Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 120: Chương 120




Chương 120: Khoảng cách [2]

Hôm nay, Tần Mộc cuối cùng không có tìm được lúc thích hợp mở miệng nói với Tiêu Dật chuyện này, Tiêu Dật cuối cùng cũng không có đợi được Tần Mộc hỏi, đêm nay, hai người ngủ đều nhăn mi, chỉ là cơ thể vẫn theo bản năng mà quấn quýt cùng nhau.

Sáng sớm, đối mặt với bữa sáng quản gia tĩnh tâm chuẩn bị, Tiêu Dật chỉ tùy ý ăn mấy ngụm liền đứng dậy , cùng lúc đó, Tần Mộc cũng buông đũa xuống, Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn hắn, Tần Mộc mỉm cười:“Đã lâu không thấy em đóng phim, anh cùng em đến đoàn phim.” Nói xong, để cho Mộ Dung Phong đem sandwich gần như không nhúc nhích đóng gói mang theo, sữa cũng đem mấy bình, đợi lát nữa ăn ở trên đường, đóng phim là việc làm vất vả, không ăn no đợi đói sẽ rất khó chịu .

Mộ Dung Phong lập tức xoay người đi lấy hộp cơm chuẩn bị mọi thứ, cuối cùng mới thản nhiên hỏi một câu:“Anh lúc nãy có chuẩn bị một ít điểm tâm, có muốn mang theo hay không?”

Tần Mộc lập tức liếc mắt trừng qua, chuẩn bị điểm tâm sao không nói sớm! Sao không đợi xong xuôi rồi mới đến hỏi!

Mộ Dung Phong bình tĩnh nhìn lại, đó cũng là vì cho Mộc thiếu gia cơ hội quan tâm Dật thiếu gia.

Lần này, Mộ Dung quản gia thắng, Tần Mộc dùng sức quay đầu không nhìn tới hắn, Tiêu Dật hơi hơi cong cong khóe miệng, tâm tình có chút nặng nề lập tức tốt hơn không ít. Nụ cười nhợt nhạt này của Tiêu Dật không ngờ bị Tần Mộc nhìn thấy, Tần Mộc cũng nở nụ cười theo, kéo tay Tiêu Dật đi ra bên ngoài:“Đi thôi, trên đường lại ăn thêm một chút.”

Tiêu Dật cúi đầu nhìn cánh tay bị Tần Mộc kéo, thoáng gật gật đầu, xem như đồng ý. Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi theo phía sau bọn họ sâu sắc nhận thấy được không khí giữa hai người cuối cùng cũng xoay chuyển .

Lúc xe tới đoàn phim, giữa hai người lại khôi phục thái độ thân mật ngày xưa, vừa xuống xe, liền nhìn thấy đạo diễn dẫn theo biên kịch lại, đạo diễn kia nhìn thấy Tần Mộc bên cạnh Tiêu Dật, ánh mắt trở nên thân thiết, nếu hỏi ai có thể làm cho “Thái tử” Tiêu Dật thay đổi chủ ý, không phải người trước mắt thì không còn ai nữa!

Đạo diễn kia cầm tay Tần Mộc, giọng nói cũng rất kích động:“Tần Mộc cũng đến đây? Thật sự là khách hiếm thấy mà!” Mọi người hắc tuyến, nơi nào có Tiêu Dật mà không xuất hiện bóng dáng Tần Mộc, đó mới cần phải ngạc nhiên!

“Hôm nay không có lịch quay, cho nên liền cùng tiểu Dật đến xem , hy vọng sẽ không quấy rầy đến Lưu đạo quay phim.” tác phong làm việc của Tần Mộc học được chín phần của Tần Thái Nhiên, với ai cũng khách khách khí khí , khác với Diệp Thanh Mộc dịu dàng, Tần Mộc là sáng lạn, tươi cười vĩnh viễn đều là tự tin mà sáng lạn , giống như ánh mặt trời chói mắt.

Lưu đạo lập tức nói:“Đâu đâu, sao lại là quấy rầy!”

Tiêu Dật lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Tần Mộc cùng Lưu đạo lôi kéo nói lời vô ích nửa ngày, trong lòng cũng không có cái gì không kiên nhẫn, khen tặng nhau cũng là một trong những thái độ bình thường của giới giải trí, chẳng qua, Lưu đạo lôi kéo tay Tần Mộc cả buổi , sao còn không buông?

Tần Mộc giống như cảm thấy được Tiêu Dật không vui, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Lưu đạo cũng là người có nhãn lực , lập tức thả tay Tần Mộc ra, vỗ vỗ đầu:“Xem chú kìa! Vào trong nói chuyện !” Nói xong, liền dẫn Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi vào trong phòng nghỉ.

Đi vào một gian phòng trống, đóng cửa lại, Lưu đạo liền lôi kéo ghế ngồi đối diện Tiêu Dật cùng Tần Mộc, dáng vẻ như muốn nói chuyện lâu. Không đợi hắn tìm cảm xúc, Tiêu Dật liền đi thẳng vào vấn đề :“Lưu đạo, ngày hôm qua đề nghĩ của tôi chú suy nghĩ thế nào ?”

Lưu đạo vô thức liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, sau đó thở dài:“Tiêu Dật, không phải chú không chịu, là cái này, thật sự không đổi được.”

“Vì cái gì?”

“Sửa kịch bản phải được giám chế gật đầu, giám chế này là Lục đổng tự mình chọn , hắn sẽ không đồng ý giảm phân đoạn diễn của Chu Cầm.”

Chu Cầm? Tần Mộc giật mình, từ lúc tình cảm của Tần Thái Nhiên cùng Bạch Ức Hàn sáng tỏ, Lục Hiểu Minh kia không ít lần bỏ đá xuống giếng, mà sau khi Tần Thái Nhiên đi, hắn cũng lại về công ty tọa trấn, mấy năm qua Chu Cầm đều an phận dạy dỗ đứa nhỏ của Lục Hiểu Minh, có lẽ là bởi vì làm mẹ, tính tình khác năm đó rất nhiều, ngày thường ít lộ diện, thẳng đến lần này Lục Hiểu Minh một lần nữa nắm quyền, cho vài cái kịch bản để cho cô chọn vai diễn phụ, xem như là bồi thường, lại không ngờ Chu Cầm chọn cái kịch bản thứ nhất, liền đụng phải Tiêu Dật , Lục Hiểu Minh vì phòng ngừa Chu Cầm lại chịu thiệt, cố ý chọn thân tín của mình làm giám chế, mục đích chính là có thể chiếu cố Chu Cầm một chút, thử nghĩ như vậy giám chế sao có thể đồng ý giảm phân đoạn diễn của Chu Cầm? Huống chi, lần này Chu Cầm thật an phận, quy củ đóng phim, quay lại vài lần đều không có một câu oán hận, cả người trầm tĩnh hơn năm đó.

Lưu Tùng hắn không phải Trần Minh, ở trong đoàn phim không thể một tay che trời, hắn cũng không thể vì Tiêu Dật mà ngang nhiên đắc tội Lục Hiểu Minh. Cho nên chỉ có thể khuyên Tiêu Dật bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.

Tần Mộc suy nghĩ một chút đã suy nghĩ thấu đáo về mọi phương diện của chuyện này, lúc này mới xem như hiểu được vì sao chỉ là sửa phân đoạn diễn không nhiều lắm của hai vai phụ một chút, lại làm phiền đạo diễn tự mình đi tìm hắn khuyên Tiêu Dật.

Nghe xong lời Lưu Tùng nói, Tiêu Dật không nói chuyện, nhưng cũng không có vẻ mặt gì, Tần Mộc bên cạnh thu được tín hiệu cầu cứu, quay đầu hỏi:“Tiểu Dật, vì sao em muốn sửa kịch bản?”

“Chu Cầm diễn không tốt.”

“……”

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lưu Tùng, Tần Mộc lại biết đây chỉ là lấy cớ mà thôi, hắn cùng Tiêu Dật cũng không phải người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong đoàn phim khó tránh khỏi sẽ có một ít người không quá biết diễn, bọn họ cho tới bây giờ đều là mở một mắt nhắm một mắt . Tần Mộc suy nghĩ một lát, nhìn Lưu Tùng cười có lỗi:“Lưu đạo, tôi muốn cùng tiểu Dật một mình tâm sự, không biết có tiện hay không?”

Lưu Tùng ước gì Tần Mộc có thể thu phục Tiêu Dật, lập tức đứng lên:“Tiện tiện! Nói bao lâu cũng không sao!”

Chờ cửa phòng lại đóng lại. Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật, nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, chú út còn chưa có trở về, anh không muốn làm cho chú ấy đến lúc này còn phải lo lắng cho chúng ta, lần này nhường bước được không?”

Tiêu Dật quay đầu, đáy mắt đen như mực phản chiếu gương mặt Tần Mộc, cậu cũng nhẹ giọng nói:“Nếu tôi nói không được?”

“Vì sao em lại giúp cô ấy như vậy?” Nếu thật muốn phải giúp cô ấy, lúc diễn để cho cô ấy diễn tốt vai của mình không phải thực dễ dàng sao? Tần Mộc không rõ vì sao Tiêu Dật cố chấp như vậy.

“Tôi thích dáng vẻ nàng diễn hoàng hậu.” Cái loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, mơ hồ có bóng dáng mẫu phi. Cậu thậm chí cũng không nhớ rõ tên cùng dáng vẻ của người phụ nữ kia, cậu chỉ nhớ rõ lúc diễn phân đoạn kia, dáng vẻ thần thái của người phụ nữ kia, cực kỳ giống mẫu phi, cho nên cậu muốn xem nhiều hơn vài lần, cho nên mới muốn tăng phân đoạn diễn của cô.

Chỉ tiếc Tần Mộc cũng không có nghe được nửa câu sau trong đáy lòng Tiêu Dật, mọi cảm giác của hắn giờ hút này đều bị câu thích kia của Tiêu Dật trấn áp. Tiêu Dật thế mà lại mở miệng nói thích những người khác!!! Người kia là ai không quan trọng! Quan trọng là người đầu tiên Tiêu Dật mở miệng nói thích thế mà không phải Tần Mộc hắn!!! Tần Mộc chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người nắm lấy, mỗi lần đập đều đau đến tận xương tủy.

Nhìn thấy sắc mặt dần dần lộ ra đau khổ của Tần Mộc, Tiêu Dật liền đoán được suy nghĩ trong lòng Tần Mộc, tâm lập tức cảm thấy lạnh lẽo, thì ra Tần Mộc vẫn không hiểu mình ! Linh hồn cao ngạo tự tôn không cho Tiêu Dật nói ra lời nói cảm tính, cậu chỉ là mím môi, quật cường dời tầm mắt.

Tần Mộc ngơ ngác nhìn sườn mặt Tiêu Dật, cái gì cũng nói không nên lời, cái gì cũng làm không được, cái người hắn thích suốt 12 năm, nay đột nhiên đến nói với hắn, cậu thích một người khác, cậu nói là “Thích” ! Câu “thích” mà hắn đợi suốt 12 năm đều không có đợi được!

——————

Tội nghiệp tiểu Mộc TT^TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.