Nàng thua trong tay một người đàn ông, mười năm vẫn không thể thoát ra. Hoặc có lẽ, qua vài năm nữa nàng sẽ quên mất Ân Mạc. Dù sao, những chuyện thực sự đáng để ghi nhớ giữa bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu.
Nếu Thương Tình chết rồi, không còn ai gây bất lợi cho nàng, bọn họ không cần phải gặp lại nữa, nàng sẽ quên mất Ân Mạc chăng? Vấn đề này Hoa Liên đã tự hỏi mình rất nhiều lần, nhưng vẫn không có đáp án.
“Đã rục rịch lâu như vậy, sắp khai chiến rồi đúng không?” Thanh tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Biệt Tình. Trong U Lan điện gần như không có ánh sáng, nhưng đôi mắt của nàng lại tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ ở đây.
Ánh mắt của Phong Biệt Tình vẫn dừng lại trên người nàng, rất nghiêm túc, nhìn nàng tựa như đang nhìn cả thế giới. Mười năm, cho đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng mà, nàng không thể nào đáp lại.
“Sắp rồi, lần này phụ thân cũng sẽ tham chiến, nàng muốn đến xem không?” Vài năm gần đây, Phong Biệt Tình không chỉ có tu vi tăng lên. Hắn làm thống lĩnh một lần là làm luôn mười năm, trong đám Ma Tu có người không nhận ra Ma tôn, nhưng không có ai là không nhận ra hắn.
Nếu tu vi của hắn tiếp tục tăng lên, Ma đạo tương lai nhất định sẽ là thiên hạ của hắn. Người này, thích hợp đứng trên vạn người. Ở cạnh Phong Biệt Tình càng lâu, Hoa Liên lại càng thưởng thức hắn. Hai người bọn họ trên bản chất là cùng một kiểu người, lý trí.
Hoặc có là chính là vì quá mức lý trí, quá mức lãnh đạm, nên mới không thể nào đến với nhau chăng.
“Đi, không sai biệt lắm cũng đã đến lúc phải xử lý một chuyện riêng rồi.” Nàng không muốn đợi, không muốn cứ tiếp tục như vậy. Cái chết của Tiểu Chỉ khiến cho nàng không thể nào tiếp tục bình tĩnh chờ đợi như vậy nữa.
Giờ phút này, không khí ở Trung Châu phi thường căng thẳng. Hai phe giao chiến hơn mười năm, lần này, Kiến Tuệ hòa thượng rốt cục muốn giao thủ với Ma tôn. Ba bên Chính Yêu Ma gần như đã dốc toàn bộ lực lượng, tất cả đều tập trung về phía Trung Châu.
Đối với nữ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh thống lĩnh, bên phía Ma đạo dù có người cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ngẩn người giữa đại quân Ma tu mấy ngày, chính mắt thấy sự tàn khốc của chiến tranh, trong lòng Hoa Liên đã sớm không còn gợn sóng. Thiên đạo luân hồi, sống chết do trời, ngay cả Ma tôn cũng đã nói như vậy.
Chết rồi thực sự sẽ chết vô ích sao? Nàng không tin trời, nàng chỉ tin mình. Cho nên, mạng của nàng, phải do tự bản thân mình khống chế.
Khi Hoa Liên ngồi trong đại trướng ngẩn người, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng sấm ầm ầm, nghe kỹ mới thấy, thì ra là có người đang nói chuyện.
Thanh âm vừa bật ra, tu vi không đến Xuất Khiếu kỳ, chẳng phân biệt địch hay ta đều bị chấn động đến ngất đi.
Nếu không phải nàng đang ở trong căn lều đặc biệt này, chỉ sợ ngay cả Hoa Liên cũng khó mà chống đỡ.
Phong Biệt Tình chợt đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, “Kiến Tuệ tới rồi.”
Hoa Liên gật đầu một cái, theo Phong Biệt Tình bước ra ngoài. Những tu sĩ tu vi chưa đủ kia giờ phút này đều đã bị mang ra khỏi chiến trường, trừ Kiến Tuệ ra, e rằng có rất ít người vào thời điểm này mà còn có thể suy nghĩ cho những tu sĩ kia.
Phong Biệt Tình cùng Hoa Liên đứng sau lưng Ma tôn cách đó không xa, cũng như vậy, Kiến Tuệ và Ân Mạc đứng ở phía đối diện.
Ngoài chiến trường rộng lớn đến thế, chỉ còn lại các tu sĩ có tu vi hàng đầu đang đứng đó, sự xuất hiện của Hoa Liên và Phong Biệt Tình khiến cho không ít người chú ý đến họ.
Phong Biệt Tình thì bọn họ đã rất quen thuộc, nhưng còn Hoa Liên, thực sự khiến cho không ít người lấy làm kinh hãi.
Trong đó, người kinh ngạc nhất chính là Thương Tình. Ước định mười năm trước kia nàng ta cũng không hẳn nhất định muốn tuân thủ, hôm đó sở dĩ nói như vậy, chẳng qua cũng là cho có lệ với Ân Mạc mà thôi, ai ngờ, từ sau hôm đó, chưa từng thấy Hoa Liên xuất hiện, ngay cả Đại Hoang sơn cũng không ai biết được tung tích của nàng.
Nàng ta không sao ngờ tới, khi gặp lại Hoa Liên, nàng lại đang đứng bên phía Ma Tu, hơn nữa xem ra, quan hệ với Ma tôn không hề ít.
Gần như ngay từ lúc hai người xuất hiện trên chiến trường, ánh mắt của Hoa Liên và Ân Mạc đã chạm nhau. Không phải là cố ý tìm kiếm, mà giống như theo bản năng đã biết hắn đang ở nơi nào vậy.
Nàng vậy mà lại có thể nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt Ân Mạc, chẳng lẽ nàng xuất hiện ở chỗ này khiến hắn kinh ngạc như vậy sao? Có phải hắn cho là, mình trốn đi rồi thì sẽ không xuất hiện lại nữa. Thực ra có nghĩ vậy cũng chẳng sao, dù sao chênh lệch giữa nàng và Thương Tình quá lớn. Trong lòng Hoa Liên có chút chua xót, rốt cục vẫn phải dời tầm mắt, không nhìn hắn nữa.
“Kiến Tuệ, chúng ta cũng đã phải gần ngàn năm rồi chưa gặp nhau đúng không, ngươi vẫn khỏe chứ?” Ma tôn chắp tay đứng giữa chiến trường, xung quanh đầy những vệt máu loang lổ, những phần chân tay cụt ngủn còn sót lại cùng với mảnh vụn của đủ loại pháp bảo.
Đế đô của nhân gian, giờ đã hoàn toàn hoang vu.
“Vẫn ổn vẫn ổn, ở trong ngục Liệt Hỏa hơn bảy trăm năm giúp tu vi ta tăng lên không ít, còn ngươi?” Kiến Tuệ vẫy khô gầy như trước, mặc một chiếc tăng bào không vừa người lắm, hàng mi trắng thật dài rũ xuống đuôi mày, lúc cười lên ánh mắt cũng cong cong theo.
“Ta cũng không tệ, đây là con trai ta, không tồi đúng không.” Hai người không giống kẻ địch, mà giống như là bạn cũ gặp lại. Trên thực tế, hai người bọn họ vốn là bằng hữu, có điều lập trường khác biệt, cuối cùng phải đứng ở phe đối lập mà thôi.
Kiến Tuệ gật đầu một cái, dường như có chút cảm khái, “Có người nối nghiệp.” Có thể khiến cho Kiến Tuệ thốt ra đánh giá như vậy, Phong Biệt Tình cũng đủ khiến cho kẻ khác phải nhìn với con mắt khác.
“Tiểu tử đứng đằng sau ngươi kia, là đồ đệ của ngươi?” Ngay từ đầu, Ma tôn đã chú ý đến Ân Mạc, Ân Mạc khiến cho ông ta có một cảm giác rất khó chịu. Đó là cảm giác khi nhìn thấy thiên địch, nhưng, tu vi của đối phương lại kém mình không chỉ một tầng, chuyện này khiến cho Ma tôn có chút khó mà chấp nhận được.
“Đồ đệ kém cỏi, không đáng nhắc tới.” Kiến Tuệ cười cười đáp, đánh giá của ông ta khiến cho không ít kẻ trong đám Ma Tu đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đều đã ăn không ít thua thiệt trên tay Ân Mạc, như Ân Mạc mà còn không đáng để nhắc tới, bọn họ thật không biết cái dạng gì mới có thể cầm lên mặt bàn đây.
“Ha ha, hòa thượng, chớ đắc ý, tương lai con ta sẽ không kém đồ đệ của ngươi đâu.”
“A, ta chờ ngày đó đấy.” Kiến Tuệ rũ tay xuống, Phật quang sau gáy hiện lên từng vòng, cuối cùng hóa thành bảy màu, thứ Phật quang bảy màu kia gần như đã bao phủ lấy tất cả mọi người.
Thấy tình hình này, Phong Biệt Tình vội vàng kéo Hoa Liên lui về phía sau, Ân Mạc vẫn không nhúc nhích, tầm mắt hắn dời từ trên người Ma tôn sang Phong Biệt Tình, ánh mắt phức tạp.
“Sao vậy?” Kiến Tuệ dù không quay đầu lại cũng biết Ân Mạc chưa bỏ đi.
”Con nên đi rồi.” Ân Mạc giống như lẩm bẩm tự nói, lại giống như cố ý nói cho Kiến Tuệ nghe thấy.
“Hử?”
Kiến Tuệ mới thất thần một chút, vô số những dấu tay máu đã ập về phía ông ta, trong đó cũng có không ít huyết chưởng ấn vô tình hoặc cố ý lao về phía Ân Mạc.
Kiến Tuệ cũng không để ý đến tình trạng của bên phía Ân Mạc, giống như hoàn toàn không quan tâm vậy, chờ những dấu tay máu bên phía ông ta bị Phật quang hòa tan xong, ông ta dùng khóe mắt liếc về phía Ân Mạc, hắn đã rời khỏi vòng chiến tự bao giờ.
Vừa rồi Ân Mạc làm thế nào để tránh thoát khỏi những huyết chưởng ấn kia, ngay cả Ma tôn cũng không rõ, chẳng qua là ông ta chỉ muốn thử thăm dò một chút xem tình địch này của con trai mình nặng nhẹ ra sao, kết quả lại có chút bất ngờ.