Ngự Phật

Chương 31: Chương 31: Gặp lại Khổng Uyên




Kẻ ra tay đẩy người là một nam tử to cao, mặc một bộ đồ đi săn bằng gấm đen, vốn nên là anh tư hiên ngang, nhưng lại bị hai quầng thâm tím trên mắt hắn làm cho hỏng bét.

Hoa Liên nhìn hắn một cái, cũng không so đo chuyện mình bị đẩy qua một bên, mắt cứ nhìn chằm chằm vào người này không dời.

Nghẹn cười đến vô cùng cực khổ, lúc nàng còn đang nhịn không ra tiếng, đã có người phì một tiếng bật cười trước. Nụ cười này không cần gấp gáp, tiếng cười vang lập tức như sóng trào truyền ra, gương mặt vốn đủ loại màu sắc của nam tử kia lại càng thêm đỏ bừng, chắc một thời gian dài nữa hắn cũng chẳng có mặt mũi nào để gặp người khác.

Nam tử kia nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng quét qua hai con hổ yêu đang cười hăng nhất, hai mũi gai ánh sáng màu xanh bay vút qua ghim thẳng vào tim bọn họ. Hai hổ yêu kia ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, máu tươi chảy tại chỗ.

Có máu tươi dạy dỗ, những yêu quái còn lại đương nhiên cũng không có mấy lá gan mà tiếp tục cười nhạo nam tử kia, lối đi vào nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

“Đường Hà, đánh không lại ca ca ta lại đi bắt nạt người khác, ngươi đúng là càng ngày càng triển vọng đấy.” Một giọng nói mang theo mùi vị giễu cợt rõ ràng vọng ra từ trong đám người, Đường Hà nghe thấy giọng nói này, mặt đầy vẻ dữ tợn.

“Tiện nhân, ngươi dám hại ta!” Đường Hà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hồ Yêu Nhiêu, hận không thể nhào tới nuốt sống ả. Nếu như không phải tại ả, mình sao có thể thua một cách thê thảm như vậy.

“Hại ngươi? Ta hại ngươi chỗ nào, là chính ngươi muốn cùng ta một đêm, không phải sao?” Hồ Yêu Nhiêu cười đến run rẩy cả người, bộ ngực nửa kín nửa hở phập phồng theo, nhìn mà khiến đám yêu quái xung quanh rối rít nuốt nước miếng.

“Châc chậc, ta đang thắc mắc sao Đường huynh thấy Hồ Khi chân đã mềm nhũn ra, té ra là đã được Yêu Nhiêu muội muội thương yêu rồi! Sao ta lại không có muội muội nào tốt như thế chớ?” Người nói chuyện lần này Hoa Liên cuối cùng cũng biết, Khổng Uyên! Theo lý, bây giờ hắn phải đang chuẩn bị cho cuộc đấu mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?

“Nếu như Khổng thiếu gia không ngại, Yêu Nhiêu nguyện ý làm muội muội của huynh mà~” Hồ Yêu Nhiêu vừa nhìn thấy Khổng Uyên đã quăng ngay Đường Hà đi, lắc lắc vòng eo như dương liễu thon thả đi về phía Khổng Uyên.

“Yêu Nhiêu muội muội, câu này không nói lung tung được đâu, ta cũng không muốn đắc tội với lệnh huynh.” Cặp mắt Khổng Uyên cười lên cong cong, lời nói ra lại mười phần cảnh cáo.

Hồ Yêu Nhiêu có chút ảo não, mình quá mức đắc ý vênh váo! Khổng Uyên cũng đâu phải tên Đường Hà ngu xuẩn kia, muốn khống chế hắn, dùng phương pháp này hiển nhiên không thể ra trò trống gì.

“Tiểu Liên, đi cái kiểu đó mà không gãy thắt lưng à?” Tiểu Chỉ chọc chọc Hoa Liên, thực ra thì Hoa Liên cũng rất muốn biết điều này, hay là độ mềm mại của thân thể hồ yêu vốn đã cao hơn những chủng tộc khác? Dù sao, nàng không thể nào làm được loại động tác yêu cầu cao độ này.

Suỵt ~~~ Hoa Liên ra hiệu cho Tiểu Chỉ im lặng, Khổng Uyên xuất hiện, đi theo hắn căn bản đều là những tinh anh mà các gia tộc phái tới.

Yêu tộc cạnh tranh rất kịch liệt nhưng cũng phân phe phái, Khổng Uyên đương nhiên là nhân vật đứng ở tầng chót của Yêu tộc, mà những kẻ đi cùng hắn, hẳn là người quen của hắn, hoặc là muốn làm quen với hắn. Con người thì có giang hồ, mà trong thế giới của yêu quái, thì cũng có tổ chức.

Dưới tình huống này, nàng không hề muốn chạm mặt với Khổng Uyên. Hai người chẳng qua mới chỉ là qua đường gặp mặt mà đối thủ của hắn đã tìm tới mình, nếu ở đây mà bị hắn gọi lại, có trời mới biết sau này sẽ có phiền toái gì ập tới. Hoa Liên từ trước đến nay chưa bao giờ hoài nghi vận may của mình, trên thực tế, nàng hoài nghi mình căn bản chẳng có cái gọi là vận may.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang kéo Tiểu Chỉ chuẩn bị rút lui, Khổng Uyên đột nhiên dời tầm mắt qua phía nàng, có điều, hắn cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi.

“Tiểu Hoa Hoa ~~~” Một bóng lưng cũng không thể khiến ánh mắt của Khổng Uyên lẫn lộn, đồ trời đánh!

Tiếng hô lả lướt này vừa vang lên, vô số ánh mắt trong phút chốc đã đục mấy nghìn cái lỗ trên người Hoa Liên. Thật muốn cứ thế mà đào hố chui xuống cho rồi, tốt nhất là cắm đầu xuống dưới.

Khổng Uyên ở bên kia gọi người, bên này đã có người chặn đường bọn họ lại, bất đắc dĩ, Hoa Liên chỉ có thể quay đầu lại, vô cùng không tình nguyện đi về.

“Đã lâu không gặp…” Thực ra thì cũng không lâu, cách cái lần Khổng Uyên bị cha hắn khiêng đi thì bọn họ cũng mới chỉ tách ra có hơn một tháng mà thôi.

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi đặc biệt đến xem ta so tài!!!!” Tên này lại còn dám dùng câu khẳng định, Hoa Liên lại xác định thêm lần nữa, con khổng tước bảnh chọe này căn bản không biết da mặt mình dày thế nào.

“Hiển nhiên là không phải…” Hoa Liên cúi đầu, tóc mái dài che khuất nửa khuôn mặt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, Khổng Uyên rõ ràng nghe thấy nàng nói gì, lại cố tình giả điếc, mà Hoa Liên cũng chẳng trông chờ hắn đột nhiên lương tâm trỗi dậy thả nàng đi.

Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ rất quen thuộc, ai cũng có thể nghe thấy, Tiểu Hoa Hoa rõ ràng chính là nhũ danh của nàng, như vậy hiển nhiên không phải quan hệ bình thường. Trên thực tế, Hoa Liên rất muốn nói cho bọn họ biết, đây chỉ là đam mê bất lương của Khổng thiếu mà thôi, thực sự không liên quan đến nàng!

Thế rồi, dưới những ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Hoa Liên cứ thế mà bị Khổng Uyên túm đi.

Tiểu Chỉ vào thời điểm quan trọng vốn nên vì bạn bè hứng hai đao lại hết sức không có nghĩa khí bỏ chạy, thừa lúc Hoa Liên đang đối phó với Khổng Uyên….

Nếu như nàng có thể lôi Quân Hầu ra sớm một chút, nàng nhất định sẽ tha thứ cho hành động không nghĩa khí này của nàng.

Tuy nói không gian giới hạn này là dùng để tổ chức Quần Yêu hội, nhưng ở đây không chỉ bố trí có trường thi đấu, dù sao mấy vị thiếu gia tiểu thư này cũng phải ở đây một tháng trời, cho nên trong không gian giới hạn thậm chí còn chuẩn bị luôn cả chỗ ở của bọn họ.

Với thân phận của Khổng Uyên, chỗ ở của hắn đương nhiên là tốt nhất. Nhưng mà, tại sao trong phòng của hắn lại có một pho tượng Phật to đùng chiễm chệ thế kia, chiếm mất nửa gian phòng.

“Ngươi mang cả tượng Phật ở Linh Sơn tự đến đây?” Hoa Liên kinh sợ hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Khổng Uyên nhìn pho tượng Phật kia, khóe mắt trong trạng thái rút gân, “Cha ta đến mộ chôn quần áo và di vật của Thiên Luân hòa thượng trộm đấy.”

Thật không hổ danh là Khổng Tước Hoàng! Trộm đồ cũng phải trộm trong mộ địa. Thiên Luân hòa thượng là một bậc cao tăng của Kim Luân tự hơn vạn năm trước, vào lúc Chính – Ma đại chiến, đã khống chế được bảy đại Ma vương của Ma đạo, cứu được vô số tính mạng của tu sĩ, để tưởng niệm ngài, lúc ấy, chúng tu sĩ đã dựng một ngôi mộ để chôn quần áo và di vật.

Nghe nói chỗ đó phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn cả Kim Luân Tự, có thể ra vào được chỗ đó, chỉ vậy thôi cũng đủ biết thực lực của Khổng Tước Hoàng kinh khủng thế nào.

Hoa Liên vẫn hết sức tò mò, tại sao ông ta lúc nào cũng muốn Khổng Uyên ôm một pho tượng Phật chạy khắp nơi vậy? Cảm thấy làm yêu không có tương lai nên định cho con trai đổi đường tu tập?

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi lại tới đây vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ đến Đại Hoang sơn tìm ta…”

“Tại sao ta phải đi tìm ngươi?” Cho dù mình cũng có ý định đi Đại Hoang sơn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đến tìm Khổng Uyên.

“Nếu không người cầm lệnh bài của ta làm gì? Chẳng lẽ không phải ngươi nhất kiến chung tình với ta sao?” Khổng Uyên bày ra cái vẻ ta rất đau lòng.

Chung tình cái đầu ngươi ấy!

Nàng phát hiện ra mình và Khổng Uyên thực sự không thể nào khơi thông.

“Thiếu chủ, cháu gái của Thất trưởng lão Hồ tộc, Hồ Yêu Nhiêu cầu kiến.” Trong phòng chỉ nghe thấy thanh âm mà không thấy người nói chuyện. Xem ra vẫn có vô số cao thủ nấp trong bóng tối bảo vệ Khổng Uyên, không còn cách nào khác, Khổng Tước Hoàng chỉ có mỗi một đứa con độc đinh, một khi Khổng Uyên bị kẻ khác cố tình giết chết, ông ta có muốn khóc cũng không kịp.

“Mời khách nhân vào.” Khổng Uyên có chút không tình nguyện mở miệng, xem ra, hình như hắn chẳng thích thú gì Hồ Yêu Nhiêu. Nói đến đây, Hồ tộc…. đám hồ yêu đã đưa mẫu thân đi chẳng phải là Hồ tộc sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.