa soạn một phát, cũng sắp đi ngủ mau thôi, ngày mai còn có tiết.”
…
“Ngủ ngon, ngày mai gặp. I.l.d.”
Mỗi một email gửi về, đều là một kiểu mở đầu đó, một kiểu kết thúc đó.
Lúc đầu Châu Tử Bùi cảm thấy hơi buồn cười, chẳng lẽ người này học tiếng Đức đều học vào trong xương cốt rồi hay sao, ngay cả viết email cũng khuôn phép đến thế này, lập ra cho mình những quy cách và thói quen bất thành văn như vậy. Lúc đầu nhìn thấy ba chữ cái ở cuối vẫn chưa phản ứng được, đập đầu một cái mới hiểu, à thì ra là nói “mình yêu cậu”, vừa nghĩ như thế, trong lòng liền cảm thấy vô cùng sung sướng, cũng chẳng màng người kia dùng cách thức gì mà viết.
Nếu như thật sự muốn kể đến chuyện đã khiến cho Châu Tử Bùi lo lắng hơn một tháng nay, có lẽ là trong mấy ngày ấy Thịnh Minh gửi email nói mình bị cảm rồi, có hơi sốt nhẹ. Vốn không phải chuyện gì to tát, nhưng sau khi Châu Tử Bùi xem thấy thời sự đưa tin đã xuất hiện ba trường hợp bệnh nhân cúm heo ở Đức, thì càng nghĩ càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Buổi chiều ở công ty, nhìn đồng hồ, gọi điện thoại qua cho bên kia.
Thịnh Minh nghe chàng trai nói đến cúm heo, không nhịn được cười, người ta nói là nói tại Nordrhein Westfalen, cách Berlin xa lắc kìa. Cuối cùng không lay chuyển được sự nghiêm túc của Châu Tử Bùi, phải ngoan ngoãn đồng ý, nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi.
Đối với loại chuyện này Châu Tử Bùi luôn đặc biệt nghiêm túc. Thịnh Minh không khỏi nhớ tới, trước đây có một khoảng thời gian cũng rất bận bịu, bởi vì phải vừa lo khóa học ở trường vừa lo bản thảo của mình, luôn không tránh được phải thức đêm soạn bài. Châu Tử Bùi nhắc hắn vài lần, cuối cùng còn suýt nữa thì la lối hắn vì chuyện đó.
Biết tính tình chàng trai có phần nóng nảy một chút, nhưng rất ít nổi giận với mình. Sau khi hòa nhã trò chuyện, Thịnh Minh không cầm lòng được hỏi thử, lúc đó Châu Tử Bùi chỉ bảo: “Xời chẳng có cái gì mà tại sao cả, bảo cậu đừng thức đêm thì đừng có thức đêm, thân thể của chính cậu, mình còn xót hơn cậu nữa.”
Dưới sự kiên trì thêm lần nữa của Thịnh Minh, Châu Tử Bùi mới kể ra toàn bộ sự việc: “Trước đây công ty đi Ngọc Khê du ngoạn, mình thay cậu thắp hương trên miếu, sư phụ cũng bảo, người từ nhỏ có tuệ căn sâu phải đặc biệt chú ý thân thể, miễn cho bị đau bệnh ngầm, về già khổ sở. ‘Thông minh từ sớm, khó hưởng tuổi thọ, xưa nay như vậy.’ – Cậu chưa nghe nói qua à? Nhưng mấy lời kiểu này làm sao có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng!”
Thì ra cậu ấy sợ hãi, sợ hãi nhất ngữ thành sấm, vậy nên mới lo lắng cho cái thân thể này còn hơn cả mình. Con người này, cũng không phải là người anh dũng quả cảm gì đâu, không phải cậu ấy nhát gan, chỉ là, những điều mà người thường sợ hãi, cậu ấy cũng sẽ mà thôi.
Mười ba năm, bản thân mình còn thấu hiểu lòng dạ cậu ấy hơn chính cậu ấy nữa. Trái tim kia, thật như thế, nóng như thế, ấp ủ lòng trong bàn tay vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Châu Tử Bùi đợi ở sân bay thật lâu, nhìn thấy Thịnh Minh kéo hành lý đi tới.
Chàng trai đứng ở chỗ không nhìn thấy được, vì lạnh nên đặt hai tay vào trong túi áo khoác. Người đến người đi, chàng trai chỉ gọi một tiếng: “Đầu gỗ!” Người nọ liền tìm đến theo âm thanh.
Chàng trai cười và giang tay ra, chỉ chờ một lát thôi, người đi xa kia sẽ đến gần đây, ôm chặt lấy.
Còn nhớ thật lâu trước đây, trong cái ký túc xá cũ ấy, Châu Tử Bùi nghe hắn kể hết một câu chuyện rất dài, rồi khẽ khàng ôm hắn vào lòng. Ngay khoảnh khắc ấy thời gian dường như ngừng lại, một lúc lâu, bên tai vang lên những lời này: “Ở bên mình đi, mình sẽ đối tốt với cậu.”
Và bất kì một vòng tay ôm ấp nào của họ, cũng đều giống như lần đầu tiên vào mười chín tuổi năm ấy, rót đầy chân tình và chân tâm.
– Hết –
ngân trang tố khỏa: hình dung một thế giới màu trắng sau khi tuyết rơi, không có một chút màu sắc, vô cùng thanh khiết, sạch sẽ, một cảnh sắc mỹ lệ mùa tuyết.
I. l. d.: là viết tắt “Tôi yêu bạn” trong tiếng Đức, thường dùng cho thư.)
tuệ căn: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh
nhất ngữ thành sấm: một lời nói ra thành lời tiên tri