Sau chuyện ngày hôm đó, Hoa Liên phát hiện ra, vị quản gia đại nhân kia hình như thường hay xuất hiện trước mặt nàng, dĩ nhiên, có lẽ hắn chẳng qua chỉ thuận đường, mà Hoa Liên lại trùng hợp lần nào cũng đứng trên đường đi của hắn chưa biết chừng.
Nói hắn có cảm thấy hứng thú với mình, Hoa Liên cũng cảm thấy không có nhiều khả năng, bởi vì hắn căn bản chẳng dùng lấy một con mắt để liếc nàng. Vậy nên, Hoa Liên cảm thấy hết sức may mắn.
Mặc dù nói thế này rất sỉ nhục người ta, nhưng hôm trước khi nhìn thấy thi thể của nữ nhân kia xong, Hoa Liên mới ngộ ra, tên này là một kẻ biến thái triệt để.
Đừng nói đến mấy tên thị vệ đã nôn đến tối trời tối đất kia, ngay cả Hoa Liên nhìn thi thể đó, mấy ngày liền cũng không nuốt nổi cơm.
Phủ Quốc sư vẫn bình thường, trừ việc thi thoảng sẽ có vài tên trộm mắt mù len lén chạy vào, sau đó lại huyết nhục mơ hồ bị khiêng ra.
Dạo này Hoa Liên rất ít ra khỏi cửa, cũng không phải vì nàng không thích đi ra ngoài, chẳng qua là tình thế bên ngoài dường như có gì đó không ổn. Trong kinh thành thường hay có đại đội quan binh đi tuần tra, nghe nói lão Hoàng đế kia sắp không xong.
Cho dù thiên hạ này có đổi chủ cũng không liên quan đến Hoa Liên, nàng chỉ không thích bị ai đó cản lại hỏi lung tung này nọ mà thôi. Muốn đến Linh Sơn tự, nhưng mỗi lần nhớ tới cái gã mặc áo xanh quỷ dị kia, đều không kìm được mà bỏ qua ý nghĩ này.
Nghĩ tới nghĩ lui, phủ Quốc sư vẫn là tốt nhất.
Đêm nay không trăng, bên ngoài cửa sổ chớp giật ầm ầm, nước mưa lạnh như băng kéo theo mưa đá đánh vào cửa sổ gỗ khắc hoa, phát ra những tiếng lách cách, tiếng gió lùa qua khe cửa vọng tới thanh âm khiến người ta rợn cả tóc gáy. Lúc này, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, Hoa Liên lại không chợp mắt, chỉ nhìn chằm chằm ngọn lửa lớn chừng hạt đậu trên bàn mà ngẩn người, nhớ đến người mẹ đã bị bắt đi của mình.
Hồ Uẩn là người duy nhất đối xử tốt với nàng trên cõi đời này, Hoa Liên không biết, trừ bà ấy ra, mình còn có thể nhớ đến ai.
“Cộc cộc cộc.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Hoa Liên dời mắt qua cánh cửa. Dừng chốc lát mới thu hồi tấm đệm hương bồ xanh biếc trên giường, bước xuống giường ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tề Tông Nhi đã lâu không gặp một thân chật vật đứng đó, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hoa Liên không nói gì, tránh người cho nàng bước vào trong. Lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ quần áo sạch sẽ ném cho nàng, thuận tay rót cho nàng một chén trà nóng, sau đó ngồi bên chiếc bàn bát giác, lẳng lặng nhìn nàng.
Tề Tông Nhi nghe lời thay bộ quần áo sạch vào, hai tay bưng chén trà ngồi xuống, sắc mặt lại chẳng còn tí huyết sắc nào, “Hoa tỷ tỷ, phụ vương ta, phụ vương ta, ông ấy, ông ấy bị người ta ám sát rồi.” Mặc dù bị cha mình coi như vật phẩm dâng cho Quốc sư, nhưng nàng vẫn không sao hận nổi người cha nhẫn tâm này, nghe được tin ấy, Tề Tông Nhi chỉ cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ.
Khác với Tề Tông Nhi, Hoa Liên sau khi nghe tin tức đó, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là, Túc Vương gia chết, vậy binh phù của ông ta rơi vào tay ai?
Hơn nữa Hoàng Đế mắt thấy sắp không xong, nàng luôn cảm thấy ở đây đang có một âm mưu nào đó.
“Ngươi định thế nào?”
“Cầu tỷ, đưa ta về gặp phụ thân lần cuối.” Tề Tông Nhi khẩn cầu, Quốc sư phủ chỉ có vào mà không có ra, nhưng Hoa Liên lại có thể tùy ý ra vào, Tề Tông Nhi không nghĩ ra được cách nào khác.
Hoa Liên gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tề Tông Nhi, yêu cầu này nằm trong phạm vi nàng có thể chấp nhận được. Tề Tông Nhi nói, buổi chiều nàng mới hay tin, vốn nàng định đi cầu xin Quốc sư cho nàng về nhà gặp phụ thân nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai cả, mà thị vệ ngoài cửa lại không cho nàng đi.
Mặc dù Hoa Liên rất muốn hỏi, tại sao khi đó không nghĩ tới mình, cố tình đến giờ mới tìm đến đây, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Cơn mưa bên ngoài chẳng biết đã ngừng lại từ bao giờ, ngay cả gió cũng không có, mây đen tản đi, vầng trăng sáng giống như đã được gột rửa ló ra, tỏa ra ánh sáng màu bạc lấp lánh.
Hoa Liên mang theo Tề Tông Nhi mượn bóng đêm mà rời khỏi phủ Quốc sư, chờ sau khi hai người ra khỏi phủ được khoảng một nén nhang, một bóng người màu đen cũng rời khỏi phủ Quốc sư.
Bên trong Túc Vương phủ một mảnh tiêu điều, bên ngoài phủ một đám thị vệ trong cung bao vây, nhìn qua đúng là rất kỳ quái. Lấy võ công của Hoa Liên, đột nhập vào Túc vương phủ là chuyện rất dễ dàng, hai người không làm kinh động bất cứ thị vệ nào trong phủ.
Xung quanh Vương phủ chăng đầy vải trắng, linh đường được dựng ở giữa chính sảnh, Phúc tấn và hai vị Trắc Phúc tấn của Túc Vương gia, còn có bảy người con trai con gái của ông ta đều quỳ gối kêu khóc không ngừng giữa linh đường. Sự xuất hiện của Tề Tông Nhi khiến cho bọn họ tạm thời im ắng, nhưng rất nhanh đã có người nhảy dựng lên.
Tề Sấm mặt đầy dữ tợn vọt tới trước mặt Tề Tông Nhi, hung tợn siết lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, thét lớn, “Ngươi còn về đây làm gì, đều tại ngươi, đều là ngươi hại chết phụ vương!!!”
“Buông — buông — ra—” Tề Tông Nhi ráng sức giữ lấy tay Tề Sấm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu dưỡng khí đã trở nên đỏ bừng.
Đột nhiên, một luồng gió lạnh úp tới từ phía sau lưng Tề Tông Nhi, đánh thẳng vào bụng của Tề Sấm. Tề Sấm bị trúng một chưởng mạnh mẽ, lập tức hộc máu bay ngược ra ngoài, thân thể đập mạnh vào linh đường.
“Tề Hàn, là ngươi ư!” Nhìn thấy đệ đệ của mình, Tề Sấm mặt đây kinh ngạc.
Tề Hàn mặc nho bào, tay cầm chiết phiến, trên mặt điểm một nụ cười nhạt, cất bước đi vào linh đường, cứ như người nằm trong quan tài kia căn bản không phải phụ thân của hắn vậy.
“Kinh ngạc lắm hả, đại ca?” Tề Hàn quét mắt nhìn đám người đang quỳ trước linh đường, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Là ngươi, là ngươi đã trộm mất binh phù của Vương gia, nhất định là ngươi!” Phúc tấn cuối cùng không nhịn được, chỉ vào Tề Hàn tức giận kêu lên.
“Bà nói là thứ này? Đích xác là ta cầm.” Trong tay Tề Hàn bỗng có thêm một miếng lệnh bài khắc đầu hổ, đây chính là binh phù dùng để điều động ba quân.
“Ngươi hại chết Vương gia, đều là ngươi hại chết Vương gia!” Phúc tấn kêu khóc, định xông lên phía trước, lại bị Tề Hàn một cước đá văng, nụ cười trên mặt hắn vẫn còn, chỉ có ánh mắt là lạnh băng vô tình, nơi này không có mẹ của hắn, cho nên, hắn không cần tẫn hiếu.
“Phụ vương… là bị Quốc sư giết chết, không phải sao, liên quan gì đến ta chứ?” Tề Hàn liếc mắt nhìn muội muội bên cạnh, Tề Tông Nhi hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt không ai có thể nhìn rõ.
Hoa Liên vốn đang nghe rất say sưa đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh toát, không nói hai lời hóa thành một đạo hồng quang định chạy ra phía ngoài. Nề hà, nàng vừa mới vọt ra đến cửa, một tấm lưới vàng trên bầu trời bỗng giáng xuống bao phủ lấy nàng.
Lúc này Hoa Liên nghiêng đầu lại nhìn Tề Tông Nhi, nàng ta đang dùng vẻ mặt áy náy để nhìn nàng. Hoa Liên thở dài, rất muốn nâng rượu hỏi trời cao, tại sao kẻ bị hại bao giờ cũng là mình.
Kẻ tung lưới vàng là một nam tử nhìn qua chỉ khoảng hai mươi, nam tử này đứng trên phi kiếm màu bạc từ trên cao nhìn xuống, thét lớn, “Yêu nghiệt, thật to gan, dám cấu kết với Ma Tu hạ thủ với Hoàng tộc!”
Xem đi xem đi, chính đạo đúng là rất hay ho, ăn ốc nói mò mà cũng đường đường chính chính như vậy, thực sự là khiến cho người ta không thể không bái phục.
“Chẳng lẽ không ai nói với ngươi, lúc giết người, chớ nên nói nhảm sao?” Hoa Liên cười khẽ, thân thể bên trong lưới vàng bỗng nhiên trở nên trong suốt.
Gã nam tử cưỡi trên phi kiếm kia cả kinh, phi kiếm dưới chân xoay một cái, lao về phía trước, Hoa Liên hiện lên đúng ở vị trí hắn vừa mới đứng, yên lặng nhìn hắn.
Lòng người sẽ thay đổi, hơn nữa con người thủy chung vẫn luôn tin rằng, không cùng dòng tộc ắt sinh khác lòng, Hoa Liên cũng tin như vậy, cho nên , nàng sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Sự thật chứng minh, suy đoán của nàng là chính xác.
Xem ra vị Nhị thiếu gia này cũng lợi hại lắm, có thể mời được cả tu sĩ đến để đối phó nàng.
“Ngươi đừng đắc ý, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Trong lòng biết mình không phải đối thủ của Hoa Liên, nam tử kia vậy mà lại cưỡi phi kiếm, chạy thẳng.
Nhìn đạo ngân quang kia, Hoa Liên chỉ biết câm nín. Ngay cả chạy trốn mà cũng đường đường chính chính như vậy, sau này nàng có nên quay đầu gia nhập chính phái không nhỉ? Có thể quang minh chính đại mà vô sỉ.
Người cản trở đã đi rồi, Hoa Liên đứng trong sân nhìn về phía hai huynh muội đang đứng trong linh đường. Hay thật, muội muội giúp ca ca quét sạch những kẻ cản trở sao. Có điều, nàng rốt cuộc ngáng trở bọn họ ở đâu chứ?
“Có thể nói cho ta biết, tại sao phải đặc biệt đối phó với ta không?”
“Võ công của ngươi cao thâm, nhưng người của ta lại không tra được bất cứ tin tức gì về ngươi. Hơn nữa, ta còn nghe nói quan hệ của ngươi và Quốc sư không tệ, có thể tùy ý ra vào phủ Quốc sư, chỉ những điểm này thôi cũng đã đủ để ta đối phó với ngươi rồi.” Tề Hàn giải thích cho Hoa Liên, trên mặt chẳng hiện lên bất cứ cảm xúc sợ hãi nào.
“Thì ra là vậy, gã tu sĩ kia là ngươi đặc biệt tìm đến để đối phó ta?”
“Không phải, vốn là để đối phó tên Quốc sư yêu ngôn hoặc chúng* kia, không ngờ ngươi cũng là tà vật.” Ánh mắt của Tề Hàn lạnh lẽo, giống như Hoa Liên thực sự đã gây ra tội ác gì không thể dung thứ vậy.
* Dùng lời nói tà môn ngoại đạo làm cho quần chúng mụ mị
“Ha, ngươi không trốn sao?” Hoa Liên hỏi vấn đề mình đang tò mò nhất lúc này.
“Ngươi không giết nổi ta.” Nụ cười đủ rét lạnh, tự tin đến mức khiến cho Hoa Liên cũng phải sửng sốt.
“Vậy ta phải thử một chút.” Hoa Liên giơ tay lên, một đóa sen đỏ bay ra từ trong tay nàng, đánh về phía ngực của Tề Hàn. Kết quả đóa hoa kia còn chưa chạm đến hắn, một con kim long đột nhiên vọt ra từ trong ngực Tề Hàn, vòng quanh thân thể hắn.
Dần dần, kim quang kia ngày càng thịnh, thoáng chốc đã khiến cho đóa sen mà Hoa Liên biến ra vỡ vụn.
Cửu Long thân? Hoa Liên cả kinh trong lòng, đây là Đế Vương thân, Tề Hàn sao có thể là Đế Vương thân? Rõ ràng là thời gian trước khi thấy hắn, nàng vẫn không nhận ra bất cứ điểm dị thường nào.
Cửu Long thân tại sao lại xuất hiện trên người Tề Hàn, Hoa Liên cũng không muốn nghiên cứu làm gì, có điều nàng lại biết được một chuyện, đó chính là, Tề Hàn muốn làm Hoàng Đế. Cho nên mới phải lấy đi binh phù của Túc Vương gia, lại còn tìm người đối phó với Quốc sư!
Nếu như nàng đoán không lầm, Cửu Long thân của hắn cũng vì vậy mà được tạo ra.
“Xem ra đúng là ta không giết được ngươi thật.”
“Trước mặt ta mà dám động sát cơ, tiểu yêu, ngươi quả thực là chán sống.” Nhỏ đi rồi lại gọi già đến, Hoa Liên ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, bay thẳng đến túm lấy Tề Tông Nhi.
“Ta còn trẻ, chưa muốn chết.” Một tay đặt trên cổ Tề Tông Nhi, Hoa Liên cười khổ đáp. Nàng đâu muốn giết người, tại sao lúc nào cũng ép nàng chứ
“Thả Tông Nhi ra.’ Tề Hàn thấy muội muội đã rơi vào tay Hoa Liên, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ. Cõi đời này, Tề Tông Nhi là người duy nhất mà hắn quan tâm, hắn nghĩ Hoa Liên sẽ không làm gì được mình, lại quên mất muội muội của mình.
“Cái này thì không được, ta nói rồi, ta còn chưa muốn chết.”
“Hừ, tiểu yêu, dám cả gan uy hiếp ta, muốn chết rồi!” Lão Hòa thượng đi chân trần kia cũng mặc kệ con tin trong tay Hoa Liên là ai, Phật châu trong tay rót đầy Phật chú biến thành chín quả cầu tròn to bằng bàn tay, vây Hoa Liên lại ở giữa.