“Nói vậy, thì là ta đã trách nhầm ngươi?” Ở Tiên Giới, căn bản không có kẻ nào dám mạnh miệng với nàng, Hoa Liên này lại hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, nếu cứ tiếp tục để mặc như vậy, uy nghiêm của nàng biết để đâu.
Giờ đã không chỉ còn là vấn đề của Lạc Lâm Cửu nữa, mà còn là vấn đề thể diện của nàng.
“Hoa Liên không dám, nếu Tiên Đế có thể nói ra Hoa Liên sai ở điểm nào, vậy tiểu tiên xin mặc Tiên Đế trừng phạt.” Thái độ của Hoa Liên cũng không kiêu không nịnh, mười phần cung kính. Dường như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, đối với nàng mà nói, không có chút ảnh hưởng nào.
“Ngươi…” Thanh Lam Tiên Đế bị chặn cho á khẩu không trả lời được, trên thực tế, nàng ta căn bản không tìm ra được Hoa Liên sai ở điểm nào. Người ta cũng đã nói, đó là theo ý nàng ta mà trông coi Lạc Lâm Cửu rồi.
Hơn nữa vừa nãy trên tiệc cưới, tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, Lạc Lâm Cửu chẳng qua chỉ xuất hiện, nói chưa tới năm câu với Bạch Nhược mà thôi.
“Thôi cho qua đi, tất cả giải tán hết đi, chuyện này để sau hãy nói. Hoa Liên, ngươi về trước đi, tạm thời đừng đi đâu cả.” Lúc này Chân Vũ Đại Đế đứng dậy, vung tay lên, ra lệnh.
“Dạ.” Hoa Liên cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Thanh Lam Tiên Đế, xoay người bỏ đi. Chuyện đã đến nước này, không tài nào vãn hồi được nữa rồi. Nàng không quan tâm Bạch Nhược chết hay sống, nhưng nàng rất rõ ràng, sư phụ nàng sợ là sẽ đi chung một con đường với Bạch Nhược.
Mà con đường đó, đều là do Thanh Lam bức mà ra.
Sau khi trở về từ tiệc cưới, Hoa Liên bị giam lỏng trong Bách Hoa Viên. Chân Vũ Đại Đế phái Yến Cửu Vũ đến trông coi nàng, cũng không biết là do sợ nàng chạy mất hay là sợ Thanh Lam Tiên Đế âm thầm ra tay đối phó nàng.
Chuyện Bách Hoa Viên bị bao vây kiểu này Hoa Liên cũng đã từng trải qua mấy lần, tập mãi cũng thành quen. Huống chi còn có người nói chuyện phiếm với nàng, cũng không cảm thấy có gì to tát.
Mấy Thiên tướng Chấp pháp này đều là người của Yến Cửu Vũ, quan hệ của nàng và Yến Cửu Vũ không tệ, thái độ của bọn họ đối với nàng cũng tương đối tốt. Mặc dù lúc cười lên vẫn thật là dọa người, có điều Hoa Liên thi thoảng mời bọn họ vào uống rượu thì chẳng ai từ chối cả.
Thấy một thuộc hạ ôm bốn năm vò Bách hoa nhưỡng chạy ra, Yến Cửu Vũ nhấp một ngụm rượu, hơi có chút lo lắng, “Hoa Liên, hay là ngươi gọi Sát Sinh Phật tới đi.”
Mặc dù cảm thấy tên hòa thượng này đáng ghét vô cùng, nhưng hắn đích xác là rất hữu dụng. Chuyện lúc Tử Tiêu độ thiên kiếp, Yến Cửu Vũ cũng đã nghe người ta kể, hắn tự thấy không có khả năng ra điều kiện với Thiên Tôn như vậy.
Giờ nhìn lại thì thấy tất cả cũng bình thường, nhưng hắn vẫn luôn có chút bận tâm, lần này Hoa Liên đã đắc tội nặng với Thanh Lam Tiên Đế, chưa biết chừng nàng ta thẹn quá thành giận, thực sự ra tay.
Nếu ra tay thật, hắn khẳng định không che chở được cho Hoa Liên.
“Ta không tìm được hắn.”
“Không thể nào? Ngươi mà lại không tìm được hắn?!” Yến Cửu Vũ trừng mắt, rõ ràng không tin vào lời nàng nói, “Vậy lúc ngươi muốn gặp hắn thì làm sao?”
Yến Cửu Vũ đã từng chủ động hỏi Hoa Liên, quan hệ của nàng và Ân Mạc rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng chẳng hề giấu giếm. Cho nên lúc Hoa Liên nói vậy, hắn mới cảm thấy kỳ quái.
“À.. chuyện đấy à, bình thường chưa đợi ta nghĩ đến hắn thì hắn đã tới gặp ta rồi.”
Lúc này Yến Cửu Vũ hoàn toàn câm nín, chẳng trách Sát Sinh Phật lại thích Hoa Liên, hai cái người này chẳng có ai là bình thường cả!
“Ngươi còn định ngây ngẩn ở chỗ ta bao lâu nữa hả, rượu ta ủ cũng sắp bị ngươi uống cạn sạch rồi.” Bỏ chiếc ly trong tay xuống, Hoa Liên vặn eo một cái, chẳng chút để tâm hỏi.
“Có mấy vò rượu thôi mà, bên trên lệnh cho ta tới, ta đâu dám đi chứ. Có điều, ta cảm thấy, mấy ngày nữa, cho dù ngươi có đuổi, đám huynh đệ của ta cũng chẳng muốn đi đâu.” Dù Thiên tướng Chấp pháp mới nhìn cũng uy phong lắm, nhưng bọn họ cả ngày lẫn đêm trừ lùng bắt đào phạm của Tiên Giới ra thì cũng chỉ có canh giữ cấm địa ở Tiên Giới.
Giờ được phái đến canh chừng Bách Hoa Viên, chẳng phải lo lắng đề phòng, không có việc gì còn được uống vài hớp rượu, cuộc sống tươi đẹp như vậy, ai mà không muốn kia chứ.
“Bọn họ muốn ở lại, ta đương nhiên hoan nghênh, chỉ sợ có người không chịu thôi.”
Sau khi chuyện của Bạch Nhược xảy ra được một tháng, Thiên tướng Chấp pháp từng người một bị điều khỏi Bách Hoa Viên, trước khi đi, quả thực đúng như lời Yến Cửu Vũ nói, dáng vẻ đầy lưu luyến không nỡ.
Bọn họ đi rồi, Bách Hoa Viên lại khôi phục vẻ yên tĩnh trong quá khứ, Yến Cửu Vũ vẫn ngày ngày canh chừng Nam Thiên Môn, thỉnh thoảng lại tới chôm của nàng mấy vò rượu.
Giống như, chuyện đã là quá khứ cả rồi.
Hôm nay, Hoa Liên vẫn còn đang nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được một mảnh ngọc giản. Là Tử Vi Tiên Đế đưa tới, mời nàng đến thăm Tử Tiêu một chút.
Kể từ khi chuyện của Bạch Nhược xảy ra, quan hệ của nàng và Thanh Lam Tiên Đế đã đến điểm đóng băng, việc luyện đan kia người ta cũng chẳng cần nàng làm nữa. Sớm đã thu hồi hết tất cả linh dược, đoán chừng là không tin nàng được.
Hiện giờ nàng có thể coi là Tiên Quân rảnh rỗi nhất, nếu Tử Vi Tiên Đế đã mở miệng, nàng có thể thuận nước mà đẩy thuyền. Huống chi, nàng cũng rất muốn biết, tình trạng của vị cô nương Tử Tiêu kia ra sao.
Trờ lại nơi ở trước kia, Hoa Liên thiếu chút nữa không nhận ra.
Nơi này khác hẳn với lúc nàng còn ở đây, lúc ấy nàng cũng lười, chỉ tùy tiện dựng hai gian phòng, giờ nơi đó đã biến thành một tòa cung điện huy hoàng lộng lẫy.
Mới vừa bước vào cửa, chân đã giẫm lên một phiến lá sen xanh biếc, không cần nàng bước đi, chiếc lá đã tự động đưa nàng đến cung điện đối diện.
Vốn là một mảnh đất để trồng hoa cỏ, giờ đã biến thành một chiếc đầm xanh biếc, bên trong có vô vàn những đóa sen đang đua nở, nhìn rất tươi đẹp.
Lúc Hoa Liên bước xuống khỏi chiếc lá, Tử Tiêu đã bước ra từ bên trong, sắc mặt nàng ta hồng hào hơn hôm trước không ít, thấy Hoa Liên còn lộ ra một nụ cười.
“Ngươi đến rồi à.”
Hoa Liên cũng đáp lại bằng một nụ cười, “Có gì cần ta giúp sao?” Nàng không nghĩ là Tử Vi Tiên Đế đặc biệt đến tìm nàng, thực sự chỉ để nàng đến thăm Tử Tiêu.
“Ta muốn trồng chút hoa cỏ ở đây, nhưng mỗi lần trồng xuống đến ngày hôm sau đã chết hết, cho nên muốn ngươi giúp một tay.” Tử Tiêu đang nói đến khoảnh vườn trước tòa cung điện, cũng là khoảnh đất duy nhất còn có thể nhìn thấy được ở nơi này.
Hoa Liên đi theo nàng ta, ngồi xổm xuống đất, nhìn tỉ mỉ nửa ngày trời mới đứng dậy.
“Có nhìn ra nơi nào không ổn không?”
“Thứ đất này có chút vấn đề, cho nên mới không thể trồng được hoa cỏ.”
“Tại sao lại như thế?’ Tử Tiên nhíu mày.
“Hôm đó đất ở đây cũng chịu lôi kiếp, sức mạnh lôi điện trong đó khá dồi dào, hoa cỏ thuộc tính mộc, không thể dung hợp với sức mạnh lôi điện.” Hoa Liên kiên nhẫn giải thích cho nàng ta.
“A, thì ra là như thế, vậy có cách nào giải quyết không?”
“Nếu như trồng cây kinh lôi ở đây rồi trồng tiếp những loại hoa cỏ khác thì sẽ không có vấn đề gì nữa.” Cây kinh lôi chuyên hấp thụ lôi điện, có điều là loài này tương đối hiếm thấy, nhưng trong tay Tử Vi Tiên Đế hẳn là có.
Nghe Hoa Liên nói vậy, trên gương mặt Tử Tiêu hiện lên một tia vui mừng, “Thật đa tạ ngươi, ngày mai sẽ bảo Tử Vi chuyển một gốc cây kinh lôi đến. Nếu ngươi không bận gì thì không ngại ngồi xuống nói chuyện một chút chứ, nơi này trừ Tử Vi ra, có rất ít người tới.”
Hoa Liên cũng không cự tuyệt lời mời của Tử Tiêu, đi theo nàng vào tòa cung điện kia.
Cả hai đều rất có hứng thú với hoa, đề tài nói chuyện phiếm cũng chỉ xoay quanh hoa cỏ, có điều trò chuyện được một lúc, Tử Tiêu đã nói đến bản thân mình. Lúc nàng ta nói, Hoa Liên ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại chen vào đôi câu.
Thực ra thì, Tử Tiêu cũng chẳng buồn để ý xem người nghe nàng ta nói là ai, nàng ta chỉ cần một đối tượng để xả ra mà thôi, mà Hoa Liên, không hề nghi ngờ chính là một lựa chọn tốt.
Kệ đi, tính nhẫn nại của Hoa Liên không tệ. Nghe Tử Tiêu kể chuyện, nàng cảm thấy Tử Vi Tiên Đế này đúng là kiên trì không ngừng, mấy năm nay đã thử vô vàn biện pháp để Tử Tiêu tỉnh lại, chưa bao giờ buông xuôi.
“Đúng rồi, tên ngốc Tử Vi kia lúc mới đầu còn xin Hồi Sinh đan của Lão Quân, không biết đã ném bao nhiêu viên vào trong cái hồ kia, đáng tiếc đều phí phạm hết, để cho bọn cá trong hồ kia nuốt sạch.”
“Nhưng ta đâu có thấy con cá nào ở trong hồ?” Những gì Tử Tiêu nói không khỏi khiến cho nàng phải tặc lưỡi xuýt xoa, Hồi Sinh đan do Thái Thượng Lão Quân luyện chế, tùy tiện lấy một viên ra cũng đủ để người ta thèm nhỏ dãi, Tử Vi Tiên Đế thật đúng là chịu chơi.
“Ăn nhiều Hồi Sinh đan như vậy, bọn cá kia cuối cùng lại muốn ăn cả ta, may mà huynh ấy phát hiện kịp, không để ta bị chôn thây trong bụng cá.” Nói đến đây, Tử Tiêu có vài phần cảm thán.
Có thể sống được đến bây giờ, nàng cũng coi như mạng lớn.
“Nhưng ta lại cảm thấy, ý tưởng này của Tử Vi Tiên Đế không có vấn đề, chẳng qua là hắn không nên ném thẳng đan dược vào trong hồ…” Hoa Liên suy nghĩ một chút mới nói.
“Lại chẳng, lúc ấy đầu óc của huynh ấy mụ mị hết rồi. Sau đó ấy, không biết là nghe ai nói, trên Tiên Giới này có người biết luyện chế đan độc, có hiệu quả Cải tử hoàn sinh, thiếu chút nữa huynh ấy đã chạy đi học luyện thứ đó.” Tử Tiêu cười nói.
Lời của Tử Tiêu giống như một cây chùy nặng nề đập vào tim Hoa Liên. Đan độc. Người biết luyện chế đan độc ở Tiên Giới này không nhiều lắm, có thể khiến Tiên Đế chú ý đến lại càng ít ỏi.
“Vậy… cuối cùng hắn có học được không?”
“Dĩ nhiên không, huynh ấy không lấy được những đan phương kia, chuyện đó cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Mấy ngày trước huynh ấy còn nói với ta, nếu biết ngươi có thể cứu ta, huynh ấy đã sớm hạ giới đón ngươi lên rồi.” Tử Tiêu dường như không thấy hứng thú lắm với chuyện đan độc, cũng không nói tỉ mỉ.
Có điều chỉ những chuyện này thôi đã đủ để Hoa Liên cất trong lòng. Nàng vẫn rất muốn biết, tại sao Bích Lưu Tiên Quân lại đột nhiên có hứng thú với đan độc, đây có tính là đáp án hay không?
Bích Lưu Tiên Quân cho dù có năng lực mạnh hơn nữa, cũng không đến mức có thể hãm hại một vị tiên nhân, nếu sau lưng không có kẻ nào ủng hộ, lão dám vu hãm Lạc Lâm Cửu trộm mất đan phương đan độc hay sao?
Hoa Liên cũng cười, “Vậy cũng là duyên phận, ngày đó lúc ta độ kiếp thành tiên, cũng may mà có một mặt gương lưu giữ thần niệm của Tử Vi Tiên Đế, nếu không ta đã sớm tan thành tro bụi, đâu thể đến giúp các ngươi được.”
“Chắc đây chính là cái gọi là nhân quả rồi, cho dù thế nào, vẫn phải cảm ơn ngươi.”
Nàng và Tử Tiêu chuyện trò đến tận khuya mới quay lại Bách Hoa Viên. Nàng lật giở đan phương đan độc từ đầu đến cuối một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đơn thuốc cuối cùng.
Nghịch Thiên đan, công hiệu: hồi sinh tất cả những vật nghịch thiên.
Dưới đan phương còn có một lời nhắn nhủ: đồ đệ của ta hãy nhớ, thứ đan phương này không được truyền ra ngoài, không được tự tiện luyện chế, nếu không tất sẽ bị trời phạt. Ngày đó khi vi sư viết ra đan phương này, gặp trời đố kị, tu vi không thể tăng lên, đan phương trong đầu không còn lấy một chút. Chỉ còn trong ngọc giản, lưu lại để đệ tử học tập.
Những chữ này, là do Lạc Lâm Cửu viết. Hoa Liên không muốn biết ông ấy viết ra cái thứ nghịch thiên này như thế nào, nàng chỉ biết, dường như nàng đã hiểu ra chuyện gì đó.