Hoa Liên cũng không hiểu, tại sao mình chỉ liếc một cái đã nhìn thấy hắn. Rõ ràng người trong thành rất đông, người mặc đồ trắng cũng rất nhiều. Nhưng cố tình, hắn lại lọt vào mắt nàng.
Nhìn thấy hắn rồi, xung quanh dường như chẳng còn sự tồn tại của ai khác.
Ân Mạc dừng bước cách nơi Hoa Liên đang đứng chừng mười thước, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mỗi lần bọn họ gặp nhau, Ân Mạc vẫn hay thích nói câu này.
Nhưng lần này, Hoa Liên lại cảm thấy, ý tứ có chút khác lạ, cũng có thể là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hoa Liên đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng đây là trùng hợp, trên thực tế, tất cả những gì đã xảy ra giữa bọn họ căn bản không hề có sự trùng hợp nào, đều là hắn cố ý dựng lên, cho dù lần đó nàng chủ động tìm hắn, cũng giống như hắn đã sớm đợi ở đó rồi.
Trước kia, Hoa Liên chẳng qua chỉ không muốn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nàng cần phải làm rõ những chuyện này.
“Ta tới thăm ngươi, không chào đón?”
“Sao có thể.” Hoa Liên cũng cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
So với sự bình tĩnh của hai người, Lâu Hùng bên cạnh hiển nhiên đã bị kinh sợ không ít. Ma Tu sợ nhất chính là Phật Tu, mặc dù vị trước mặt này trên đầu có tóc, nhưng tu vi lại rành rành ra đó. Hóa Thần kỳ…. Người này đến trước mặt hắn rồi, hắn mới phát hiện ra đối phương là Phật Tu, có thể nhìn ra, hắn muốn đối phó với mình, dễ như trở bàn tay vậy.
Nhưng hiện giờ xem ra đối phương hình như cũng không cảm thấy hứng thú với hắn. Lâu Hùng quay đầu nhìn Hoa Liên, đối với chuyện Hoa Liên quen người này, có vẻ rất kinh ngạc.
“Có gì muốn hỏi ta không?”
Đối với câu hỏi của Ân Mạc, Hoa Liên có vẻ hơi kinh ngạc, xem ra, hắn thực sự đã động tay động chân với mình. Chẳng qua là, thái độ này của hắn là có ý gì đây? Hắn… thực ra cũng chẳng cần phải giải thích gì cả. Mà nàng, cũng không mong đợi hắn sẽ cho nàng câu trả lời.
Hoa Liên im lặng, không mở miệng.
Người xung quanh đi tới đi lui, dường như chẳng ai chú ý đến hai người bọn họ, Ân Mạc nhìn Hoa Liên, cũng không nói gì, tròng mắt đen sâu thẳm.
“Tại sao lại làm vậy?” Không biết bao lâu sau, Hoa Liên mới đột nhiên mở miệng.
“Từ lúc mới gặp mặt, ta đã nói muốn ngươi tin Phật.”
“Ngươi cũng biết, chuyện đó không có khả năng.”
“Ta biết, cho nên ta đã dùng cách khác.”
“Cho nên ngươi dùng cách này để khống chế ta?” Hoa Liên siết chặt nắm đấm, cơn giận bốc lên. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc, lại có chút thương tâm của Ân Mạc, nàng lại cảm thấy chính mình dường như có chút xúc động.
Hoa Liên không hiểu, mình rốt cuộc là bị làm sao? Kể từ khi bước vào Tu Chân giới này, nàng đã gặp quá nhiều những chuyện bất công, cho dù có bị người ta đuổi giết, nàng cũng chưa từng kích động như vậy.
Tại sao cứ hễ gặp phải Ân Mạc là nàng lại không khống chế được tâm trạng.
“Ta chưa từng nghĩ muốn khống chế ngươi.”
“Thực ra thì… ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, cho dù có dâng mạng cho ngươi cũng chưa bù nổi, không phải sao.” Hoa Liên rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Hoa Liên!” Lần này, giọng nói của Ân Mạc mang theo sự tức giận.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, Lâu Hùng đứng bên cạnh một lúc như vậy, cũng nghe ra được chút ít. Hắn đã nhìn ra, vị Phật Tu này hiển nhiên có quan hệ không ít với Hoa Liên, cuộc nói chuyện của hai người, nghe vào, sao lại có điểm gì đó là lạ?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, người trước mặt này hiển nhiên là ưu tú hơn thiếu chủ, vô luận là vẻ ngoài hay tu vi. Bết bát hơn chính là, quan hệ của hắn và Hoa Liên lại càng thêm mập mờ.
Nghĩ đến đây, Lâu Hùng không nhịn được mà thở dài. Với cái tính kia của thiếu chủ, thích người ta cũng bày mặt lạnh ra, tiểu cô nương này nhận ra được mới là lạ.
Có điều, ưu thế duy nhất của thiếu chủ, chắc là hắn chính là Ma Tu.
Quan hệ của Yêu và Ma Tu mặc dù không tính là tốt, nhưng Yêu và Ma Tu ở cạnh nhau, nếu như không đụng chạm đến một vài gia tộc thì cũng không có ai ngăn cản.
Chính đạo thì ngược lại, một khi bọn họ có liên quan gì đến Yêu hoặc Ma, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, huống chi cái vị trước mặt đây còn là một hòa thượng, xem ra, thiếu chủ vẫn có hy vọng. Quan sát sau nửa ngày, Lâu Hùng hạ kết luận.
“Hai vị, không bằng chúng ta đến quán rượu kia tìm một chỗ rồi ngồi xuống tán gẫu tiếp?” Cứ đứng mãi như vậy cũng không phải ý hay, Lâu Hùng do dự một lát mới mở miệng nói, vươn tay chỉ về phía một quán rượu cách đó không xa.
Ân Mạc liếc hắn một cái, không nói gì. Hoa Liên nhìn theo hướng chỉ của Lâu Hùng, đi về phía quán rượu kia. Nàng cứ cho là Ân Mạc sẽ bỏ đi, ai ngờ, hắn lại đi theo vào.
Ba người ngồi trên lầu hai, trên lầu không có mấy người, hơn nữa còn được ngăn thành gian, cũng yên tĩnh. Hoa Liên ngồi xuống vị trí sát bên cửa sổ, còn Ân Mạc thì ngồi ở phía đối diện.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Mạc nhìn nàng. Chỉ có mình Lâu Hùng gọi lên hai vò rượu lớn, ừng ực nốc vào bụng. Tiểu nhị đại khái cũng bị cái tướng uống rượu của Lâu Hùng dọa cho hết hồn, vội vàng bỏ đi.
“Ngươi… thiếu chút nữa đã giết Thương Tình?” Ngón tay Ân Mạc vô thức lướt qua miệng chén trà trước mặt, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía Hoa Liên.
Hoa Liên chợt quay đầu, “Không được sao.”
Thấy dáng vẻ cả người xù gai của nàng, Ân Mạc chỉ cười khổ, “Ngươi quá manh động rồi.” Hắn không trả lời trực tiếp.
Hoa Liên nhìn chằm chằm Ân Mạc một lúc lâu, đột nhiên bật cười, “Ân Mạc, ngươi vốn đã biết hết tất cả, tại sao nàng nhất định phải giết ta, ngươi còn rõ hơn ta, không phải sao? Từ đầu đến cuối, đều là nàng chọc đến ta.”
Lần này, Ân Mạc không tiếp lời mà chuyển đề tài, “Bằng hữu của ngươi đã quay về thành Nam Khê sơn rồi, ta đưa ngươi về Đại Hoang sơn, được chứ?”
“Lần trước, ta giết Ngọc Ẩn Tình, có người đuổi đến tận Đại Hoang sơn đòi mạng của ta. Lần này, ta thiếu chút nữa đã giết Thương Tình, ngươi cảm thấy, về hay không có gì khác nhau sao?” Về lý, Hoa Liên rất rõ ràng, những chuyện này căn bản không hề liên quan đến Ân Mạc. Đây là thù oán giữa nàng và Linh Lung cung, nàng không nên giận chó đánh mèo.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Ân Mạc cứ tránh né không nói về chuyện của Thương Tình, khiến cho nàng không khỏi tức giận.
“Lần này, ta đảm bảo nàng sẽ không đến tìm ngươi.” Ân Mạc cam kết với nàng.
Hoa Liên chỉ lắc đầu, “Cho dù nàng không đến tìm ta, sớm muộn cũng có ngày ta đến tìm nàng, có lẽ là ngươi cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình…”
“Không được làm chuyện điên rồ.” Ân Mạc dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên cầm lấy tay Hoa Liên, vẻ mặt âm trầm, “Chỉ cần ngươi tiến dần từng bước, sớm muộn cũng sẽ độ kiếp thành tiên, ngươi việc gì phải để ý đến nàng ta.”
Hoa Liên cười khẽ, từ từ rút tay mình lại, “Cõi đời này, ai dám nói mình có thể nhìn thấu được thiên đạo chứ, ngươi làm sao mà biết được, ta sẽ không chết trên tay nàng?”
“Hoa Liên, ngươi có tâm ma.”
“Ta không có, ta không thể nào có tâm ma.” Hoa Liên lắc đầu, vẻ mặt quật cường.
Ân Mạc dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không mở miệng.
Lâu Hùng uống rượu xong, đi trước. Thực ra thì hắn cũng không có ý định đi sớm như vậy, chẳng qua là ở bên cạnh Ân Mạc, hắn vẫn cảm thấy rất không an toàn, hơn nữa khi bọn họ đi Thiên Sát vẫn còn đang gặp nguy hiểm, hắn phải quay lại xem một chút.
Hoa Liên cám ơn Lâu Hùng xong, một mình đi về phía Lâm Châu. Ân Mạc vẫn theo phía sau nàng, nàng cảm nhận được. Hắn nói, muốn đưa nàng quay lại Đại Hoang sơn, thực ra thì về lúc này, người của Linh Lung cung tuyệt đối không thể gây thương tổn cho nàng được.
Ngay cả sư phụ của nàng cũng đã nói, sau khi Hoa Liên quay về có thể đến chỗ của ông ấy, bảo đảm không ai dám động đến nàng, nhưng Hoa Liên vẫn không muốn nghe theo lời của Ân Mạc.
Nàng vẫn luôn rất lý trí, lần này lại tùy tính, giận dỗi với Ân Mạc, cũng dùng mạng của mình để đánh cuộc.
Sau khi tiến vào Lâm Châu, Hoa Liên nhìn thấy không chỉ một hai tu sĩ chính đạo, đại đa số đều là Xuất Khiếu kỳ, bọn họ cũng không ra tay đối phó với Yêu Tu đi ngang qua, nhưng đích xác là đang tìm ai đó.
Sau khi Hoa Liên tiến vào Lâm Châu đã dùng thuật biến thân biến thành một dáng vẻ khác, hơn nữa, tu vi của nàng cũng đã rớt từ Yêu Soái kỳ đầu đến Yêu Tướng kỳ giữa, những tu sĩ kia căn bản không thể nhận ra nàng.
Nàng cũng coi như bình an trở lại thành Nam Khê sơn, sau khi tiến vào sơn thành, Hoa Liên không còn cảm nhận được hơi thở của Ân Mạc nữa, trong lòng có chút mất mát nhàn nhạt.
Yêu vệ giữ thành sau khi nhìn thấy Hoa Liên thì hết sức cung kính, thống lĩnh của Yêu vệ từ bên trong bước ra nghênh đón, “Hoa Liên cô nương, thành chủ đã chờ cô nương rất nhiều ngày rồi.”
Hoa Liên cười cười với hắn, “Vậy phiền ngài dẫn đường.”
“Được, mời đi bên này.” Có Yêu vệ đi trước mở đường, không ít người cũng chú ý đến Hoa Liên, có điều cũng nhanh chóng quay mặt đi, không ai muốn tham gia vào màn náo nhiệt này.
Gần đây, thành Nam Khê sơn cũng không được yên bình cho lắm, không cẩn thận một chút là sẽ không ngóc đầu lên được.
Khi Hoa Liên đi đến phủ Thành chủ, còn chưa nhìn thấy Quân Hầu mà đã nghe thấy thanh âm của phu nhân hắn, Cung Lăng. Giọng nói của Cung Lăng rất lớn, thậm chí có chút lạc giọng. Có thể khiến cho vị thành chủ phu nhân trầm ổn bình tĩnh kích động như vậy, xem ra, nàng ta hiển nhiên đã gặp phải đại sự gì đó.
Từ ánh mắt quái dị khi nhìn nàng của người trong thành khi nãy, có thể đoán ra được, chuyện lớn này, tất có liên quan đến Tiểu Chỉ.
Hoa Liên bước theo sau thủ vệ, vòng qua, đã thấy Quân Hầu và Cung Lăng, hơn nữa ở đó không phải chỉ có hai người họ. Quân Hầu ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh. Một lão nhân lớn tuổi ngồi bên trái hắn, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm. Còn Cung Lăng thì đứng giữa đại sảnh.
Bởi vì nàng ta quay lưng về phía Hoa Liên, nên nàng hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt của Cung Lăng, có điều, miễn cưỡng cũng đoán được.
“Quân Hầu, rốt cuộc ta đã có lỗi với ngươi ở điểm nào mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Lần này, Hoa Liên cuối cùng cũng nghe rõ.
“Không có.”
“Ta đã nói rồi, ta cho phép ngươi cưới nàng, ta có thể chấp nhận nàng, ngươi rốt cuộc còn không hài lòng ở điểm nào?”
Quân Hầu đã nhận ra sự có mặt của Hoa Liên, ngẩng đầu nhìn nàng gật đầu một cái, “Ta không muốn để nàng ấy phải chịu uất ức.” Nếu như không phải đã trải qua cuộc sinh tử kia, hắn căn bản không thể nhận ra được, Tiểu Chỉ đối với hắn quan trọng đến nhường nào.
Đã phí hoài bao nhiêu năm như vậy rồi, hắn không chờ nổi nữa. Bất kể cuối cùng Tiểu Chỉ có đồng ý hay không, hắn cũng muốn thử một lần, coi như có lỗi với Cung Lăng.
“Không muốn để nàng ta uất ức? Ha ha ha, ngươi nói không muốn để nàng ta uất ức, cho nên, ngươi phải bỏ ta?! Ta lấy ngươi bao nhiêu năm như vậy, ta đã làm sai điều gì, năm đó là ngươi đến nhà ta cầu hôn, là ngươi muốn cưới ta!” Cung Lăng rít lên, bộ dạng kia của nàng, rất khó để khiến người ta tin, nàng chính là vị thành chủ phu nhân đoan trang ưu nhã lại biết đại thể kia.
Thực ra, Hoa Liên cũng cảm thấy nàng ta rất đáng thương. Nữ nhân này, biết hết mọi chuyện mà nàng ta vẫn nhẫn nhịn được. Cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, thì ra là nếu không có tình yêu, vô luận có trả giá đến đâu cũng vô ích. Bởi vì đối phương trừ áy náy ra, sẽ không có bất cứ tình cảm nào khác.
Rất đáng thương, không phải sao? Chuyện này có thể trách ai đây?