Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 107: Chương 107




Chương 107: Trường cao trung [1]

“Tần Mộc, có thể nhờ cậu một chuyện không?” Một người nữ sinh ngăn ở trước mặt Tần Mộc, đỏ mặt, vặn tay, lắp bắp nói.

Tần Mộc vừa nhìn là biết bạn nữ này tới để làm chi, trong lòng cũng không có cảm thấy không vui, lập tức mỉm cười hỏi:“Vậy cậu phải nói là chuyện gì mới được.”

Nữ sinh kia do dự một lát, sau đó cắn môi, nhanh chóng từ trong túi xách lấy ra một phong thư, hai tay đưa tới trước mặt Tần Mộc:“Cái này, muốn phiền cậu giúp tôi chuyển cho Tiêu Dật.”

Tần Mộc nhướng mi, từ lúc vào cao trung, bạn nữ hình như có chút rụt rè hơn, không còn như trước kia trực tiếp vọt tới trước mặt mà bày tỏ, mà là nhờ người giúp đỡ chuyển giúp, Tần Mộc vẫn là lần đầu tiên gặp được người nhờ hắn gởi thư tình cho Tiêu Dật, trước kia người làm chuyện này nhiều nhất chính là Hứa Phúc Khang, có lẽ là trong nhóm người bọn họ, chỉ có Hứa Phúc Khang thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất, còn Tề Bân, tên nhóc kia lòng dạ rất hẹp hòi, tìm hắn chuyển thư tình cho người khác, hắn mới sẽ không chịu đâu!

“Được. Nhưng mà có chuyện tôi cảm thấy vẫn là nói cho cậu biết thì tốt hơn, tiểu Dật đã có vị hôn thê , có thể sẽ không đáp ứng ngươi.”

Mặt nữ sinh kia càng đỏ hơn, lắp bắp:“Không, không có việc gì, tôi cũng, cũng không nghĩ tới cậu ấy, cậu ấy sẽ đáp ứng. Cám ơn cậu!” Nói xong, cúi người chào Tần Mộc, xoay người vội vàng chạy xa .

Tần Mộc nhìn thư tình trong tay, nhún vai, xoay người đi vào trong phòng ngủ, trong đầu lại nghĩ đến một vấn đề khác, lúc trước 12 tuổi hắn đã bệnh di tinh , sao bây giờ Tiêu Dật đã 13 tuổi còn chưa có bệnh di tinh? Làm hại bây giờ hắn ngẫu nhiên muốn làm chút chuyện xấu, còn phải lén lút ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại, sợ bị Tiêu Dật biết sẽ không vui.

Trở lại phòng ngủ, Tiêu Dật đang ở trước máy tính lên mạng, hắn đi qua từ phía sau lưng ôm Tiêu Dật vào trong lòng, đem thư tình đặt ở trước mặt cậu:“Này, người khác bảo anh đưa cho em.”

Tiêu Dật cầm lấy phong thư nhìn nhìn, đang muốn mở, lại bị Tần Mộc đè tay lại, bên tai nghe được hắn hừ hừ:“Em còn tính xem sao!”

“Ừ, tốt xấu cũng là tấm lòng của người khác, dù sao cũng phải xem một cái mới được.” Tiêu Dật vừa nói, vừa cong khóe miệng.

Tần Mộc lấy đi thư tình trong tay Tiêu Dật, vứt vào một bên trong ngăn tủ, còn thuận tay đẩy đẩy vài cái, đem phong thư kia đẩy xuống dưới cùng:“Đừng xem, cũng không phải là thứ gì tốt.”

Tiêu Dật liếc mắt nhìn ngăn kéo một cái, thay đổi cái đề tài:“Ngươi đi họp về chuyện gì ?”

“Cũng không có cái gì, chỉ là trận đấu sắp bắt đầu, Tề Bân cảm thấy căng thẳng, liền lôi kéo một đám người căng thẳng cùng hắn.” Tần Mộc xem thường. Sau khi vào cao trung, học sinh càng nhiều , các loại hoạt động cũng triển khai , còn có một ít xã đoàn nhỏ, trường cao trung Đế Đan có vài loại hình lớp học khác nhau, có một phần lấy học tập là chủ yếu, trọng điểm bồi dưỡng của trường học, mà lại có một phần khác chuẩn bị cho xuất ngoại, những đứa nhỏ trong vòng hai năm đều sẽ ra nước ngoài, trong nhà đều đã sắp xếp xong, cho nên trường học cũng để cho bọn họ phát huy, mở một ít xã đoàn, có thể nuôi dưỡng năng lực của bọn họ một chút cũng không tệ, Tần Mộc vừa mới vào học đã bị Tề Bân kéo vào tổ bóng rổ, hắn có tài, cũng rất có sức sống, thiên phú vận động sao, cũng có một ít, quan trọng hơn là, dáng vẻ hắn đẹp trai! Lại là ngôi sao, sau này khi thi đấu, chắc chăn đội cổ động viên siêu cấp nhiều, khí thế chói sáng có thể áp đảo mọi đối thủ!

Thật ra Tề Bân cũng có đem ý nghĩ trong đầu đặt lên người Tiêu Dật, chẳng qua ý nghĩ kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, hai người Tiêu Dật cùng Tần Mộc, Tần Mộc giống như mặt trời chói mắt, hắn tự tin, sáng sủa hoạt bát, mà Tiêu Dật lại là chín chắn ổn nội liễm, mặc dù cái gì hắn cũng không làm, chỉ đứng ở nơi đó, đều không che dấu được quý khí đầy người, đó là khí thế bẩm sinh đã có. Cho nên ở trong lòng Tề Bân, hắn cảm thấy hắn và Tần Mộc là cùng một loại người, có thể cùng nhau đánh nhau uống rượu mắng nhau, mà Tiêu Dật, lại là Thái tử gia cần đối xử nhẹ nhàng, loại cảm giác này, theo tuổi tác tăng lên, cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng mạnh liệt .

Sự thật chứng minh, trực giác của Tề Bân vẫn thực chuẩn, Tiêu Dật quả thật không có nhận lời mời của xã đoàn nào, chỉ ngẫu nhiên vào lúc Tần Mộc chơi bóng, sẽ an nhiên ngồi ở hàng ghế dự bị, tay cầm sách, ngẫu nhiên nhìn Tần Mộc trong sân vài lần, đối với chuyện này Tề Bân cũng rất thỏa mãn , tuy rằng Tiêu Dật không có vào tổ bóng rổ, nhưng mà người đến đây! Như vậy là đủ rồi! Không thấy được mỗi lần bọn họ chơi bóng, bốn phía đều được vây quanh, một phần lớn đều là nữ sinh! Loại cảm giác này thật sự là vô cùng thích!

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật:“Tiểu Dật, trận đấu lần này em cũng cùng đi với anh đi? Anh nói Tề Bân giữ chỗ cho em.”

Tiêu Dật gật gật đầu.

Địa điểm thi đấu là ở sân vận động thành phố, đầu tiên là thi đấu trong thành phố, hai đội đứng đầu sẽ tham gia trận đấu vòng tỉnh, nếu có thể giữ vững phong độ vậy có thể đi đấu toàn quốc ! Nhưng mà Tề Bân không có nhìn xa như vậy, hắn vẫn rõ trình độ của đội bọn họ ở đâu, mục tiêu của hắn chính là một trong hai đội đứng đầu! Có thể vào vòng tỉnh lộ cái mặt là được.

Sáng sớm ngày thi đấu, Tề Bân liền tự mình đến gõ cửa , Tần Mộc đầu tóc rối bời bò xuống giường đi mở cửa, trên đường thuận tay mò tấm chăn quấn trên lưng:“Sáng sớm cậu làm gì thế!”

“Không phải sợ các cậu ngủ quên sao! Chuẩn bị rời giường , đã 7 giờ!” Lúc năm giờ Tề Bân đã tỉnh, đem tên nhóc đáng thương cùng phòng ngủ với hắn giày vò một hồi, cuối cùng một chân đạp ra ngoài, hắn đi gây khổ cho người khác, Tần Mộc chính là người gặp họa đầu tiên .

Tần Mộc bới tóc, nghĩ đến Tiêu Dật còn chưa tỉnh ngủ, cố nhịn cơn tức xuống:“Mới 7 giờ, cậu đi gọi bọn họ dậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không muộn !” Nói xong, liền đóng cửa lại, thiếu chút nữa đập trúng cái mũi Tề Bân.

Lầu bà lầu bầu lại trở về giường, kéo chăn trên người, chăn rớt ra, đang muốn nằm vào, đột nhiên phát hiện có chỗ nào không thích hợp, Tần Mộc cúi đầu, trên bụng hắn là cái gì vậy? Chất lỏng sềnh sệch màu trắng, sao lại quen thuộc như vậy chứ? Đột nhiên, một tia chớp bổ đầu ốc hỗn độn ra, hai mắt Tần Mộc tỏa ánh sáng xốc chăn lên, quả nhiên, tiểu đệ đệ của Tiêu Dật cũng dính không ít, tiểu trung khuyển Tần Mộc thật muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, Tiêu Dật cuối cùng cũng bệnh di tinh !!! Chuyện này chứng tỏ sau này bọn họ có thể làm cái loại chuyện xấu xa ! Nghĩ thôi đã cảm thấy máu nóng sôi trào mà!

Tần Mộc cẩn thận gọi Tiêu Dật tỉnh , sắc mặt Tiêu Dật không tốt nhìn Tần Mộc, nói đến việc bực bội khi thức dậy, Tiêu Dật cao hơn Tần Mộc không chỉ một hai bậc, cho nên lúc này, Tần Mộc lập tức chân chó sáp qua:“Tiểu Dật, em xem, em bệnh di tinh !”

Tiêu Dật ngẩn người, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy dấu vết dưới thân, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ, cậu nắm chăn che ở trước mặt, lại trừng mắt liếc nhìn Tần Mộc một cái:“Nhìn cái gì! Chưa thấy sao? Qua một bên đi, ta muốn tắm rửa.”

Hai mắt Tần Mộc phát sáng, cười đến thực tà ác:“Tiểu Dật, em xem, trên người anh cũng có, chúng ta cùng nhau tắm đi.”

Tiêu Dật nâng chân, dứt khoát đạp tới, hét một tiếng, người nào đó té ngã trên đất, chờ hắn đứng lên, Tiêu Dật đã sớm vào phòng tắm.

Lúc Tề Bân nhịn không được lại đến thúc giục, Tần Mộc đang ngồi ở trên giường nhìn về phía phòng tắm cười hắc hắc không ngừng, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, nghe được tiếng Tề Bân, nhớ tới lát nữa còn phải đi tham gia trận đấu, lập tức cảm thấy tên nhóc này thật sự là đáng ghét, không có việc gì lại tham gia thi đấu bóng rổ làm gì! Đều là một đám nghiệp dư ! Bạn học Tề Bân cảm thấy thật vô tội, Tần Mộc, thật không nên dẫn cậu theo mà!

Cuối cùng, Tiêu Dật vẫn đi cùng Tần Mộc, lúc ngồi ở trong xe, Tần Mộc vụng trộm quan sát rồi lại quan sát, cuối cùng xác định tâm trạng Tiêu Dật thực không tệ, hình như đang trộm vui vẻ, lập tức cũng vui vẻ không ít, vui rạo rực vẽ phác thảo trước cuộc sống tính phúc trong tương lai của bọn họ.

Lúc Tiêu Thần gọi điện thoại đến, xe mới xuất phát ra khỏi trường học, nghe được Tiêu Dật sáng sớm thức dậy bởi vì cùng Tần Mộc đi đánh bóng rổ gì đó, Tiêu Thần lập tức không vừa lòng:“Tiểu thiếu gia, cơ thể đang trưởng thành giấc ngủ là quan trọng nhất! Người cũng không cần quá để ý đến hắn , nếu hắn dám quấn lấy người, ta lập tức đi chém hắn!” Giọng nói vang vang có lực, cường độ âm thanh trực tiếp xuyên qua điện thoại chui vào trong tai Tần Mộc.

Nhìn thấy dáng vẻ Tần Mộc tức giận trợn tròn mắt, Tiêu Dật nhịn không được muốn cười, nói đến khắc tinh của Tần Mộc, không thể không nói đến Tiêu Thần, đánh cũng đánh không lại, nói cũng không thể nói, đương nhiên, dù có nói cũng không lại, tên nhóc Tiêu Thần nhìn ngơ ngác , nhưng mà há mồm nói thường xuyên có thể làm tức chết người, quan trọng hơn là, hắn là người quan trọng nhất của Tiêu Dật, cho nên Tần Mộc không thể động đến hắn, chỉ có thể yên lặng chịu đựng những lúc người này “Cố tình gây sự”, không có lúc nào là không nghĩ muốn đem tiểu chủ tử Tiêu Dật của hắn đi, xót xa tủi thân kia có ai biết được.

Trấn an vỗ vỗ tay Tần Mộc, cuối cùng bị bắt lấy, mười ngón quấn quýt, Tiêu Dật cúi đầu nhìn thoáng qua, miệng dỗ người đầu bên kia điện thoại:“Ừ, là ta muốn đi xem . Thân thể ngươi thế nào? Hôm nay khá hơn chút nào không?”

Tiêu Thần lập tức gật đầu cam đoan:“Tốt hơn nhiều, đã hoàn toàn không có việc gì ! Tiểu thiếu gia, hôm nay ta trở về trường học……” Bên kia còn chưa nói xong, đã bị người cướp đi điện thoại di động, sau một lúc lâu, đổi thành giọng nói lạnh lùng của một người khác:“Trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở về, cậu phải tự chăm sóc mình.” Từ đại thiếu thật sự muốn ói máu, vì để cho tên ngốc kia an tâm dưỡng thương, hắn thế mà còn phải đi dặn dò tình địch tự chăm sóc bản thân mình! Trên đời này còn có ai càng nghẹn khuất hơn hắn không!

Tiêu Dật cũng không để ý thái độ không quá lễ phép của Từ Văn Khiêm, nhã nhặn trả lời :“Tôi biết, cám ơn anh chăm sóc tiểu Thần.”

“Hắn là người của tôi, tôi đương nhiên phải chăm sóc hắn.” Nói xong, Từ đại thiếu liền ngắt điện thoại.

Tiêu Dật cầm di động sửng sờ một hồi, Tần Mộc sáp lại:“Làm sao vậy?”

Tiêu Dật lắc đầu, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, Tiêu Thần là cận thân thị vệ mẫu phi chọn cho cậu, dù sống hay chết đều là người của Tiêu Dật cậu, trên tay Tiêu Thần còn có bảo kiếm ngự ban, có thể tiền trảm hậu tấu. Mấy năm nay, tuy rằng Tiêu Thần đi theo bên người Từ Văn Khiêm, nhưng Tiêu Dật vẫn cảm thấy Tiêu Thần vẫn là Tiêu Thần của cậu, là cận thân thị vệ của cậu, ở trong lòng cậu, vĩnh viễn có một vị trí không nhỏ, bên trong là Tiêu Thần. Nhưng vừa nãy, nghe được Từ Văn Khiêm nói Tiêu Thần là người của hắn, Tiêu Dật cảm thấy có chỗ nào đó trong lòng không hiểu sao trống rỗng, có chút mất mát.

Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dật, còn nghĩ lại lời Từ Văn Khiêm vừa nói, Tần Mộc có chút hiểu được , hắn thấp giọng nói:“Ở trong lòng Tiêu Thần, em vĩnh viễn đều là tiểu chủ tử của hắn, không thấy mỗi ngày hắn vừa mở mắt ra liền gọi điện thoại cho em sao? Từ Văn Khiêm thích hắn, mới có thể nói như vậy.”

Tiêu Dật nghe xong, cảm thấy trong lòng hình như tốt hơn chút, thoáng gật đầu, thản nhiên nói:“Ta hiểu được .”

———————

Tiêu Dật 13

Tần Mộc 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.