“Ta muốn lần sau khi Đạo Đức Thiên Tôn đến, ngươi đừng ngăn cản hắn mang đất Phong Thiện đi.”
“Chỉ có vậy?” Mặc dù La Hầu cũng cảm thấy rất hứng thú với mảnh đất này, nhưng đã đặt ở Ma Giới bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra được điểm nào khác thường, ông ta cũng đã sớm bỏ qua việc tìm kiếm bí mật trên mảnh đất đó.
Sở dĩ ông ta sống lâu hơn những kẻ khác, là bởi vì ông ta biết lúc nào thì nên cúi đầu. Người trước mặt, dù mới nhìn thực lực chẳng đáng vào đâu, ấn tượng để lại cho người khác đến giờ vẫn chỉ như vậy, có điều nay đã thấy được điểm cường đại của hắn, lúc nên cúi đầu thì không thể do dự.
Huống chi, chuyện này đối với ông ta mà nói, thực sự không tính là chuyện gì to tát.
“Chỉ vậy thôi, có điều ta không muốn hắn nhìn ra bất cứ sơ hở nào, hoặc là nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến ta, hiểu chưa?” Nụ cười của Ân Mạc mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Hiểu rồi, có thể thả ta ra được chưa?” La Hầu trả lời dứt khoát, ông ta không ngu đến nỗi lại đi nói thực lực chân chính của Ân Mạc cho Đạo Đức Thiên Tôn. Người này chắc hẳn cũng chẳng phải người bên phía Hồng Quân, nếu tất cả đều có chung mục tiêu thì việc gì phải phá đám nhau.
Kim quang trên người Ân Mạc từ từ tản đi, ma khí trên người lại nồng đậm trở lại, mặc dù đã thấy một lần nhưng La Hầu vẫn cảm thấy kinh ngạc, ông ta do dự một chút, vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, “Ngươi làm bằng cách nào vậy?”
Lúc này trong mắt ông ta, Ân Mạc đã không còn là tiểu bối nữa mà là người trong cùng một thế hệ, cho nên giọng điệu khi nói chuyện cũng khách khí không ít.
“Có nói ngươi cũng không biết.”
Sự cười nhạo trắng trợn khiến cho La Hầu nhất thời tức không thở nổi: “Ngươi không nói làm sao lại biết ta không biết?!”
“Được thôi.” Ân Mạc nhún nhún vai, “Thân Thần Ma, đã từng nghe qua chưa?”
La Hầu há miệng cả nửa ngày vẫn không bật ra nổi một chữ, cơ bản chưa từng nghe qua. Dường như đã sớm đoán trước được kết quả như vậy, Ân Mạc khoát khoát tay với ông ta, quay người bỏ đi.
La Hầu đứng tại chỗ đờ người ra cả nửa ngày, cuối cùng ông ta lắc lắc đầu cười: “Trên thế gian này mà có Thần sao? Lại còn gọi là thân Thần Ma, khẩu khí thật là lớn.”
….
Đạo Đức Thiên Tôn sau khi nếm mùi thất bại ở chỗ La Hầu, chật vật quay lại Tiên Giới, nhưng ông ta không báo cho hai vị sư huynh biết tin mình đã trở về.
Khó khăn lắm mới nhận được nhiệm vụ này, nếu để họ biết mình chẳng những không hoàn thành, còn bị La Hầu sỉ nhục một trận, nhất định họ sẽ cười nhạo ông ta.
Sau khi suy tư trong chốc lát, trên mặt ông ta hiện lên ý cười, ông ta biết nên tìm ai giúp rồi.
…
Ông ta vừa đến Linh Sơn, lập tức đã có sa di cung kính tiên lên đón, “Phật Tổ cho mời.”
Đạo Đức Thiên Tôn chỉnh trang lại bộ y phục vốn đã rất chỉnh tề, đi theo sa di tiến về phía trước, đến một gian đại điện Phật quang bao phủ, sa di kia dừng bước lại, còn ông ta thì nhấc chân bước vào.
Trong đại điện chỉ có một người, vậy mà đã đủ để bóng tối không có chỗ ẩn núp. Đại Nhật Như Lai Phật, Phật Tổ Tây Thiên.
“Đạo Đức Thiên Tôn hiếm khi tới chơi, không biết có việc gì chăng?” Trước mặt Phật đồ, vị Phật Tổ này cao cao tại thượng nghiêm chỉnh hiền từ. Nhưng chỉ có người nào từng quen biết lâu với ông ta mới biết, vị Phật Như Lai này không hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng.
“Đương nhiên là có chuyện cần bàn.” Nói chuyện với ông ta không cần phải khách sáo, hơn nữa đối phương cũng chẳng khách sáo với mình. Cho nên ông ta dứt khoát nói thẳng.
“Ồ? Chúng ta mà có cùng chung đề tài để nói sao?”
“Sát Sinh Phật, chắc ngươi cũng nhớ chứ.”
“Hắn làm sao?” Nghe thấy cái tên này từ miệng Đạo Đức Thiên Tôn, Như Lai hơi rũ mắt, che giấu tinh quang chợt lóe lên trong mắt.
“Ta đã gặp hắn ở Ma Giới, hắn thành Ma rồi, hơn nữa còn thành người của La Hầu.” Liếc nhìn sắc mặt của đối phương, không thấy có biến hóa gì, Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng để ý, tiếp tục nói, “Nhân gian có câu người thường hướng chỗ cao, nước thường chảy chỗ trũng, dù ta cảm thấy lựa chọn này của hắn không có sai lầm gì, có điều, chuyện này mà truyền ra, cũng không dễ nghe cho lắm.”
Đâu chỉ có không dễ nghe, đây quả thực là ngang nhiên đánh vào mặt người ta.
Như Lai cuối cùng cũng có chút phản ứng, “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Nhận được đáp án mình muốn, nụ cười trên mặt Đạo Đức Thiên Tôn càng sâu hơn, “Ta muốn ngươi theo ta đến Ma Giới một chuyến, đến lúc đó, ta lấy thứ ta muốn, ngươi mang người ngươi muốn, coi như giúp đỡ lẫn nhau, thế nào?”
“Nghe có vẻ như một lời đề nghị không tệ.”
Lấy được sự cam kết của Như Lai, Đạo Đức Thiên Tôn ngập tràn tự tin quay trở lại Ma Giới lần nữa. Lần này chưa đợi ông ta đến đất Phong Thiện đã bị La Hầu cản lại.
Như dự đoán của ông ta, La Hầu không thể ngăn trở được sự tấn công của hai người, nhanh chóng bại trận, vừa kêu gào vừa thối lui. Bọn họ không hề đuổi theo, đối phương tuy nói là thua nhưng cũng không bị thương quá nghiêm trọng, đuổi theo tuyệt đối không phải là một hành động sáng suốt.
Chờ đến khi thoát khỏi tầm mắt của hai người kia, La Hầu mới dừng lại, vẻ không cam lòng vì bị đánh bại khi nãy cũng trở nên phai nhạt. Ông ta đứng giữa hư không, liếc nhìn về đất Phong Thiện ở hướng ngược lại, nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Tiếp đó, cứ để bọn chúng cảm nhận niềm vui khi bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay đi.
…
“La Hầu ta đã đuổi giúp ngươi rồi, người ta muốn tìm đâu?’ Không thấy tung tích của Ân mạc ở đất Phong Thiện, sắc mặt Như Lai dù không thay đổi nhưng giọng nói đã có chút bất thiện.
Đạo Đức Thiên Tôn cười ha ha mấy tiếng, “Đừng nóng vội, nếu ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ giúp ngươi lôi hắn về.” Nói xong, ông ta lấy từ trong tay áo ra một tòa cung điện nhỏ bằng lòng bàn tay, giơ tay lên ném tòa cung điện nhỏ kia về phía đất Phong Thiện, rất nhanh, tòa cung điện ở bên trên dần dần trở nên to lớn, cuối cùng cả hai dung hợp làm một.
“Thu!” Đạo Đức Thiên Tôn phất tay áo lên, tòa cung điện lại thu nhỏ lại, bay về tay ông ta.
Đất Phong Thiện vừa bị lấy đi, cánh rừng rậm vẫn bao bọc chỗ này nhanh chóng chuyển động, bù đắp lại khoảng trống thiếu khuyết nơi mảnh đất kia.
“Lần này có thể thuận lợi như vậy, vẫn phải đa tạ ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ sớm giúp ngươi tìm được Sát Sinh Phật.” Nhiệm vụ đã hoàn thành, nụ cười trên gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn cũng rạng rỡ lên không ít.
“Nhớ là tốt rồi.”
“Đúng rồi, ta đang định đến thành Bất Khuất một chuyến, ngươi cũng đã nhiều năm rồi chưa đến đó đúng không, có muốn đi cùng dạo qua một chút không?”
“Cũng được.” Thành Bất Khuất là do thế hệ của bọn họ tạo dựng lên, khi đó hai giới Tiên Phật liên thủ đẩy Ma Giới vào góc chết, coi nơi đó là ranh giới, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, nghĩ đến nơi đó, ông ta cũng có chút hoài niệm.
Đạo Đức Thiên Tôn đến thành Bất Khuất lần nữa, chính là để giải quyết triệt để chuyện của Hoa Liên và Tử Vi. Vốn định đi một mình, nhưng giờ có Như Lai đi cùng, ông ta liền thay đổi kế hoạch một chút, kết quả nhất định sẽ càng khiến cho người ta hài lòng.
Bởi vì quan hệ giữa Sát Sinh Phật và Hoa Liên, ông ta có thể xác định, Như Lai tuyệt đối sẽ không có ấn tượng tốt với Hoa Liên. Hơn nữa, bản thể của Hoa Liên lại còn là đài sen, trước kia Như Lại không thu được Kim Liên thập nhị phẩm, giờ hiếm hoi lắm mới có một Hoa Liên có thể tu thành thập nhị phẩm đài sen xuất hiện, ông ta có thể bỏ qua cho cơ hội này hay sao.
…
Khi Đạo Đức Thiên Tôn xuất hiện trước mặt mình lần nữa, Hoa Liên cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy không thoải mái chính là người đang đứng bên cạnh ông ta, ánh mắt người đó nhìn nàng, hình như quá mức nhiệt tình thì phải.
“Không biết Thiên Tôn lại đến tìm ta vì chuyện gì đây?” Vừa nãy Đạo Đức Thiên Tôn đã đẩy hết mọi người đi, nói muốn tâm sự riêng với nàng một chút, xem kiểu cách này là chuẩn bị ngả bài rồi.
“Ta muốn xác nhận một lần, xem ngươi có thay đổi ý kiến hay không, hoặc là ngươi còn có yêu cầu gì khác thì cũng có thể nói ra.”
Hoa Liên cười nhạt, “Ta nghĩ là câu trả lời của ta đã rất rõ ràng.”
Đạo Đức Thiên Tôn cũng cười: “Vậy cũng được.”
Đợi đến khi Hoa Liên đi rồi, Như Lai vẫn đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Nàng chính là Hoa Liên?” Mặc dù sớm đã nghe qua cái tên này, nhưng ông ta chưa từng đặc biệt thăm dò về nàng.
Lúc ấy chủ yếu là bởi vì không muốn khiến cho Ân Mạc phản cảm, không ngờ tới nàng ta lại là hoa sen tu luyện thành Tiên, hơn nữa còn là Thập phẩm liên.
“Không tệ chứ, thế nào?” Đạo Đức Thiên Tôn liếc nhìn Như Lai, biết ông ta đã dấy lên hứng thú với Hoa Liên. Đừng nói là ông ta, tùy tiện kéo một vị Phật nào tới cũng rất khó để không thấy hứng thú với Hoa Liên.
“Nói đi, ngươi có tính toán gì?” Như Lai cũng là người thông minh, suy nghĩ chợt lóe lên, đã hiểu ra ý tứ của Đạo Đức Thiên Tôn khi mời ông ta đến đây.
Người ngoài nhìn vào, tu vi của Hoa Liên có thể sánh với Tiên Đế, nhưng trong mắt bọn họ, cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Tiên Giới lớn như vậy, người có thực lực tương đương với nàng ta cũng sẽ không thiếu, có điều có thể lấy được phong hào thì đúng là đã ít lại càng thêm ít.
Đối phó với một Tiên nhân không có phong hào, chỉ cần bọn họ gẩy tay mà thôi.
“Chuyện này có chút khó xử, nếu không ta đã chẳng tìm ngươi đến giúp một tay. Nàng và Tử Vi có chút nhân quả dây dưa, lại không chịu chấm dứt.” Đạo Đức Thiên Tôn nhìn qua rất khó xử, nhưng trong lòng lại đang cười thầm. Chỉ sợ ông ta không có hứng thú với Hoa Liên mà thôi, chứ trên đời này, người có thể giảm nhân quả dây dưa đến mức thấp nhất, không phải Như Lai thì là ai.
Trong mắt Như Lai lóe lên một tia ánh sáng, ngay sau đó lại vụt tắt, cười như không cười, “Nhân quả mà ngay cả ngươi cũng không dám nhúng tay vào, nếu cưỡng ép chấm dứt thì phải hao tổn bao nhiêu năm Phật pháp của ta ngươi cũng rõ. Hơn nữa Hoa Liên này đã tu luyện đến mức độ ấy, có thể thu nàng ta về dùng không cũng khó mà xác định được. Cho dù ngươi muốn ta ra tay thì cũng phải có lý do chứ.”
“Lý do, đương nhiên là có chứ, những tin đồn lan truyền ở Tiên Giới về nàng và Sát Sinh Phật khi trước, chắc ngươi ít nhiều cũng đã nghe qua rồi chứ.”
“Vậy thì sao, trên đời này chẳng lẽ không thể có một tri kỷ hay sao?” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, đây căn bản chỉ là lấy cớ.
“Hoa Liên bị lưu đày đến Thiên Hà hai mươi năm, Sát Sinh Phật cũng ở bên cạnh hai mươi năm, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của ngươi cũng không màng, ngươi cảm thấy hai người bọn họ thật sự chỉ là tri kỷ? Hơn nữa, nếu Sát Sinh Phật mà nhập ma thì chuyện giữa hắn và Hoa Liên, ngươi còn ngăn cản được nữa không?”
“Cho dù không có Hoa Liên, Sát Sinh Phật cũng không còn là người trong Phật Môn của ta nữa. Đáng tiếc, tiếc cho một thân Phật pháp thuần chính kia của hắn.” Nghĩ đến bóng dáng kia, Như Lai không khỏi thở dài, ông ta vẫn rất muốn tiến, Ân Mạc lấy giết chóc mà tiến vào Phật Môn, rốt cuộc làm sao lại giữ được bản tâm mà tu được một thân Phật quang thậm chí còn tinh khiết vô lượng hơn cả ông ta.
Tuy nói không đến nỗi ghen tỵ, nhưng mấy năm nay, ông ta vẫn luôn tò mò về Ân Mạc. Hình như từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ nhìn thấu được hắn, còn cả lần nhập Ma này nữa, sao có thể nhập Ma được kia chứ?