Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 56: Chương 56




Chương 56: Tiểu thị vệ đến [2]

Buổi sáng Bạch Ức Hàn không có lịch quay, nghe được Tiêu Dật nổi thủy đậu, liền phấn khởi, chuẩn bị chút đồ liền đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Dật đang nằm ở trên giường, mắt to ướt át, đôi mắt còn có chút đỏ ửng khả nghi, trên da thịt mềm mại phủ đầy chấm đỏ, chính giữa cái mũi khéo léo cũng có, khi nó khụt khịt mũi sẽ chuyển động theo , bộ dáng kia quả thực dễ thương cực kỳ, ngay cả với Bạch Ức Hàn, cái người không thích trẻ em cho lắm cũng nhịn không được muốn nhéo nhéo.

Tiêu Dật vừa mới bị y tá trưởng tiêm thuốc, trong lòng vẫn đang tức giận, thấy Bạch Ức Hàn tiến vào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền xoay đầu. Ngược lại Tần Mộc đang nói ngọt:“Anh Bạch, cám ơn anh tới xem tiểu Dật.”

Bạch Ức Hàn gật gật đầu, xoa xoa đầu Tần Mộc, trên tay cầm một hộp kẹo lớn lướt qua Tiêu Dật, sau đó đưa cho Mộ Dung Phong, khóe mắt nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ quả nhiên di chuyển theo hộp kẹo kia rồi dừng ở trên bàn, Bạch Ức Hàn vừa lòng, chân dài duỗi ra, ngồi ở bên giường, vừa vặn chặn ánh mắt Tiêu Dật.

Ánh mắt bị ngăn chặn, Tiêu Dật buồn bực, thở phì phì mở to đôi mắt sáng ngời trừng mắt liếc nhìn Bạch Ức Hàn một cái:“Cám ơn Bạch đại thúc bận rộn như vậy còn bớt thời gian đến thăm tôi, tấm lòng của Bạch đại thúc Tiêu Dật xin nhận, Bạch đại thúc vẫn là đi làm việc đi thôi.” Này chính là đang trắng trợn đuổi người.

Bạch Ức Hàn không chút nào để ý:“Hôm nay anh không phải quay, lát nữa bọn họ cũng muốn đến thăm em, anh ở chỗ này chờ bọn họ cũng vậy thôi.”

Lúc này, Đa Nạp đang cầm một bình thuốc đông y vào, đó là Tiền Đa đưa, dùng để thoa lên những chỗ ngứa của Tiêu Dật, hình như đứa nhỏ rất bài xích thuốc tây, tiêm vài mũi thuốc đã dày vò nhóm người lớn người ngã ngựa đổ.

Nhìn thấy Đa Nạp đem thuốc đến, Mộ Dung Phong đi đến bên giường, đang muốn cởi quần áo Tiêu Dật, Tiêu Dật nắm vạt áo:“Bạch đại thúc, tôi phải bôi thuốc, mời thúc tránh đi một chút.”

“Em có anh cũng có, có nhìn cũng không sao.” Vẻ mặt Bạch Ức Hàn lạnh lùng, lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên:“Sao thúc có thể không biết xấu hổ như thế, thân thể sao có thể tùy tiện cho người khác xem?”

Bạch Ức Hàn nhìn nó một cái:“Anh đối với đứa nhỏ không đủ lông đủ cánh như em không có hứng thú.”

“Bản thái tử cũng không có hứng thú với người cả người đầy lông!” Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng.

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp yên lặng nhìn trời.

“Một khi đã như vậy.” Bạch Ức Hàn không nhanh không chậm đứng dậy, xoay người cầm hộp kẹo trên bàn lên,“Nói vậy có lẽ em cũng không có hứng thú với kẹo của anh, anh đem đi là được rồi.” Nói xong, chậm rãi đi ra ngoài.

Tần Mộc nhìn bóng lưng Bạch Ức Hàn, tiến đến bên tai Tiêu Dật thấp giọng hỏi:“Tiểu Dật, sao em biết anh Bạch cả người đầy lông?”

Tiêu Dật trừng mắt bới bóng lung Bạch Ức Hàn:“Bản thái tử tự khắc biết!”

Bạch Ức Hàn dừng bước, lập tức không chút do dự bước ra ngoài. Tiêu Dật thấy thế, lập tức quay đầu:“Mộ Dung quản gia, tôi muốn hộp kẹo trên tay hắn! Anh đi mua về.” Nói xong, lại xoay người mò dưới gối đầu, mò ra một mảnh vàng lá nhỏ,“Cái này thưởng cho anh!”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, rốt cuộc đứa nhỏ này giấu vàng lá ở chỗ nào trên người, hắn một chút cũng không biết!

Tần Mộc lập tức cầm lấy vàng lá trong tay Tiêu Dật, nhét trở lại chỗ cũ: “Tiểu Dật, đừng cho hắn, hắn tham của anh thiệt nhiều tiền, để cho hắn đi mua là được rồi, nhớ rõ mua nhiều một chút!” Câu cuối cùng là nói với Mộ Dung Phong.

Đối với việc Tần Mộc nói xấu, Mộ Dung Phong đã quen rồi, hắn lại khom người:“Hay là lau người cho ngài trước, không ngứa sao?”

Tiêu Dật lập tức sụp đổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, thoạt nhìn có chút đáng thương :“Rất ngứa.”

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp cẩn thận giúp Tiêu Dật bôi thuốc Đông y lên những chỗ đỏ, phát hiện thủy đậu trên người nó chẳng những không có giảm bớt, ngược lại đang không ngừng tăng lên, Tiền Đa nói đây là bởi vì nó không có tiêm vacxin phòng bệnh, cho nên còn có thể tiếp tục tăng nhiều hơn, khoảng trên dưới hai ngày nữa mới có thể từ từ tốt hơn. Nhìn những chấm đỏ đầy người này, có thể biết đứa nhỏ nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả, thật sự là làm khó nó.

Đem toàn thân đứa nhỏ tỉ mỉ bôi thuốc một lần, Mộ Dung Phong hỏi:“Bây giờ có bớt ngứa chút nào không?”

Tiêu Dật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn ách xì 1 cái, sáng sớm lăn qua lăn lại đến bây giờ, có chút mệt mỏi, trên người vừa bôi thuốc, lạnh lạnh , thực thoải mái. Mộ Dung Phong đỡ nó nằm xuống, lấy ra hai cái bao tay nhỏ bé bao tay nó lại, ở chỗ cổ tay nhẹ nhàng thắt một cái nơ con bướm:“Tranh thủ bây giờ không ngứa liền ngủ một lát, cái bao tay này là để phòng ngừa khi ngủ ngài thấy ngứa gãi sẽ để lại sẹo.”

Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Mộ Dung Phong, Tiêu Dật cảm thấy người này đối xử với nó thật sự rất tốt:“Cám ơn Mộ Dung quản gia.”

Mộ Dung Phong thản nhiên nở nụ cười:“Đây là việc tôi phải làm .” Nói xong, đặt bàn tay nhỏ bé của nó vào chăn,“Ngủ một giấc đã, lát nữa sẽ gọi ngài dậy uống thuốc.”

Tần Mộc ở một bên, nhìn Tiêu Dật không chớp mắt, trong đôi mắt xanh tràn đầy quan tâm, Đa Nạp vỗ vỗ bờ vai của nó, tiến đến bên tai nó nhỏ giọng nói:“Để cho tiểu Dật ở đây ngủ, chúng ta trở về chuẩn bị thức ăn mang đến đây, được không?”

Tần Mộc lưu luyến nhìn Tiêu Dật nằm ở trên giường, gật gật đầu, đồ ăn vặt Tiêu Dật thích ăn chỉ có nó biết, nó phải trở về lấy mới được.

Tiêu Dật nằm ở trên giường, đầu mờ mịt , mơ mơ màng màng, giống như đã về hoàng cung, bọn cung nữ thái giám người đến người đi, nó đứng ở cửa, nhìn thấy hoàng huynh nó đang nằm trong phòng, vẻ mặt đều là chấm đỏ, có bị trầy da , bộ dáng vô cùng khủng bố, Tiêu Dật vô thức lui về phía sau, đột nhiên đụng vào một người, nó quay đầu, liền nhìn thấy hoàng hậu đầu đầy máu trừng mắt nhìn nó, ánh mắt oán độc:“Là ngươi đoạt đi ngôi vị hoàng đế của hoàng nhi ta, ta biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!” Sắc mặt Tiêu Dật tái nhợt, xoay người bỏ chạy, trong lòng nghĩ muốn đi tìm phụ hoàng tìm mẫu phi, nhưng là chạy đã lâu, cái gì cũng không tìm được, hoàng huynh cùng hoàng hậu đi phía sau nó lại càng ngày càng gần, Tiêu Dật mở miệng muốn gọi người, lại phát không ra tiếng.

Mộ Dung Phong đứng ở cửa nghe điện thoại, lại đem những người đến thăm Tiêu Dật tiễn trở về, vừa vào phòng đã nhìn thấy trên đầu Tiêu Dật đều là mồ hôi, hình như gặp ác mộng, bước vài bước đến bên giường, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Tiêu Dật đang quơ loạn giữa không trung, gọi nó tỉnh lại, lúc Tiêu Dật mở mắt ra, Mộ Dung Phong nhìn thấy bối rối cùng sợ hãi trong đáy mắt nó, hắn nghiêng người ôm Tiêu Dật vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, bả vai đứa nhỏ run dữ dội:“Gặp ác mộng ?”

Cái đầu nhỏ trong lòng nhẹ nhàng gật gật, buồn bực ở trước ngực hắn không chịu ngẩng đầu, Mộ Dung Phong vỗ nhẹ lưng nó:“Bởi vì ngày không tiêm vacxin phòng bệnh, cho nên bệnh thuỷ đậu mới nổi nhiều như vậy, nhưng mà ở nơi này, bệnh thuỷ đậu chỉ là một bệnh nhỏ rất thông thường, nhiều nhất là một tuần, ngài sẽ bình phục, trên người cũng sẽ không có sẹo.”

Đầu nhỏ vẫn gật gật như cũ, Mộ Dung Phong tiếp tục vỗ lưng nó, tiếp tục nói:“Thật ra nằm mơ đều là ngược ……”

“Sao các người lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Tiếng nói của đứa nhỏ trong lòng rầu rĩ mềm yếu, còn có chút giọng mũi.

Mộ Dung Phong mỉm cười nói:“Ngài đáng yêu như vậy, chúng tôi thích ngài đương nhiên sẽ đối xử tốt với ngài.”

Cái đầu nhỏ không động cũng không nói, Mộ Dung Phong kiên nhẫn vỗ lưng nó, đợi đến khi tiếng khụt khịt dần dần yên tĩnh, đổi thành hô hấp vững vàng, hắn mới cúi đầu, kéo đứa nhỏ ra, quả nhiên đang ngủ, cái mũi nhỏ đỏ rực , đôi mắt cũng hồng hồng, mà áo sơ mi tơ tằm trên người hắn cũng ướt một khoảng lớn.

Lúc này, Tần Mộc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mộ Dung Phong ôm Tiêu Dật, lập tức chạy qua, liếc mắt một cái nhìn thấy đôi mắt cùng cái mũi hồng hồng của Tiêu Dật, tình hình giống như đêm đó, nó liền nổi giận, trừng mắt Mộ Dung Phong:“Mộ Dung Phong! Anh làm gì với tiểu Dật! Sao em ấy lại khóc!”

Tiêu Dật trong lòng hắn hơi nhíu nhíu mày, hình như muốn tỉnh lại , Mộ Dung Phong thở dài một chút nâng ngón tay lên đặt ở bên môi, lại chỉ chỉ Tiêu Dật. Tần Mộc không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong đặt Tiêu Dật nằm lên giường, lập tức kéo tay hắn chạy ra bên ngoài:“Anh bắt nạt em ấy phải không!”

Mộ Dung Phong không để ý Tần Mộc tức giận, thản nhiên nói:“Vừa rồi nó ngài ấy gặp ác mộng, tôi chỉ dỗ một lát.”

Tần Mộc không tin nhìn Mộ Dung Phong một hồi lâu, lúc này mới hừ một tiếng:“Bình thường anh bắt nạt tôi còn chưa tính, nếu bắt nạt tiểu Dật, tôi nhất định sẽ nói với ông nội!”

“Tôi sẽ nhớ kỹ .”

Tiêu Dật ngủ cũng không lâu, bởi vì trên người lại ngứa, đeo một cái bao tay nhỏ bé lại thêm một tầng quần áo, gãi sao cũng không thấy đủ, một lát sau, nó liền tỉnh.

Tần Mộc lập tức sáp qua:“Tiểu Dật, em tỉnh, có đói bụng không? Anh mang món ngon đến đây!”

Tiêu Dật chu chu miệng giống như rất tủi thân, giọng nói có chút làm nũng:“Trên người rất ngứa!”

Tần Mộc lập tức quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp ngoắc:“Trên người tiểu Dật lại ngứa, mau tới bôi thuốc cho em ấy!”

Một lát sau, Tiêu Dật lại bị cởi sạch nằm trên chăn, để cho Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp bôi thuốc Đông y lên chỗ ngứa trên người, chỉ mới nửa ngày, thủy đậu trên người Tiêu Dật lại hơn rất nhiều, khó trách lại ngứa dữ dội như vậy.

Tần Mộc nằm sấp ở một bên, nhìn Tiêu Dật đầy người đều là thuỷ đậu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt chấm đỏ trên tiểu jj của Tiêu Dật, thân thiết nói:“Tiểu Dật, sao tiểu jj của em cũng nổi nhiều vậy nha, nếu như ngứa trăm ngàn lần không thể gãi.”

Tiêu Dật đỏ mặt, đang muốn đẩy tay Tần Mộc ra, lại nghe đến một tiếng rống giận.

“Điêu dân lớn mật! Dám khinh nhờn long thể thái tử, giết không tha!”

Tần Mộc sững sờ quay đầu, liền nhìn thấy một thanh kiếm đâm thẳng về phía nó, trên thân kiếm còn phản chiếu ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.