Ngự Phật

Chương 152: Chương 152: Bồi thường




Thực ra Ân Mạc cũng chẳng làm gì, hắn chỉ luận bàn Phật pháp với Tử Vi Tiên Đế ở Nam Sơn mà thôi, về phần sau đó có đè hắn dưới núi Nam Sơn, chuyện ấy thực sự cũng không gọi là quá đáng đúng không. Ngươi coi, Đấu Chiến Thắng Phật người ta còn bị đè dưới Ngũ Hành Sơn những năm trăm năm, ra ngoài không phải vẫn vui vẻ đấy sao, chẳng qua là đè hắn có nửa năm, chuyện có gì to tát đâu.

Nói ra thì, sở dĩ Tử Vi Tiên Đế lúc ấy lại muốn gấp rút thoát khỏi Hoa Liên như vậy cũng là bởi vì khi ở Nam Sơn đã chịu kích thích quá lớn mà thôi.

“Mọi việc đều nói nhân quả, nếu vị Bách Hoa Tiên tử này đã giúp ngươi một việc lớn như vậy, Tử Vi, ngươi nhất định phải bồi thường lại thực thích đáng.”

“Dạ, sư tôn.” Có Ân Mạc đứng ở đây, đống thiệt thòi này hắn phải nuốt lấy là chắc chắn rồi. Có điều may mà Tử Tiêu cũng đã hồi sinh, Hoa Liên không phải không có công cán, cho nàng ít lợi lộc cũng là việc nên làm, Tử Vi Tiên Đế thầm nghĩ trong lòng.

“Đa tạ Thiên Tôn thông cảm.”

Sau khi vị Thiên Tôn kia đi hẳn, Hoa Liên bấy giờ mới cùng Ân Mạc bước ra khỏi phòng, bên ngoài trừ Tử Vi Tiên Đế ra, còn có một cô gái mặc áo tím.

Nàng kia mặc dù tu vi chưa ra cái dạng gì, nhưng mặt mày lại mang theo một luồng ngạo khí, đó là thứ khí chất vô luận đối mặt với ai cũng sẽ không cúi đầu. Người có thể nuôi dưỡng ra loại khí chất này, lai lịch e cũng không tầm thường.

Tử Vi Tiên Đế đang nói chuyện với nàng kia, chờ đến khi Hoa Liên bước ra, ánh mắt của cả hai đều dời lên người Hoa Liên. Nàng kia nghe Tử Vi Tiên Đế nói mấy câu, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Hoa Liên.

“Là ngươi cứu ta?” Thái độ của nàng ta chẳng hề toát ra chút ý tứ cảm tạ nào, ánh mắt tràn đầy vẻ soi mói.

“Không dám.” Hoa Liên đương nhiên cũng không có thói quen lấy mặt nóng mà dán mông lạnh, huống chi, nàng cũng không cứu nàng ta, kết luận như vậy là quá sớm.

“Có bất cứ yêu cầu gì, có thể nói với Tử Vi, coi như trả lại ân tình cho ngươi. Còn nữa, tạm thời ta sẽ ở lại đây, ta sẽ bảo huynh ấy sắp xếp cho người một chỗ khác.”

Hoa Liên không đáp, chỉ mỉm cười. Ánh mắt của Tử Tiêu có chút kỳ quái quét qua nàng một cái, sau đó quay trở lại bên cạnh Tử Vi Tiên Đế.

“Ngươi nói xem ta muốn cái chức Tiên Quân để làm, không tính là quá đáng chứ?” Hoa Liên đột nhiên quay đầu, nhỏ giọng nói với Ân Mạc đứng bên cạnh.

Ân Mạc như cười như không, “Ta tưởng là nàng sẽ tức giận lắm.” Hắn cũng coi như là người hiểu Hoa Liên nhất, nếu ôn tồn thương lượng cùng với nàng, bảo nàng chuyển ra ngoài cũng không phải việc gì khó, nàng cũng sẽ không so đo. Nhưng nếu tự chủ trương, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng. Tính tình của cô nàng này, chuyên gia ăn mềm không ăn cứng.

“Đúng là ta rất tức giận.” Nàng không hề phủ nhận, “Nhưng chuyện đó chẳng xung đột với việc ta thăng chức lên Tiên Quân.” Khoảng cách từ Tiên Quân lên Tiên Đế cũng chỉ bằng một bước, nàng cần một vị trí gần với Tiên Đế.

Càng đứng trên cao, người có thể nhìn thấy nàng lại càng nhiều, muốn động thủ với nàng lại càng khó khăn, điểm này, nàng vẫn luôn rõ ràng.

“Không quá đáng.” Ân Mạc không hỏi tiếp nữa, nàng có suy nghĩ của riêng nàng, cứ thuận theo ý nàng là được.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Hoa Liên vừa lên tiếng đã đòi làm Tiên Quân, mặc dù thực lực của nàng đúng là đủ, nhưng nàng mới thăng tiên chưa đến trăm năm đã muốn làm Tiên Quân rồi, đây căn bản là một suy nghĩ điên rồ.

Nếu đồng ý, những tiên nhân khác sẽ nghĩ ra sao.

Yêu cầu này vừa đưa ra, lập tức có hai Tiên Đế phản đối, Hậu Thổ Tiên Đế không phát biểu ý kiến, giờ chỉ còn lại Câu Trần Tiên Đế và Tử Vi Tiên Đế chưa tỏ rõ thái độ.

“Hoa Liên còn trẻ như vậy, tư lịch của nàng ta quá ít, làm sao khiến người khác cam phục? Tử Vi, là ngươi phải bồi thường cho nàng, chúng ta đâu có nợ nần gì nàng.” Kể từ khi Tử Tiêu tỉnh lại, sắc mặt của Thanh Lam Tiên Đế chưa từng dễ chịu, lần này lại càng thêm đối nghịch với Tử Vi Tiên Đế, hai người chỉ kém nước đánh nhau.

“Ta lại cảm thấy năng lực của Hoa Liên cũng không tệ lắm, quan trọng là thực lực của nàng đủ. Thứ như tư lịch, sau này rồi sẽ có, Thanh Lam Tiên Đế cần gì phải tức giận như thế.” Câu Trần Đế hai chân bắt chéo nói, xem ra hắn đã quyết định đứng về phe Tử Vi.

“Tư lịch cũng không quan trọng, nhưng tâm cảnh của Hoa Liên hiện giờ quá kém, lần trước chỉ vì đấu đá miệng lưỡi mà giết mấy chục Hoa tiên ở điện Chân Vũ, nếu để nàng ta lên làm Tiên Quân, nàng ta còn kiềm chế được sao?” Chân Vũ Đại Đế vẫn trầm mặc lúc này mới mở miệng.

“Dĩ hạ phạm thượng, cho dù có giết cũng chẳng có gì đáng ngại.” Tử Vi Tiên Đế hừ một tiếng tiếp lời, “Thanh Lam, ngươi không nghĩ là chuyện đưa nàng vào Thiên Lao lần trước, cứ như vậy mà kết thúc chứ?”

“Ngươi có ý gì hả?!” Ánh mắt Thanh Lam Tiên Đế lạnh căm căm, vỗ bàn đứng dậy.

“Không có ý gỉ cả, ta đồng ý để Hoa Liên thăng làm Tiên Quân.”

“Vậy ta cũng đồng ý.” Câu Trần Đế tán thành.

“Ta cũng đồng ý.” Trừ năm người ra, thanh âm thứ sáu đột nhiên vang lên, khiến cho sắc mặt của năm vị Tiên Đế đều biến đổi.

“Long Vương Thái tử?” Sự xuất hiện của hắn ở đây, thực sự khiến cho người ta lấy làm kinh hãi.

“Bái kiến các vị Tiên Đế, Tử Vi Tiên Đế, chúc mừng ngươi, Tử Tiêu cô nương cuối cùng cũng được cứu sống.”Long Vương Thái tử mặt đầy tươi cười, thoáng chắp tay với năm người.

“Đa tạ Long Vương Thái tử quan tâm, hôm nay Thái tử đến là vì chuyện của Hoa Liên?” Nét mặt của Tử Vi có chút quái dị, lý ra Hoa Liên này hình như không quen biết Long Vương Thái tử, hành vi này của hắn ngày hôm nay, rốt cuộc là có ý gì?

“Bách Hoa Tiên tử và ta rất có duyên, vẫn mong mấy vị Tiên Đế quan tâm một chút.”

“Đương nhiên là vậy rồi.”

Hoa Liên đương nhiên không biết được nàng có thể lên làm Tiên Quân là nhờ tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này. Cái chức Bách Hoa Tiên Quân này của nàng cũng chẳng có bất cứ thực quyền gì, cùng lắm là được cái tên cũng dễ nghe, mặc dù như vậy, hôm thụ phong cũng có vô số tiên nhân đến xem lễ, nàng nhận lễ vật đến mỏi cả tay.

Mặc dù là đổi chỗ ở, nhưng Tử Vi Tiên Đế vì bồi thường nàng nên đã dựng một Bách Hoa Viên mới theo nguyên dạng nơi cũ. Về phần hoa cỏ linh tinh bên trong, tất cả hạt giống đều do hắn đưa tới, toàn là trân phẩm hiếm thấy, so với những loại Anh đưa cho nàng hồi trước cũng không hề kém là bao.

Sau khi lên làm Tiên Quân, cuộc sống của nàng lại càng thêm nhẹ nhõm, bình thường còn phải đi giao nộp tiên thảo linh dược gì đó, bây giờ đều là người khác đến chỗ nàng giao nộp. Muốn thảo dược gì, chỉ cần một câu nói.

Trước mắt, nàng còn chưa có hứng thú gì với việc sử dụng quyền hành, cũng không có thời gian làm vậy. Chuyện nàng cảm thấy hứng thú nhất bây giờ là gieo mấy hạt giống kia xuống, nếu có thể trực tiếp khai hoa kết quả thì càng tốt.

Vừa hay ở đây có lao động miễn phí, không dùng thực là đáng tiếc.

Ân Mạc dường như đã hạ quyết tâm không định đi ngay, Hoa Liên đối với những mặt có thể lợi dụng của hắn, một chút cũng không lãng phí. Trước kia nàng không hề biết, nhìn người khác làm việc, còn mình thì nghỉ ngơi là chuyện khiến cho người ta sung sướng cỡ nào.

“Mấy hạt giống hoa kia đã bơi trong bể nước rồi, ngươi có thâm cừu đại hận gì với chúng nó sao?” Ngồi xếp bằng trên ghế mây, Hoa Liên không hề khách khí mà soi mói, dáng vẻ xinh xắn lúc vênh mặt hất hàm sai khiến kia, nhìn qua thực sự phá lệ mê người.

Thừa dịp nàng không phát hiện, Ân Mạc thu hồi tầm mắt, tay hóa thành trảo, thu hồi lại một nửa lượng nước đã tưới, một quả cầu nước nho nhỏ không ngừng xoay vần giữa lòng bàn tay hắn. Hắn đây đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, lại còn là cái loại ra sức mà vẫn không lấy lòng được nữa.

Hắn khổ khổ sở sở trồng hoa hơn mười ngày, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao thì cũng lao lực, chẳng thấy lợi lộc gì, lại còn khiến cho tính xấu của mỹ nhân giám sát tăng lên, sai hắn làm hết cái này đến cái khác, một chút cũng không nương tay.

“Tình yêu ơi, nàng không thấy để ta đi trồng hoa trồng cỏ, thực sự là dùng dao mổ trâu để giết gà sao?” Rốt cục cũng trồng xong một mảnh vườn hoa, Ân Mạc duỗi thắt lưng oán trách với Hoa Liên.

“Không trồng hoa thì ngươi làm gì được, hay là ngươi chuẩn bị tụng kinh cho ta nghe?” Một hòa thượng không biết tụng kinh, khiến người ta ngạc nhiên cỡ nào cơ chứ. Nàng vẫn cảm thấy, đây là một chuyện vô cùng khó hiểu.

Ân Mạc câm nín, nói chuyện này với Hoa Liên, thực sự là một sai lầm, nàng đã cười nhạo hắn mấy ngày trời rồi. Đâu có ai quy định thành Phật rồi thì nhất định phải biết tụng kinh chứ?!

“Trừ tụng kinh ra, ta biết làm rất nhiều việc khác, muốn thử không?” Ân Mạc ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ, thành công khiến cho Hoa Liên ngậm miệng lại.

“Hoa Liên, ngươi có đó không?” Còn chưa nhìn thấy người, tiếng đã vọng từ bên ngoài vào.

Hoa Liên lập tức nghe ra người đến là ai, khóe miệng không khỏi dâng lên một nụ cười. Ân Mạc vẫn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng cười, chỉ hơi nheo mắt lại.

“Yến Cửu Vũ, người đến trả lại Bách Hoa nhưỡng cho ta sao?” Hoa Liên chậm rãi nói với người đàn ông vừa mới xông vào.

“Đừng khiến người ta mất hứng như vậy, ta đặc biệt đến chúc mừng ngươi mà.” Sau khi bước vào Bách Hoa Viên, Yến Cửu Vũ mới nhìn thấy ở đây còn có người khác nữa, hắn định thần nhìn lại, nụ cười trên mặt không nhịn được mà thu bớt, “Sát Sinh Phật, đã lâu không gặp.”

“Yến Thống lĩnh, lâu rồi không thấy.” Trước mặt người ngoài, trên gương mặt Ân Mạc lúc nào cũng treo một nụ cười rất chi là cao thâm, theo như lời của Hoa Liên nói thì là, bộ dạng kia mới nhìn đã thấy không phải người tốt rồi.

“Sát Sinh Phật cũng đến thăm Hoa Liên sao?”

“Phải.” Ân Mạc cười cười đáp, lại nói tiếp, “Ta còn phải đa tạ Yến Thống lĩnh đã quan tâm đến Tiểu Liên.”

Hoa Liên có chút kỳ quái liếc nhìn Ân Mạc, cảm thấy hắn có chút âm dương quái khí.

“Ta và Hoa Liên vốn là bạn bè, không cần phải khách khí.”

Hoa Liên cũng chẳng bận tâm xem hai người nói gì, tự mình nhảy xuống khỏi chiếc ghế mây, đi vào trong vườn. Nàng đứng giữa hoa viên, linh lực trên người từ từ tản ra, rất nhanh, những mầm hoa Ân Mạc vừa trồng khi nãy đã bắt đầu nảy mầm, hơn nữa phía trên còn mang theo chút Phật quang như có như không.

Mầm xanh mơn mởn được bao phủ kim quang màu vàng nhè nhẹ, cũng rất đẹp mắt, xem ra nam nhân này không vô dụng như mình tưởng.

Chờ Hoa Liên chăm chút xong hạt giống của nàng, lúc về mới phát hiện ra không thấy Yến Cửu Vũ đâu.

“Người đâu rồi?” Chưa đến thời gian một chung trà, sao đã đi rồi?

“Yến Thống lĩnh nói hắn có việc phải làm, hôm khác sẽ đăng môn bái phỏng.” Ân Mạc cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Ánh mắt Hoa Liên nhìn hắn có chút quái dị, “Ngươi có thù với hắn à?” Thái độ đối địch này của hắn, biểu hiện cũng hơi rõ ràng quá chăng, hai người có thâm thù đại hận gì hay sao?

“Hiển nhiên là không.” Ân Mạc nhếch miệng cười một tiếng, nhìn qua rất là dọa người.

“Vậy ngươi làm gì mà bày cái mặt ấy ra?” Hoa Liên lẩm bẩm một câu, nàng cảm thấy không khí có chút là lạ.

“Ta chỉ tò mò thôi, hai người quen thân như vậy từ bao giờ?”

“Không được sao, ta thấy con người của Yến Cửu Vũ không tệ mà.” Mặc dù cảm thấy thái độ của Ân Mạc có chút vấn đề, nhưng Hoa Liên lại không nắm được điểm mấu chốt.

”…” Mặt Ân Mạc đen sì, hắn không biết nên nói thế nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.