Ngự Phật

Chương 190: Chương 190: Ngoại truyện 3




Từ sau khi Mặc Tích đi rồi, Tiểu Nghiệt liền sa vào trạng thái cả ngày nhàm chán. Mặc dù hắn cũng muốn cùng đi ra ngoài, nhưng làm Tổ Long tương lai của thế giới này, hắn không thể đi được.

Phần lớn thời gian Tiểu Nghiệt đều sống trong Long cung của mình... Mặc dù như vậy, đám người bên Long tộc vẫn thường xuyên tới bái phỏng. Lúc nào cũng phải nhìn mấy gương mặt cũ kỹ kia, cho dù dáng dấp phổ biến của Long tộc không hề tệ thì cũng sẽ bị mất hứng.

Mà một khi tâm trạng của hắn suy sụp, đương nhiên những người khác cũng sẽ suy sụp theo. Tất cả mọi người cùng không tốt mới là thực sự không tốt, đó mới là chân lý.

Một ngày nọ, một vị trưởng lão của Long tộc cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo. Bên ngoài đồn rằng, tâm trạng của Tổ Long đại nhân không tốt là vì hạt giống do Yêu Vương đại nhân đưa ra đã bị vị thiếu gia kia thắng được, mặc dù bọn họ vẫn giữ thái độ hoài nghi với chuyện trồng ra vợ như vậy, nhưng biết đâu Tổ Long đại nhân lại coi là thật.

Lại nói, Tổ Long đại nhân cũng đã đến tuổi phải lấy vợ rồi, không bằng cử hành lễ tuyển vợ trong Long tộc.

Vậy nên, chuyện này cứ thế được hoàn thành dưới sự sắp xếp của Long tộc. Về phần người trong cuộc, đến ngày đó mới nhận được thông báo, vì sợ hắn không đi, đám người bên phía Long tộc còn mời cả Yêu Vương và Ma Tôn đến.

May mà bọn họ cũng biết là không thể dây vào Tề Hoan cho nên không dám đến cửa mời.

Tiểu Nghiệt cho dù có không tình nguyện đến mấy cũng phải nể mặt trưởng bối, hắn xị mặt đến Long tộc, trong lòng thầm nhủ, chờ chịu đựng qua ngày hôm nay, kiểu gì cũng phải chỉnh đốn lại đám người nhiều chuyện này một lượt.

Là một chủng tộc hiếm hoi sinh ra đã cường đại, vẻ ngoài của Long tộc coi như cũng hơn người một bậc, mỹ nhân cũng không ít, có điều Tiểu Nghiệt lại chẳng có mấy hứng thú với những người được gọi là mỹ nhân kia, thứ nhất, hắn cảm thấy tuổi của mình hình như vẫn còn nhỏ, thứ hai... có vết xe đổ của cha nuôi, bóng ma tâm lý đối với chuyện cưới vợ của hắn thật ra không hề kém so với Mặc Tích.

Có điều trừ người trong cuộc như hắn, những người khác dường như đều cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

"Tiểu Nghiệt, chúc mừng nhé, nhớ năm đó lúc ta bằng tuổi ngươi còn chưa có nhiều người tranh cướp đến dâng vợ cho ta như vậy đâu." Ma Tôn Thiên Khuê hoàn toàn bày ra vẻ đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có điều lần này quả thực đúng là có chút khoa trương, nhìn một hàng mỹ nhân Long tộc trước mặt kia đi, nghe đồn Long tộc sinh sản khó khăn, chắc lần này đến hàng tồn kho cũng đã mang ra hết rồi, đúng là hao công tốn sức.

Tiểu Nghiệt trầm mặc, chuyện kiểu đó không cần hâm mộ một chút nào.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm hắn, mong mỏi hắn có thể tìm ra được một người, cái gọi là một bước lên trời cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ có điều, Tiểu Nghiệt dường như hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mong chờ kia của mọi người, mặt đầy vẻ nhàm chán ngồi đó, một tay chống cằm, lơ đãng nhìn những cô gái đang hiến vũ bên dưới.

Cho đến khi không còn ai tiến vào đại điện nữa, hắn mới nhíu mày, nhìn về phía tộc trưởng Long tộc, "Chỉ có vậy thôi à?"

"Chỉ có vậy thôi..." Tộc trưởng Long tộc Long Ẩn lau mồ hôi, chẳng lẽ tất cả đều không hài lòng?

"Những người đó... quá bình thường." Tiểu Nghiệt nheo mắt cười với ông ta, để lộ ra chiếc răng hổ.

Hắn vừa nói vậy, trái tim của các vị mỹ nữ đã tan nát đầy đất. Long Ẩn cũng đã nhận ra, vị này căn bản không có ý định chọn bất cứ ai trong số này, mặc dù ông ta cảm thấy khá thất vọng nhưng vẫn không dám biểu hiện ra mặt.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đẩy thủ vệ ra, xông vào.

"To gan, ngươi.. đã xảy ra chuyện gì?" Người nọ một thân huyết nhục mơ hồ, mắt thấy chỉ còn sót lại một hơi tàn, tộc trưởng Long tộc thấy rõ người tới là ai xong, sắc mặt chợt biến đổi.

"Tộc... tộc trưởng, Thất tiểu thư trên đường quay về thì bị kẻ khác cướp đi, chúng ta đuổi theo một mạch, bọn chúng thấy chạy không thoát được, liền chạy vào vùng đất không ngủ."

"...." Sắc mặt Long Ẩn trở nên khó coi, vùng đất không ngủ là nơi nổi tiếng có vào mà không có ra, nhưng Tiểu Thất lại là đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất.

"Vừa hay ta đang rảnh, để ta đi một chuyến xem, những người này, ngươi xử lý đi." Vùng đất không ngủ đối với Tiểu Nghiệt mà nói cũng chẳng phải nơi không thể ra vào, trước kia hắn và Mặc Tích đã qua đó không ít lần, bên trong có mấy con yêu thú rất thú vị, thực lực cường đại, đáng tiếc trí thông minh bằng không.

Dĩ nhiên, cái hắn gọi là thú vị, trong mắt người khác có thể gọi là kinh khủng.

Chuyện liên quan đến tính mạng con gái, Tiểu Nghiệt chịu đi đương nhiên là ông ta cảm tạ trời đất vô cùng, mặc dù ông ta biết rõ, Tiểu Nghiệt làm vậy, đơn giản là muốn trao đổi điều kiện với ông ta mà thôi, về sau những chuyện kiểu tuyển vợ này, ông ta không thể tái diễn nữa.

Lúc Tiểu Nghiệt tiến vào vùng đất không ngủ, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi, tiến về phía trước, mặt đất tràn ngập những phần chân tay cụt ngủn của yêu thú, có điều không phải là yêu thú ở đây, hẳn là của đám người đã bắt con gái Long Ẩn đi.

Càng đi sâu vào trong, đất không ngủ lại càng trở nên yên tĩnh, thứ tĩnh lặng làm cho người ta cảm thấy cả người rét lạnh, bởi vì ở đây không thể dùng thần thức được nên Tiểu Nghiệt đành phải dựa vào giác quan để tìm người, mất một lúc lâu mới tìm được con gái Long Ẩn ở một nơi rất sâu.

Khi hắn tới, chỉ thấy một cái xác rồng khô quắt, tinh hoa trong cơ thể đã bị hút sạch, chỉ sợ là đã gặp phải mãnh thú ở đây.

Tiểu Nghiệt lẳng lặng đứng một lát, bước tới thu hồi cái xác rồng lại, sau khi cất cái xác ổn thỏa xong hắn mới phát hiện ra, bên dưới cái xác rồng khổng lồ có một cái hố to bằng cái chậu rửa mặt, bên trong cái hố có một quả trứng đang yên lặng nằm đó.

Hắn thuận tay nhặt lấy quả trứng rồng, xoay người bỏ đi.

Chuyện kể rằng, sau khi Tiểu Nghiệt nhặt được quả trứng rồng kia thì quay về báo cho Long Ẩn trước. Biết con gái mình đã chết, Long Ẩn đương nhiên là thương tâm muốn chết, có điều đó là số mệnh, người đã sống đến tuổi như ông ta, cái nhìn đối với sinh tử cũng tương đối thoáng.

Chuyện duy nhất khiến ông ta rối rắm chính là quả trứng kia, Tiểu Nghiệt cầm về một quả trứng rồng, cho dù hắn có là Tổ Long thì nhất định cũng không sinh được ra trứng, như vậy quả trứng này chắc chắn là hậu đại của con gái mình. Nhưng mà... Tiểu Nghiệt nhất quyết nói đồ mình nhặt được thì chính là của mình.

Cho nên, ông ta chỉ có thể chấp nhận, hy vọng vị Tổ Long tương lai này đến lúc đói thì đừng có không cẩn thận mà nướng quả trứng lên là được.

Nếu như Long Ẩn biết, có một ngày suy nghĩ của mình lại trở thành sự thực, chỉ sợ dù phải liều cái mạng già của ông ta cũng sẽ không chịu để Tiểu Nghiệt mang quả trứng rồng kia đi.

Một ngày nọ cực kỳ lâu sau đó, Tiểu Nghiệt hơi đói, lục nửa ngày mới tìm ra được một quả trứng trong không gian chứa đồ.

Quái thật, trứng ở đâu ra nhỉ? Suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra nổi, có điều quả trứng to thế này, mùi vị chắc cũng không tệ, vậy nên... hắn quyết định nướng quả trứng lên.

Dĩ nhiên, câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, mà trái lại, đây chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi.

Nướng hơn nửa ngày, quả trứng kia cuối cùng cũng phát ra những tiếng lách tách, vỏ trứng nứt ra, không có lòng trứng trắng, chỉ có một đứa bé bụ bẫm, hai chiếc sừng con con trên đầu cô bé tỏ rõ thân phận Long tộc.

"..." Tiểu Nghiệt ở trong trạng thái khiếp sợ, nhìn chằm chằm bé con ngồi giữa đống lửa, mình hoa mắt phải không?

Vươn tay chọc chọc, khuôn mặt xinh xắn rất non mịn. Đứa bé bị chọc không được thoải mái, không nói hai lời đã oa oa khóc toáng lên, tiếng khóc kia cứ gọi là đinh tai nhức óc, rốt cuộc cũng khiến cho Tiểu Nghiệt nếm trải mùi vị khóc không ra nước mắt.

Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm sau, Tiểu Nghiệt vẫn cứ luôn suy nghĩ một vấn đề, năm đó rốt cuộc là đầu mình bị hỏng ở đâu mà lại đi tranh quả trứng kia với Long Ẩn.

Nhưng lúc nào cũng vậy, chưa đợi hắn nghĩ ra, cặp sừng rồng trên đầu đã bị cắn mạnh một cái.

"Cha cha cha~~~~ Nghiệt Nghiệt chạy mau." Một cô nhóc mũm mĩm ngồi trên bả vai Tiểu Nghiệt, hai tay túm lấy sừng của hắn, hai bắp chân ngắn cũn còn đạp loạn xạ.

"Tiểu tổ tông à, ta sai rồi, ngươi tha cho ta được không." Tiểu Nghiệt than thở, kiếp trước rốt cuộc hắn nợ con nhóc này cái gì mà nàng lại hành hạ hắn như thế cơ chứ.

"Oa oa..."

Đấy, lại khóc rồi, nhận mệnh tiếp tục chạy thôi, dù sao cũng đã chạy vòng quanh Long tộc mấy ngày rồi, chẳng sợ mất mặt hơn nữa.

*** Một anh thì trồng vợ, một anh thì ấp (thực ra là nướng) ra vợ, hai anh đúng là bạn chí cốt =))) ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.