Ngự Phật

Chương 2: Chương 2: Người của Hồ Khâu tới




Hoa Liên là yêu hoa sen, ở Yêu tộc, địa vị của Hoa yêu thực ra rất thấp. Chỉ vì thực lực của Hoa yêu bình thường đều không cao, giống như Hoa Liên vậy, biến hóa mười sáu năm, tu vi của nàng cũng mới chỉ chạm đến cấp trung của Yêu Quân mà thôi, ở trên cấp này còn có Yêu Tướng, Yêu Soái, Yêu Vương, Yêu Đế và Yêu Hoàng.

Không thể không nói, đẳng cấp thứ tự chặt chẽ thực sự khiến người ta bất lực. Hoa Liên tự nhận là đã rất dụng công tu luyện, đáng tiếc ngày trước không trọn vẹn khiến cho tiến độ tu luyện của nàng vẫn không tiến triển, đây cũng là một chuyện không thể lay chuyển khác.

Hoa Liên vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một Yêu hoa sen bình thường, chẳng qua là thời gian khai khiếu của nàng sớm hơn một chút, thậm chí sớm đến mức phải ngược dòng thời gian quay lại khi Bàn Cổ* mới vừa khai thiên tích địa.

* Bàn Cổ: Được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong Thần thoại Trung Quốc

Khi đó tên ngốc Cộng Công* của Vu tộc kia còn chưa đánh đổ được cột chống trời, trong Bất Chu Sơn* còn có một cái ao Dưỡng Thiên, bên trong đã từng mọc lên hai bông sen tuyệt thế. Một đóa Kim Liên, một đóa Hắc Liên. Đóa Kim Liên được luyện thành Thập nhị phẩm đài sen, nghe nói bị đặt dưới mông cho Phật ngồi. Hắc Liên cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị luyện thành pháp bảo, mặc dù bọn họ đã tu luyện đến cấp cao nhất – Thập nhị phẩm, vẫn khó tránh khỏi một kiếp.

* Tức thủy thần Cộng Công, người đã làm phản mang quân Thiên Ma đánh Thiên Giới, sau đó bị Chúc Dung đánh bại, Cộng Công đụng vào Bất Chu Sơn, núi này vốn là một cây trụ chống trời. Sau khi trụ trời bị gãy sụp, nước Thiên Hà chảy xuống trần gian gây lũ lụt khắp nơi, Nữ Oa đã tìm đá ngũ sắc về để vá lại trời.

Bất Chu Sơn theo lịch sử ghi chép được cho rằng chính là dãy núi Côn Lôn phía Tây Trung Quốc.

Hoa Liên cũng được sinh ra từ Dưỡng Thiên Trì, khi nàng có suy nghĩ, trong ao chỉ còn lại một mình nàng, nàng là một đóa Hồng Liên xinh đẹp, quầng đỏ chói kia mới nhìn, tựa như được nhuộm lên từ máu tươi, yêu dị khiến cho lòng người chấn kinh.

Từ khi Hoa Liên biết suy nghĩ đến mấy chục vạn năm sau, nàng chỉ gặp được có hai người, hai nam nhân. Một hòa thượng câm, một nam tử phong lưu ôn nhuận như ngọc.

Gã hoà thượng nàng mới nhìn đã ghét kia lấy đi nhất phẩm đài sen nàng vừa mới sinh ra, khi đó Hoa Liên đã cho là mình nhất định sẽ chết không thể khi ngờ, kết quả, nàng lại vẫn sống, có chút khó mà giải thích được, lại có chút may mắn.

Người còn lại là nam nhân nàng mới gặp lần đầu tiên đã thích, hắn mang đi ba hạt sen trong số năm hạt sen của nàng, từ đó nam nhân cũng kia biến mất, Hoa Liên lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị khóc không ra nước mắt. Chẳng có cách nào khác, ai bảo nàng không có mắt, ngay cả khóc cũng không có tư cách.

Sau đó cột chống trời đổ, Bất Chu Sơn không còn, nước trong ao Dưỡng Thiên tràn ra. Hoa Liên lại vẫn còn sống, đã bao giờ gặp một đóa sen lớn lên từ trong đất bùn khô hạn chưa? Nàng chính là một ví dụ rất tốt.

Sau đó lão Đại của Yêu tộc Thái Nhất và Đế Tuấn* đều không còn, Yêu tộc không nắm được Thiên đình trong tay bị trục xuất, Đại Vu trong Vu tộc đều chết hết, Tiểu Vu bị giết sạch, Vu tộc biến mất. Rồi Nhân tộc phục hưng, lúc này Thiên Địa cuối cùng đã thay đổi. Mà Hoa Liên trải qua mấy chục vạn năm cố gắng, cuối cùng cũng có thể biến hóa.

* Thái Nhất và Đế Tuấn được hóa ra từ một phần của Bàn Cổ, hấp thụ tinh khí hắc đạo, trở thành Yêu thần.

Nếu như có thể, nàng tình nguyện cả đời này không cần biến thành hình dạng hoa sen.

Nghe nói, những con Yêu đã từng tung hoành ở Đại Hoang mà chưa chết đều lần lượt được phong thần, phong tiên, hoặc là thành vật cưỡi của người khác. Đây cũng là bến đỗ không tệ không phải sao! Tuy nói mọi người đều cùng từ một thời đại đi ra, nhưng Hoa Liên không nghi ngờ gì là một thứ phẩm khuyết thiếu trong số đó, nàng phải phấn đấu lại từ đầu, thành tiên đối với nàng mà nói, trước sau vẫn là một hy vọng xa vời.

Sau khi nhớ lại những chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao kia, Hoa Liên trầm lặng thở dài, vươn tay kéo lấy cái đuôi to gần bằng cánh tay của Hổ yêu, cố gắng kéo hắn quay về núi.

Thật may, tuy nói còn chưa ăn cơm, nhưng thể lực của Yêu cũng khá tốt, nàng kéo một cái, vậy mà lại kéo được. Hoa Liên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nam nhân này nữa, lôi cái đuôi của con hổ, sắc mặt có chút khó coi đi vào trong núi.

Nam nhân cũng không cản Hoa Liên lại, chỉ nheo mắt cười nhìn bóng dáng nàng biến mất trong rừng núi, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

Lần này hắn chẳng qua chỉ thuận đường mà thôi, cũng không phải cố ý đến tìm nàng, không ngờ cứu nàng mà lại bị người ta ghét bỏ. Lẽ nào mặt mình trông xấu xí lắm sao? Nam nhân sờ sờ gương mặt mình, có chút bực dọc.



Hoa Liên tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được con Hổ yêu về trong sơn động của nàng và mẫu thân, trong động, mẫu thân ngồi trên cỏ khô, trước mặt để nửa con thỏ nướng.

Mẫu thân nàng tên là Hồ Uẩn, là một con hồ ly tinh đã sống trăm năm, nhưng lại chỉ có ba đuôi, tu vi cũng chỉ đạt đến cấp hạ của của Yêu tướng mà thôi.

Khi Hồ Uẩn gặp Hoa Liên, nàng đang bị một gã đạo sĩ tu vi thấp của Thanh Phong động đuổi giết, Hồ Uẩn cứu Hoa Liên, thuận tiện thu lưu một kẻ lúc ấy chẳng hiểu gì như nàng.

Hai người ở bên nhau thấm thoát đã mười sáu năm, những năm này, họ đi qua không ít chốn, cuối cùng dừng lại ở Liên Hành Sơn, Hồ Uẩn nói với Hoa Liên, bà không đi được, cho nên, phải quay lại nơi hoài niệm nhất.

Khi kéo Hổ yêu vào động, trời cũng đã tối sầm, mẫu thân nàng Hồ Uẩn cũng không mấy kinh ngạc. Chỉ tùy ý quét qua thi thể kia một cái, liền dời ánh mắt về phía Hoa Liên.

Giống như ném một đống rác quăng thân thể của Hổ yêu qua một bên sơn động, Hoa Liên thấy mẫu thân khoát tay về phía mình, nàng ngoan ngoãn bước tới, lẳng lặng ngồi xuống đối diện mẫu thân, nhã nhặn xé một miếng thịt thỏ chậm rãi bỏ vào trong miệng.

“Con nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chút.” Nhìn Hoa Liên cuối cùng đã ăn xong, Hồ Uẩn đứng dậy. Sa y thủy sắc vừa vặn bao gọn thân hình mềm mại lả lướt của bà, mỗi một bước, những sóng nước màu xanh sẽ dao động một cái, mơ hồ có thể nhìn thấy phần đùi non trắng nõn.

Nếu như là nam nhân, nhất định sẽ không thể cầm được trước sức hấp dẫn ấy, con Hổ yêu này lại khác người, dám nhẫn tâm đánh mẹ nàng một cái tát.

Hồ Uẩn kéo thi thể của Hồ Yêu đi, Hoa Liên từ đầu đến cuối cũng không hỏi mẫu thân muốn làm gì. Lai lịch của Hoa Liên mờ mịt , mẫu thân nàng, Hồ Uẩn cũng mờ mịt. Hai người không hỏi xuất xứ, chỉ ở cùng một chỗ, sống những ngày tháng vui vẻ bình thường.

Thi thể của Hổ yêu kia cuối cùng thế nào Hoa Liên cũng không biết. Nàng vẫn sống những ngày tháng yên bình như trước, sáng sớm ra ngoài hái trái cây, sau đó quay về sơn động tu luyện cho đến khi chạng vạng. Mà Hồ Uẩn thì đã ra ngoài từ sớm, cho đến khi sẩm tối mới quay lại.

Chỉ tiếc, sau khi Hổ yêu chết chưa đầy mười ngày, Liên Hành sơn nho nhỏ này lại đón hai tên đại yêu ghé thăm, cả hai đều là Hổ yêu nhưng tu vi hết sức cao thâm. Nghe nói, bọn chúng đã đánh thẳng đến Động phủ của Yêu sói, cuối cùng con sói kia bị người ta chém thành tám đoạn, trước khi chết, trong động phủ của hắn còn treo một tấm da hổ rất lớn.

Hoa Liên nhớ mang máng, con yêu sói kia đã mấy lần tới trêu ghẹo mẫu thân nàng, thậm chí dùng cả tính mạng Hoa Liên để uy hiếp Hồ Uẩn. Một tháng trước, gã yêu sói ấy vẫn còn huênh hoang trong động phủ của bọn họ, nếu như Hồ Uẩn không làm nữ nhân của hắn thì hắn sẽ giết chết Hoa Liên. Kết quả, kẻ chết sớm nhất lại là hắn, quả thực là thế sự khó lường.

Hoa Liên cho là chuyện này sẽ kết thúc như vậy, nhưng không phải. Hai tên Hổ yêu tu vi cao thâm kia căn bản không cần điều tra gì cả, bọn chúng chỉ cần giết hết yêu quái trong núi này là xong.

Một Liên Hành sơn nho nhỏ, căn bản không ai địch lại nổi một chiêu của chúng.

Cuộc tàn sát tanh tưởi diễn ra hết sức nhanh chóng, chạy trốn căn bản là vô dụng, tiếng kêu thảm thiết không dứt vang lên bên tai, hơn nữa, rất nhanh sẽ đến lượt mẹ con Hoa Liên.

Lúc hai con Hổ yêu xông vào sơn động của hai người, Hoa Liên vẫn còn đang nhai hoa quả, Hồ Uẩn tựa trên vách đá giả vờ ngủ say.

Một thoáng khi nhìn thấy Hồ Uẩn, trong mắt hai con hổ kia lóe lên sự kinh ngạc, ngay sau đó là sự khinh bỉ nồng đậm. Nhưng bọn chúng lại bỏ qua cho động khẩu đơn sơ này, lắc người bỏ đi.

Hoa Liên đương nhiên sẽ không ngốc đến độ cho rằng bọn chúng nể mặt mình, vậy thì là… nghiêng đầu liếc nhìn mẫu thân, vẫn là dáng vẻ kia, tiếng hít thở đều đều từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Ăn xong quả, Hoa Liên lôi từ trong động ra một tấm đệm hương bồ màu xanh thẫm, hiện giờ là đầu hè, cho dù trời đã tối rồi mà cái nóng vẫn bốc lên bức người, nhưng Hoa Liên ngồi trên bồ đoàn lại cảm thấy cả người khoan khoái mát mẻ vô cùng.

Đây là món quà mẫu thân tặng sinh nhật nàng, Hoa Liên không biết mình ra đời từ bao giờ, cho nên đã lấy cái ngày khi Hoa Liên chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh rồi được Hồ Uẩn cứu giúp đó làm ngày sinh nhật của nàng.

Ngồi trên đệm, tiếng hít thở của Hoa Liên dần trở nên nhẹ bẫng, trên người phủ lên một tầng hồng quang yêu dị, hai tay kết ấn, linh khí dần dần bị nàng hút vào trong cơ thể, củng cố tu vi không được cao thâm lắm của nàng.

Lúc Hoa Liên tu luyện, Hồ Uẩn mới mở mắt ra, chỉ ngẩn ra nhìn nàng, cảm thụ tầng ánh sáng khiến người ta cực kỳ không thoải mái kia trên người Hoa Liên.

“Tiểu Liên…” Sau khi thu công, giọng nói mềm mại của Hồ Uẩn vang lên bên tai Hoa Liên.

“Mẹ, sao vậy?” Hoa Liên mở mắt, hồng quang trong mắt chợt lóe lên.

“Mẹ chắc sẽ phải rời khỏi chỗ này.” Chạy trốn bao năm qua, bà cũng đã mệt mỏi. Hai con Hổ yêu kia đến từ Đại Hoang sơn, sợ rằng đã sớm nhận ra bà rồi.

“Dạ.” Hoa Liên gật đầu một cái, biết đại khái chuyện này nghĩa là gì.

Như suy đoán của Hồ Uẩn, sáng sớm hôm sau, Liên Hành sơn đã bị tàn sát hết yêu quái lần đầu tiên có đại nhân vật đến.

Một con mãng xà lớn màu đen chín đầu đạp lên không trung mà tới, đằng sau kéo theo một chiếc xe, trên sườn xe màu bạc có khắc một đồ án vòng tròn hình thù kỳ quái, rõ ràng nhìn qua thấy chỉ là những đường cong hỗn loạn, nhưng nhìn lâu lại thấy trong vòng tròn kia có một con vật đang sống.

Đó là dấu hiệu của Hồ tộc ở Hồ Khâu, Đại Hoang sơn. Xe dừng lại giữa không trung, lơ lửng ngay trên cửa động của mẹ con Hoa Liên, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay.

Hồ Uẩn chậm rãi nhấc chân bước ra ngoài, Hoa Liên đi theo sau bà.

“Muội muội, đã lâu không gặp.” Một nữ nhân tuyệt sắc vận đồ đỏ từ giữa không trung phiêu dật hạ xuống, khi mũi chân người đó chạm đất, cửa động vốn trơ trụi bỗng hiện ra vô số những bông hoa tươi tắn đỏ chói, lan ra tận phía xa.

Từ xa nhìn lại, giống như trên Liên Hành Sơn này đang bốc cháy.

“Xem ra mặt mũi của ta cũng lớn thật, ngươi lại đích thân đến cơ đấy.” Khóe miệng Hồ Uẩn hơi nhướn lên, nét mặt không thể nói rõ là vui vẻ hay bi ai.

“Đây là chuyện đương nhiên, phu quân mấy năm nay vẫn luôn lo lắng cho an nguy của muội muội ngươi đấy.” Nữ tử áo đỏ cười khẽ, móng tay đỏ chót lướt qua bờ môi căng mọng của ả ta, nụ cười rực rỡ trên mặt, lại khiến cho người ta thấy rợn.

Khi nữ tử áo đỏ nói những lời này, thân thể Hồ Uẩn run rẩy, vẫn giữ biểu cảm như trước, “Ta đã buông tha rồi, ta bây giờ còn uy hiếp gì đến ngươi nữa hay sao?”

“Nhưng ta đây còn chưa buông tha.” Nụ cười trên mặt nữ tử áo đỏ bỗng nhiên thu lại, chuyển thành vẻ dữ tợn, “Ta còn chưa buông tha cho việc giết ngươi, chỉ có khi nào ngươi chết đi, ta mới thấy an toàn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.