Hai nữ nhân còn lại trong chốc lát cũng phiêu diêu cỡi gió cỡi mây mà đi vào mỹ mộng. Mắt họ thì ướt đầm lệ nóng, miệng thì lộ xuất vẻ ngọt ngào như thực như ảo, sự ngọt ngào bao hàm hạnh phúc và thỏa mãn vô hạn. Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đỡ họ nằm lên gối, rồi mới nhẹ nhàng thu công. Hắn thầm nghĩ: “Thứ mật thuật này quả là hữu dụng, lúc trước mới học sơ qua đem thử với một tiểu nha đầu ở kỹ viện, ai ngờ tiểu nha đầu đó không thèm tiếp khách hết một tháng, suốt ngày cứ mơ tưởng đến thứ cảm giác mỹ diệu đó. Nếu Nhạc Nhạc này không nói rõ với lão chủ kỹ lâu đó nguyên nhân thế nào, thì lão đâu có lạy lục van xin ta đừng đến, còn tìm một nghìn lượng bạc hiến cấp cho ta chứ! Hôm nay nếu không phải đi gấp, nhất định không dùng đến bí thuật này, cái thứ mật thuật đó làm hại hết cảm hứng ái tình. Vừa mới dùng, nữ nhân đã hưng phấn phát cuồng, cực điểm đến loạn cào cào cả lên, nam nhân còn có hứng thú gì nữa chứ?”
Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đi sang phòng của Tiên Vu Thác. Lúc nãy, khi Tiên Vu Thác thấy Nhạc Nhạc về phòng, đã than thầm: “Hắn muốn an bài cho ba mỹ nữ xuân tình thế kia chắc cũng mất ít nhất ba khắc. Ài, chờ lâu như thế quả là khó chịu. Hy vọng tiểu tử đó không ngóc dậy nổi. Ài, sao thế được, trên người hắn còn hàng trăm viên “Hoa Kiếp” mà? Hắn không cần phải đêm nào cũng dùng thuốc, nhưng lâu lâu cũng điên cuồng một bữa chứ!”
Hắn đang hồ tư loạn tưởng, chợt thấy Nhạc Nhạc mở cửa bước vào, liền cả kinh hỏi:
- Sao mau vậy?
- Đương nhiên, nhất thương tất định! Nhìn nhìn cái gì? Lão tử siêu vậy đó, ngươi có xài “Hoa Kiếp” cũng không lại ta đâu. Không tin thì chúng ta đi so tài!
Nhạc Nhạc thấy mặt hắn nhăn nhó đầy vẻ hoài nghi, nhưng không biết biểu tình ý tứ hắn thế nào, không chừng còn bảo mình là thứ “Liệt dương” nên mới ra sớm như vậy. Nếu thế thì còn gì là mặt mũi nữa chứ?
Tiên Vu Thác hiển nhiên có phần hoài nghi, nhưng bất quá nghĩ đến sự thần kỳ của Nhạc Nhạc, bèn không dám nhiều chuyện, hứng thú chạy nhanh về hướng phố hoa lớn nhất thành Nhữ Dương. Nhạc Nhạc đi hết con đường, quả thật nhìn thấy không ít mỹ nữ. Trông xinh thì có xinh, nhưng vẻ đẹp không đầy đủ, thiếu linh khí. Bề ngoài tuy xinh đẹp, nhưng không có khí chất hấp dẫn người, Nhạc Nhạc lại nghĩ: “Nếu mỗi một người đều giống như Nhược Tuyết, Yên nhi, Mộ Dung Kỳ, trên đời này còn có phân biệt đẹp xấu sao?”
Tiên Vu Thác và Nhạc Nhạc đi vào kĩ lâu Vạn Hoa Lâu lớn nhất Nhữ Dương. Vừa tiến vào, quả nhiên hương thơm sực nức, da thịt cuồn cuộn. Nhạc Nhạc suốt ngày kề cận các mỹ nữ thượng đẳng, giờ lại không có nhu cầu cấp bách gì, đâu thèm để ý những kẻ phấn son phàm tục kia, nên không ngừng chau mày. Tiên Vu Thác vốn nghĩ chỗ này cũng không tệ, nhưng thấy Nhạc Nhạc bất mãn, lập tức cũng nhíu mày, nhìn tú bà quát:
- Đây là ngân phiếu một vạn lượng, tuyển cho ta một trăm cô nương tốt nhất, đưa đến phòng.
Ánh mắt của tú bà sáng quắc lên, thấy hai vị này ăn mặc không tầm thường, đều mang bộ dạng của công tử thế gia, đang định ra sức lấy lòng, ai ngờ họ ra tay rộng rãi như thế, một cái chìa tay đã đưa ra một vạn lượng, mở miệng ra là một trăm cô nương, mụ càng gắng sức cười, vui mừng nói:
- Ôi chao, hai vị công tử gia nhất định là lần đầu đến vùng này, rất là lạ mặt, nhưng mà không cần khẩn trương, cô nương của bọn ta sẽ làm người hài lòng. Được được, đừng có gấp, ha ha, bây giờ người ta đi gọi cô nương đến đây. Tiểu Hồng, còn đứng đờ ra đó làm gì, mau mau dẫn hai vị công tử gia lên phòng thượng hạng, rồi gọi một trăm cô nương tốt nhất cho hai vị! Còn không đi nhanh! Hắc hắc, hai vị công tử, xin mời, đi bên này!
Ngồi trong phòng, Tiên Vu Thác cất tiếng cười nói:
- Đại ca, chút nữa xem ai làm lâu hơn, xem ai chinh phục nhiều nữ nhân hơn, hì hì, cô nương nơi đây thật sự tươi ngon, có vài cô so với tiểu thiếp nhà ta còn xinh đẹp hơn, thật không uổng công chuyến này!
- Ngươi có cảm thấy nơi đây bố trí rất giống Noãn Tâm Lâu ở Lạc thành không? Rất nhiều thứ giống nhau, nhìn này, trà kỷ làm bằng gỗ lim, còn có bức bình phong vẽ hình mỹ nữ tắm nữa. Toàn bộ chỉnh thể bố cục và sắc thái... mới nhìn đã thấy giống nhau, giống như đang ở Lạc thành vậy!
Nhạc Nhạc cẩn thận đánh giá hoàn cảnh nơi đây, mặt lộ vẻ trầm tư. Trước kia, hắn ở Lạc thành “ngự” liên tục mười mấy cô nương. Những bí thuật trên giường cùng tư thế và phong cách của mấy vị cô nương đó xem ra có vẻ là từ một sư phụ dạy mà ra. Trong số đó có Tiểu Nguyệt cô nương vì hắn giao trả một số tiền rất lớn, lại không muốn chuộc thân cho mình. Lúc ấy nàng không muốn nói rõ nguyên nhân với Nhạc Nhạc, hắn đã hoài nghi nàng có thể thuộc về một tổ chức nào đó, có tiền cũng không thể thoát thân. Nhạc Nhạc đến kĩ lâu nhiều cũng là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân này.
Tiên Vu Thác không quan tâm cười nói:
- Hà hà, kĩ lâu nơi nào chẳng na ná như nhau, cho dù là giống nhau như đúc cũng không có gì ngạc nhiên, đại khái là do một lão chủ mở chi nhánh ra ấy mà. Đại ca, các cô nương đến đấy, ha ha, ta ra chọn trước.
Nhạc Nhạc vờ làm ra vẻ sốt ruột, cười cười xông vào đám cô nương, trong nháy mắt câu dẫn tâm thần của họ. Sau đó có hơn mười mấy nữ tử mạnh dạn vây đến, vừa cởi áo Nhạc Nhạc, vừa cười nói:
- Công tử cực kỳ tuấn tú, nô gia còn chưa nhìn thấy qua dáng mạo dễ nhìn như vậy, để nô gia đến hầu hạ người nhé!
Nhạc Nhạc sửng sốt, tự nhủ: “Chả biết làm sao mà cứ đến kỹ lâu là ngay từ câu đầu tiên các cô nương cùng nói một câu tương tự như vậy, không còn từ nào khác để hình dung hay sao? Có lẽ cái này không phải bản thân họ muốn vậy, mà lỗi xuất phát từ trên người ta chăng? Chà, nếu vậy thì chết ta rồi!”
Lòng thì nghĩ vậy, nhưng miệng hắn lại nói:
- Các vị tỷ tỷ quả thiệt là đẹp nghe, không biết sông nước gió mây nào mà có thể nuôi dưỡng lớn lên những nữ tử nhu mì yêu mị như vậy!
Nhạc Nhạc lén phóng một ít Thôi tình chân khí vào người của bọn họ, chỉ lát sau, bọn kỹ nữ quây quanh hắn đã nổi cơn dục hỏa bừng bừng, mưa xuân ào ạt, hai tay hai chân tranh nhau quấn chặt Nhạc Nhạc. Kết quả cuối cùng thì ngươi tranh ta đọat, chẳng ai chiếm được trọn vẹn cả, khiến dục hỏa của họ càng thịnh.
Nhạc Nhạc cứ bình thản ngồi dưới đất, mặc cho bọn họ tranh giành chí chóe. Sau khi chúng nữ biết có tranh đấu cùng vô dụng, bèn thương lượng ai trước ai sau. Một nữ tử đầy đặn và nhu mị được ưu tiên trước, nhưng chỉ một lúc đã bại trận. Bọn kỹ nữ kinh ngạc vô cùng, không ngờ được vị đại tỷ nhu mì vô biên có thuật phòng the cao siêu này lại mau chóng bại trận đến như vậy. Họ vừa kinh dị, vừa vui mừng. Kinh vì Nhạc Nhạc lợi hại. Mừng vì bản thân sắp được thử qua.
Nhưng, hàng loạt nữ tử cũng lần lượt nếm mùi bại trận y như nàng đầu. Nhạc Nhạc đã có manh mối, so với nhận định ban đầu của hắn không sai bao nhiêu. Về thuật phòng trung, những nữ tử này có thể được liệt vào hàng sư phụ.
Những nữ tử khác khi mới vào phòng tuy thấy hai nam nhân này tuấn tú đẹp trai như vậy, nhưng lại sợ phòng thuật của họ không giỏi, ai ngờ, hai nam tử này lại uy mãnh như lang như hổ. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Nhạc Nhạc nhỏm dậy “chém giết” đến cùng trời cuối đất, thây nằm la liệt. Ngự nữ chân khí trong cơ thể vận hành nhanh như điện, khi luồng chân khí đó hướng tới nữ tử, kinh mạch tự động vận hành gia tăng tốc độ hút nguyên âm của nữ nhân đó. Không biết tự lúc nào, hắn cảm thấy chân khí trong kinh mạch đầy tràn. Chúng như dòng sông bình thường chỉ lưng lửng nửa dòng, hiện giờ lại như nước lũ tràn bờ. Hắn không khỏi nghĩ ngợi, không biết bọn kỹ nữ này đều biết thuật thái âm bổ dương hay không, mình mới vừa hấp một ít công lực của chúng, vừa vào thể nội đã đột nhiên gia tăng nhiều như thế này? Hắn bèn đứng dậy tra xét, mới thấy phía sau mình vừa để lại đến bẩy mươi sáu nữ tử nằm la liệt, lõa lồ mê man trên đất. Cùng lúc đó, Tiên Vu Thác cũng để lại chín nàng đang ngủ vùi còn một nàng đang hưởng ân mưa móc. Số nữ tử còn lại là mười bốn người, toàn thân họ đang dâng trào dục hỏa đưa mắt đắm đuối nhìn Nhạc Nhạc, mắt lộ vẻ ái mộ lẫn khát vọng đợi chờ.
Nhạc Nhạc đem chân khí vận chuyển một vòng, tuy nhận thấy chúng tràn đầy, nhưng không ôn hòa thuần khiết, rõ ràng là chưa kinh qua luyện hóa. Nhạc Nhạc bước đến vỗ vỗ vào vai Tiên Vu Thác cười nói:
- Huynh đệ, động tác của người chậm quá rồi, xem ra ngươi phải chịu thua đi thôi, còn tới mười bốn cô đang chờ ngươi kìa!
Tiên Vu Thác có chút mệt mỏi. Bình thường khi uống xong “Hoa Kiếp”, chỉ hai ba trăm lượt là có thể định xong một nữ nhân, trong khi hôm nay gã thở ì ạch như trâu, mới định được có chín nàng, gặp nàng thứ mười này thì lại quá lợi hại thu phục mãi mà không được. Nghe Nhạc Nhạc nói thế, vội ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy từng đôi nhục thể trắng như tuyết nằm la liệt khắp phòng, trên mặt đầy vẻ tươi cười thỏa mãn, bèn cười khổ nói:
- Nhạc Nhạc đại ca, huynh giúp ta định thêm bốn cô nữa, nữ tử này mị thuật quả nhiên kinh người. Oa… Ta hết chi trì nổi nữa rồi!