Cho dù có đóng cửa sổ lại không nhìn hắn nữa, nhưng Hoa Liên vẫn cảm giác được sự tồn tại của đối phương, điều này khiến nàng càng thêm khó chịu trong lòng, cuối cùng, nàng dứt khoát đẩy cửa sổ ra, hai tay chống nạnh đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm Ân Mạc vẫn dõi mắt về phía này, “Nhìn cái gì mà nhìn, không cho phép nhìn!”
Ân Mạc không nói câu nào, chỉ cười với nàng, vốn đã biết hắn có vẻ ngoài đẹp mắt, cười rộ lên thế này lại càng thêm mê người một cách quá đáng, ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu dường như cũng rực rỡ thêm mấy phần.
Cũng may định lực của Hoa Liên không tệ, nhanh chóng khôi phục lại từ trong “Sắc đẹp” của hắn, chỉ dời tầm mắt, không chịu nhìn nhau với hắn nữa, khí thế có vẻ không đủ.
Thời buổi này, ngay cả hòa thượng cũng có thể dùng mỹ nhân kế, thật không có thiên lý.
Cuộc giằng co của hai người lấy thất bại của Hoa Liên làm kết cục, vốn Ân Mạc thấy tâm trạng của nàng đã hơi ổn định, muốn giải thích một phen, ai ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng huyên náo, sau đó một cơn sóng nhiệt cuồn cuộn quét qua toàn bộ Lưu Ly đường.
Dù cho Ân Mạc phản ứng nhanh, hắn cũng chỉ bảo vệ được hậu viện mà thôi, còn đằng trước… Nhìn qua, đường phố vẫn thênh thang như cũ, người đến người đi, chỉ có điều là thiếu mất một Lưu Ly đường.
Mới chớp mắt mà thôi, Lưu Ly đường cứ thế biến mất.
May mà hôm nay Tiểu Chỉ và Quân Hầu đi ra ngoài, vẫn chưa về. Có điều, sau khi nàng ấy về, không biết có chịu được cơn sốc lớn như vậy không đây?
Nhìn hai người đứng giữa đống phế tích, Hoa Liên không nhịn được thở dài. Mỗi lần nhìn thấy Khổng Uyên, nàng luôn muốn xách cổ cho hắn một dao cho xong, lần này ý muốn ấy lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn không có việc gì cũng chạy lăng xăng đến đây còn chưa tính, lại còn dám mang cả kẻ thù đến đây, mà kể ra, vị kẻ thù này của hắn trông đúng là đủ nhỏ nhắn, vóc người chỉ đứng đến ngực Khổng Uyên mà thôi. Nàng ta mặc một thân váy áo đỏ như lửa, phía trên có một con Phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng, chỉ liếc một cái thôi có thể cảm thấy, con Phượng hoàng kia dường như có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.
Bộ xiêm y này, ít nhất là pháp khí cấp bậc trung phẩm. Hoa Liên trầm tư trong chốc lát, cũng đã đoán được kha khá về lai lịch của tiểu cô nương này, trừ tộc Phượng Hoàng mà khổng Uyên không cẩn thận chọc tới ra, sợ rằng chẳng có ai giàu có như vậy.
Tiểu cô nương kia dường như cũng không ngờ mình lại phá hủy cả cái nhà của người ta, chưa đợi Khổng Uyên kịp phản ứng đã tự mình ngồi thụp xuống đất bắt đầu gào khóc, ai không biết còn tưởng là Khổng Uyên đã làm gì người ta.
“Ta bảo này… ngươi đừng khóc nữa được không…” Khổng Uyên do dự một chút, chân dịch dịch về phía tiểu cô nương kia.
Tiếng khóc vẫn không dứt, còn có khuynh hướng ngày càng vang dội.
Khổng Uyên cam phận thở dài, dứt khoát đi tới, đứng bên cạnh tiểu cô nương, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng, “Người bị đốt là ta, ngươi khóc cái gì chứ?”
“Hu hu hu, đều tại ngươi.” Tiểu cô nương đập vào tay Khổng Uyên, nước mắt còn lách tách rơi xuống, “Hu hu hu, đều tại ngươi bắt nạt ta, dù sao toàn là lỗi của ngươi.”
“Được rồi, đều là lỗi của ta, đừng khóc nữa, khóc sưng cả mặt lên rồi.” Khổng Uyên một tay chống cằm, một tay luồn qua mái tóc dài sắc đỏ như lửa của tiểu cô nương kia.
“Đó, đó đều là lỗi của ngươi, nếu không phải do ngươi chọc giận ta, mặt của ta làm sao lại sưng chứ!” Nói xong tiểu cô nương còn vươn tay sờ sờ gương mặt mình, ánh mắt hơi hoang mang, hình như đâu có sưng?
Hoa Liên đang đứng bên cửa sổ xem náo nhiệt, không nhịn được mà phì cười một tiếng, tiểu nha đầu này thật là thú vị, có điều, hiếm khi thấy Khổng Uyên dỗ dành người khác như vậy, coi như nàng đã được mở rộng tầm mắt.
Nghe thấy tiếng cười, Khổng Uyên quay đầu lại nhe răng trợn mắt với Hoa Liên, bế tiểu nha đầu đã cuộn người lại như một quả cầu kia từ dưới đất lên, “Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi đốt mất nhà người ta rồi, nên nghĩ xem làm sao để khôi phục lại nguyên trạng đi chứ.”
“Hay là… ta bảo a cha mang một tòa cung điện đến đây được không?” Sau khi tiểu cô nương nhìn thấy Hoa Liên, dè dặt hỏi một câu, Hoa Liên lúc này thật không còn gì để chống đỡ.
“Không sao, xây lại là được.” Lần này đốt cũng đủ sạch sẽ, trừ bụi ra không còn sót lại cái gì, cũng may sau khi quay lại, một số đan dược quý hiếm và thảo dược đều đã được cất vào hậu viện, nếu không Tiểu Chỉ mà về chắc sẽ khóc thật chưa biết chừng.
Khổng Uyên nói, hắn đang đào hôn nên chạy ra ngoài, Tiểu Phượng Vũ nói nàng cũng đào hôn chạy ra ngoài. Hai người thuận đường? Làm sao có thể.
Đối với việc hai người cứ nhất quyết bám lại chỗ này, Hoa Liên trừ bất đắc dĩ ra thì cũng chỉ biết bất đắc dĩ, nếu để cho Khổng Tước Hoàng và cả tộc Phượng Hoàng biết, tân lang tân nương đào hôn chạy trốn đến chỗ nàng, không biết bọn họ có tức chết hay không đây.
Có điều, Hoa Liên cũng bày tỏ sự kinh sợ với hiệu suất của hai tộc này, nàng và Khổng Uyên chia tay cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, chớp mắt một cái, hôn sự của hắn đã được định đoạt rồi. Nàng còn tưởng là Khổng Uyên sẽ chết cũng không khuất phục kia, kết quả cũng chỉ là đào hôn.
Hơn nữa, căn cứ vào lời kể của Khổng Uyên, sở dĩ đào hôn, là vì vị tiểu tân nương này ép hắn, nói không mang nàng đào hôn nàng sẽ nướng Khổng tước ăn ngay trong đêm tân hôn.
Tiểu Phượng Vũ tuy tu vi không cao, nhưng mà người ta là Hỏa phượng, trời sinh đã biết phun lửa, nướng chín Khổng Uyên thì chưa được, nhưng mà nướng tái thì cũng không tốn mấy sức lực. Cũng không biết Khổng Uyên đưa nàng đi là vì bất mãn với hôn sự hay còn nguyên nhân sâu xa gì khác.
Hắn không nói, Hoa Liên cũng không hỏi. Có thêm hai người, cuộc sống cũng náo nhiệt hơn không ít. Chẳng qua là, không hiểu tại sao, đại khái là trời sinh tương khắc, Khổng Uyên và Ân Mạc hình như có chút không hợp.
Trái lại, Tiểu Phượng Vũ hình như rất thích quanh quẩn bên cạnh Ân Mạc, việc này cũng khó trách, dù sao tộc Phượng Hoàng cũng coi như là thần thú, cho dù huyết mạch ngày càng mỏng, giờ đã trở thành Yêu thú, nhưng trong cơ thể vẫn tồn tại huyết thống từ thượng cổ, gần gũi tiên phật cũng là chuyện bình thường.
Nhìn Tiểu Phượng Vũ ngày ngày quấn lấy Ân Mạc, sắc mặt của Khổng Uyên càng thêm khó coi, dẫn đến việc mỗi lần hắn nhìn thấy cái mặt kia của Ân Mạc, chỉ muốn đạp cho hai phát, hiềm nỗi tu vi không cao bằng người ta. Về phần Hoa Liên, nàng cả ngày tự giam mình trong phòng, trên căn bản gặp nàng một lần cũng khó.
“Này, hòa thượng kia, mau lại đây giúp một tay.” Khổng Uyên đứng trên cái mái nhà vừa mới lợp, nói với Ân Mạc đang đứng như cái cọc gỗ trong sân.
Cũng không biết dạo này làm sao mà Hoa Liên đóng cửa không ra ngoài, hòa thượng này lại ngày ngày nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nếu nói hai người bọn họ không có quan hệ gì, có chết hắn cũng không tin. Vấn đề là, một hòa thượng, một yêu tinh, có vấn đề gì mới là kỳ quái đúng không.
Ân Mạc quay đầu nhìn Khổng Uyên một cái, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cho Khổng Uyên không kìm được mà run lên một chập, thiếu chút nữa rớt từ trên mái nhà xuống. Gần đây tâm trạng của Ân Mạc rất tệ, cho dù là Tiểu Phượng Vũ cũng không dám lại gần hắn, Khổng Uyên cũng đã nhìn ra, hòa thượng này mấy hôm nay khí áp rất thấp, khiến cho hắn ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Khổng Uyên ngồi bên trên cả nửa ngày, sau đó nhảy tới bên cạnh Ân Mạc, “Ta bảo này, ngươi có đứng đó nhìn mỗi ngày, cánh cửa kia cũng sẽ không tự mở ra đâu.”
Ân Mạc liếc Khổng Uyên một cái, trầm mặc không nói gì.
“Có phải ngươi chọc giận Tiểu Hoa Hoa rồi không?”
Nghe cách xưng hô đặc biệt này của Khổng Uyên dành cho Hoa Liên, khí áp xung quanh Ân Mạc lại hạ thấp thêm mấy phần.
“Ta bảo này, hòa thượng, có phải ngươi nhìn trúng Tiểu Hoa Hoa rồi không hả?” Thấy Ân Mạc không trả lời, Khổng Uyên không ngừng cố gắng hỏi.