Văn Phán sâu sắc đồng ý mà gật đầu, chuyện bề trên, một phán quan nho nhỏ như hắn khó mà hiểu rõ được. Nhưng có một điều hắn vô cùng rõ ràng, vị Sát Sinh Phật kia chẳng phải là kẻ dễ chọc, nếu không Diêm Vương gia nhà mình đã chẳng nể mặt hắn như thế.
Cho đến khi Hoa Liên đi rồi, Diêm Vương mới mở miệng, “Mấy ngày trước Mạnh Bà không phải bảo nhân thủ không đủ dùng sao, đưa Phong Chỉ qua đó.”
“Dạ.” Quỷ soa không phải dễ làm như vậy, ít nhất phải tích đức ba đời mới có được cơ hội đó, nhưng Diêm Vương gia đã tự mình lên tiếng, ai dám không đồng ý.
Biết Tiểu Chỉ và Quân Hầu đều ở lại Địa Phủ, tâm sự của Hoa Liên coi như đã thoáng buông lỏng. Nàng cũng chỉ có thể làm được đến vậy, về phần tương lai của hai người bọn họ sẽ ra sao, nàng cũng không thể nào biết trước được.
Những chuyện vướng bận đã giải quyết xong, phần lớn thời gian Hoa Liên đều ở trong Cách Thế kính, nàng vẫn rất mong mỏi với Tiên giới, hơn nữa Địa Phủ thực sự là nơi chẳng có gì đáng giá để nàng lưu luyến cả cho nên lúc tu luyện cũng phi thường dụng tâm. Sau lần đầu tiên độ kiếp, Thiên kiếp tiếp theo cũng lần lượt kéo đến.
Độ khó của Thiên kiếp không thấy gia tăng, dĩ nhiên, chuyện này là vì tiên khí trong cơ thể của nàng ngày càng nhiều nên cảm thấy việc độ kiếp càng thêm nhẹ nhõm. Chưa thành tiên mà tiên thể đã hình thành, chuyện này với tu sĩ bình thường mà nói là không có khả năng. Trong tam giới lục đạo cũng chỉ có con của Tiên đế mới được hưởng thụ loại đãi ngộ như kiểu Hoa Liên, dù sao thần khí rất quý hiếm, cơ hội tu luyện trong đó quá mức mong manh. Cho dù có cũng sẽ không đến lượt một tu sĩ chưa độ kiếp thành công sử dụng.
Ở trong Cách Thế kính, nàng cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, hôm nay, Hoa Liên đang khoanh chân ngồi bên trong tu luyện, đột nhiên có một luồng thần niệm mạnh mẽ bá đạo quét ngang qua, trong chớp mắt, luồng thần niệm kia chạm phải Hoa Liên thì bị cản lại.
Hoa Liên có chút sợ hãi mở mắt, nếu không phải tốc độ của Địa Tạng Vương nhanh chóng, luồng thần niệm kia dù không lấy được mạng nàng thì ít nhất cũng khiến cho một thân tu vi của nàng bị hủy.
“Thủy Đức Tinh Quân từ xa tới Địa Phủ, không phải là muốn động thủ với hòa thượng ta đấy chứ?” Giọng nói hòa nhã của Địa Tạng Vương vang lên từ bên trong Cách Thế kính.
Một lão già mặc đạo bào màu thủy lam mặt đầy tức giận đứng trước Cách Thế kính, trong tay lão còn cầm một cây đèn đã mất bấc. Đó là cây đèn con gái lão đã thác hồn trước khi xuống hạ giới, ai ngờ, lão vừa mới bế quan ra ngoài đã phát hiện ra đèn hồn tắt ngúm, bấc đèn vậy mà đã biến mất.
Đứa con gái ngoan của mình, chẳng qua là mới hạ giới để lịch kiếp thôi, lại biến thành cách biệt mãi mãi, điều này khiến lão không sao nuốt nổi cơn giận này. Lão hao tổn ngàn năm đạo hạnh, lén thấy được một tia tiên cơ trên đài Trảm Tiên, lập tức tìm đến kẻ đầu sỏ khiến cho con gái mình phải luân lạc phàm trần.
Chẳng qua là Thủy Đức Tinh Quân không sao hiểu nổi, một nữ yêu nhỏ bé làm sao lại có quan hệ với Địa Tạng Vương, kỳ quái hơn là, Địa Tạng Vương còn cho nàng ta tu luyện trong Cách Thế kính.
“Thủy Đức bái kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát, kính xin Bồ Tát làm chủ, bắt lấy kẻ đầu sỏ hãm hại nữ nhi của ta.” Nghe thấy thanh âm của Địa Tạng Vương, sát khí trên người Thủy Đức Tinh Quân có hơi thu lại, lão cũng không có gan mà cứng đối cứng với Địa Tạng Vương, dù sao nơi này cũng là Địa Phủ, lão tự tiện xuống đây đã là không đúng rồi, nếu chọc giận địa đầu xà* ở chỗ này, tuyệt đối sẽ chẳng có gì tốt.
* chỉ người cầm đầu một phương
“A, không biết tội nhân kia họ tên ra sao, nhà ở phương nào, đã chết hay chưa?”
“Người kia tên Hoa Liên, là một yêu tinh, theo ta biết, nàng còn chưa chết.”
“A a, Thủy Đức Tinh Quân, có phải ngươi thấy ta dễ trêu chọc lắm không, người chưa chết mà lại đến đòi ta, nếu hôm nay không nói rõ ràng, ta sẽ tìm Tiên Đế xuống phân xử cho công bằng.” Giọng nói của Địa Tạng Vương mặc dù vẫn không nhanh không chậm nhưng một chút cũng không nhún nhường.
“Bồ Tát nghĩ nhiều quá, Thủy Đức đương nhiên không dám đùa cợt Bồ Tát, có điều đá Thiên Diễn đã nói, kẻ đầu sỏ kia đang ở bên trong Cách Thế kính.” Đá Thiên Diễn là một tảng đá trên đài Trảm Tiên, mỗi khi có tiên nhân phạm giới bị chém, thường có chút máu nhiễm một tia nhân quả dính vào. Cũng không biết qua bao nhiêu năm, dù sao chuyện nó có thể suy diễn Thiên cơ là thật, chẳng qua là lúc suy diễn cần tiêu hao không ít đạo hạnh, hơn nữa căn cứ vào việc cần đoán lớn hay nhỏ mà đạo hạnh tiêu hao cũng khác biệt.
Thủy Đức Tinh Quân không phải Tiên Đế, Tiên Đế có thể tự mình suy diễn Thiên cơ, lão chỉ có thể hao tổn đạo hạnh của mình. Ngàn năm đạo hạnh này đối với lão không tính là gì, ít nhất là kém hơn mạng của con gái lão.
“Vậy sao, nếu Thủy Đức Tinh Quân đã khăng khăng nói người nọ đang ở trong Cách Thế kính, hòa thượng ta cũng không còn gì để nói, tự ngươi vào mà tìm.” Nói xong, Địa Tạng Vương dứt khoát không nói thêm lời nào nữa.
Sau đó Thủy Đức Tinh Quân hoàn toàn suy sụp, Cách Thế kính là chốn người bình thường có thể vào được sao, cho dù lão có thể vào, lão còn nghi ngờ không biết mình có ra được hay không.
Lão cảm thấy mình đúng là xui xẻo cùng cực, Hoa Liên kia không hiểu sao lại có được sự che chở của Địa Tạng Vương, giờ lại đang ẩn thân trong Cách Thế kính, lão đến đòi người chính là đắc tội với Địa Tạng Vương, bằng sự hiểu biết của lão với tính tình của Địa Tạng Vương, chỉ cần lão đi vào, khẳng định là không ra được. Nếu lão đi vào mà có bị nhốt trong đó chừng ngàn vạn năm, e là cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Vào hay không vào, đây hoàn toàn đã chẳng phải là vấn đề nữa. Nhưng Thủy Đức Tinh Quân vẫn còn băn khoăn, chẳng lẽ con gái mình lại chịu tội oan như vậy? Mắt thấy chỉ cần đợi thêm mấy ngàn năm nữa là con gái có thể quay lại Tiên giới, giờ thì chẳng còn hy vọng gì nữa.
Đứng bên ngoài suy nghĩ đến to cả đầu, cuối cùng lão vẫn không dám mạo hiểm, do dự một chút, quay người bỏ đi.
Hoa Liên mặc dù đang ở trong Cách Thế kính nhưng chỉ cần nàng muốn nhìn, tình huống bên ngoài cũng không thể giấu được nàng. Nàng nghe được đoạn đối thoại của Thủy Đức Tinh Quân và Địa Tạng Vương, cũng nhìn thấy được ánh mắt ngoan độc trước khi bỏ đi của Thủy Đức Tinh Quân, mặc dù đối phương không nhìn thấy nàng nhưng vẫn khiến cho trái tim nàng run lên.
Còn chưa độ kiếp thành tiên mà đã chọc phải phiền phức rồi, cũng không phải là nàng sợ phiền toái, chỉ cảm thấy mình có chút xui xẻo mà thôi. Kết thù ở nhân gian, lên đến Tiên giới vẫn còn chưa tính toán xong, nói cho cùng thì nàng mới là người vô tội nhất.
Địa Tạng Vương dường như cũng chẳng cảm thấy có chuyện gì to tát, không hề nói gì với nàng. Hoa Liên cả ngày trừ tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện, rất nhanh đã vượt qua tám lần Thiên kiếp, chờ sau khi bình an vượt qua lần Thiên kiếp cuối cùng, nàng có thể rời khỏi Địa Phủ, thực sự thành tiên.
Không hiểu tại sao, Hoa Liên cứ cảm thấy lần Thiên kiếp cuối cùng sẽ không đơn giản như bình thường, nàng hơi có chút căng thẳng nhưng cũng chẳng nghĩ ra cách gì hay.
Trên tay nàng cũng chẳng có pháp khí gì có thể chống đỡ được Thiên kiếp, trừ phi Địa Tạng Vương đưa Cách Thế kính cho nàng dùng, mà nói đi cũng phải nói lại, nếu nàng có thể khống chế được Cách Thế kinh thì còn đi độ Thiên kiếp làm quái gì nữa. Hơn nữa Địa Tạng Vương người ta lại chẳng phải độ kiếp mới thành Phật, cho dù nàng muốn tìm một tiền bối có kinh nghiệm chỉ điểm cho một chút cũng tìm không ra.
Lần này, Địa Tạng Vương chắc cũng cảm nhận được chuyện gì đó, hắn đưa cho Hoa Liên một tấm gương, nói rằng nó có thể giúp nàng. Hoa Liên cầm lấy tấm gương, phát hiện ra trong gương có bóng dáng của một nam tử, thoạt nhìn có mấy phần quen mắt, lại không nhớ ra được rốt cuộc là đã gặp hắn ở chỗ nào.