Ngự Phật

Chương 79: Chương 79: Sắp đặt




Bởi vì thời gian cấp bách, Quân Hầu tiện tay bổ ra một sơn động trong núi đá, hai người ở bên trong luyện đan. Đại yêu có tu vi như Quân Hầu, mặc dù không tinh thông luyện đan, nhưng trình tự thì vẫn biết đôi chút.

Thứ độc đan lần này Hoa Liên muốn luyện chế là do Lạc Lâm Cửu dạy thêm cho nàng, là thứ có thể giúp nàng thoát được nguy hiểm trong thời khắc mấu chốt, cũng không hề được ghi lại trên ngọc giản.

Khi thấy Hoa Liên lấy lò luyện đan ra, trong mắt Quân Hầu lóe lên một tia kinh ngạc, với kiến thức của hắn, đương nhiên có thể nhận ra được chiếc lò này không tầm thường, xung quanh đỉnh đá được trạm khắc kín mít, lưu giữ một ấn ký tinh thần vô cùng cường đại, dường như là dùng để truyền âm. Nói cách khác, người dạy Hoa Liên luyện chế đan độc, vẫn còn sống.

Sau khi đặt lò luyện đan xuống, Hoa Liên lại liên tiếp lấy một đống dược liệu từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra, đều là vài thứ dược liệu hết sức tầm thường, năm tuổi cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ trăm năm mà thôi. Ở Tu Chân giới, dược liệu trăm năm tuổi, thực sự không tính là cái gì. Trong những thứ dược liệu kia, có thứ hắn chưa từng thấy bao giờ, thoạt nhìn cũng không giống như dược liệu, vậy có lẽ là bí truyền của Đan độc sư rồi. Quân Hầu thầm nghĩ vậy.

“Từng này thôi.” Đẩy một đống dược cho Quân Hầu, thuận tiện đẩy luôn cả lò luyện đan đến bên cạnh hắn, “Ta nói ngươi làm.”

Quân Hầu nhìn chiếc lò luyện đan kia một lúc lâu mới cầm lên. “Dùng yêu khí trút vào trong lò luyện, sau đó lần lượt bỏ những dược liệu kia vào, cho đến khi biến thành thể khí mới thôi.” Quân Hầu nghe theo sự chỉ dẫn của Hoa Liên, nghiêm túc thi hành từng bước, sợ rằng ngay cả năm đó khi hắn tu luyện cũng chưa từng dụng tâm đến như vậy. Cũng may, Hoa Liên giảng giải cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả lúc nào cần thay đổi lượng lửa, nàng cũng sẽ kịp thời nói cho Quân Hầu.

Quân Hầu thực may là Yêu Đế, nếu đổi thành người khác, căn bản không thể nào hoàn toàn làm được theo lời của Hoa Liên, nhẹ nhàng biến đổi yêu khí xoay chuyển lớn nhỏ.

Thứ đan độc này, hai người luyện một lần là mất hơn hai canh giờ, mắt thấy thời gian không còn nhiều, mặc dù trong lòng nôn nóng nhưng Quân Hầu cũng không dám liều lĩnh. Hoa Liên ngồi đối diện Quân Hầu, vẫn nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, rốt cục, nhìn thấy trên nắp lò tản ra một luồng khói mờ màu xanh nhạt.

“Buông tay.”

Quân Hầu lập tức buông tay, lò luyện đan trực tiếp bị Hoa Liên đón lấy. Hoa Liên cũng không vận dụng yêu khí, mà triệu hồi Nghiệt hỏa ra ngoài, sau khi Nghiệt hỏa dâng lên, khói tỏa ra trên nắp lò ngày càng nhiều. Kỳ quái ở chỗ, làn khói mù màu xanh kia không hề tản đi, mà lại tụ lại trên nắp lò, ngưng tụ thành một khối.

Hoa Liên lấy cây Nhân sinh quả ra, để cho rễ cây tiếp xúc với luồng sương xanh kia. Cây Nhân sinh quả giống như cảm nhận được nguy hiểm vậy, lá cây run rẩy kịch liệt, mà luồng sương xanh kia lại giống như một vật sống, liều mạng chui vào trong những cái rễ cây xanh mượt của cây Nhân sinh quả.

Hai bên tranh đoạt nửa ngày, cuối cùng, bởi vì Quân Hầu ra tay áp chế cây Nhân sinh quả lại, luồng sương xanh kia rốt cục cũng đắc thủ.

“Vậy là được rồi?” Nhìn cây Nhân sinh quả không hề có một chút thay đổi nào, Quân Hầu có chút do dự hỏi.

“Không sai biệt lắm, tìm một chỗ bố trí vật này đi.” Hoa Liên cẩn thận bày kết giới xung quanh cây Nhân sinh quả, hiện giờ nàng cũng không dám tùy tiện động vào vật này.

Người thường, vĩnh viễn sẽ không biết đến điểm đáng sợ của đan độc. Đây cũng là lý do tại sao khi học được cách chế đan độc xong, hơn phân nửa tu sĩ đều không thể quay đầu lại. Đây là một con đường tràn đầy cám dỗ, có thể vượt cấp mà giết chết kẻ thù của mình, ai còn liều mạng tu luyện làm gì nữa.

Muốn để người của Luân Hồi điện lấy được vật này, cần một sự trùng hợp nhất định, dưới sự bố trí của Quân Hầu, loại trùng hợp có thể sắp xếp này nếu như không cẩn thận cân nhắc, cũng sẽ không phát hiện ra manh mối gì. Sau khi bố trí xong tất cả, hai người bèn rút lui khỏi cánh rừng mà đám người kia sẽ đi qua. Tất cả đều được tiến hành theo ý tưởng của Hoa Liên. Hai người thu liễm hơi thở lại chờ ở một đầu khác của khu rừng, sau khi lấy được cây Nhân sinh quả, bọn chúng nhất định sẽ ra ngoài từ phía này. Đến lúc này, Quân Hầu mới từ từ bình tĩnh lại. Ngẫm ra, phát hiện mình lại bị Hoa Liên dắt mũi đi từ đầu đến cuối. Chuyện này cũng không có gì to tát, mấu chốt là, dưới tình huống này mà Hoa Liên vẫn có thể tỉnh táo nghĩ ra đối sách, không thể không khiến hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nếu nàng là con gái ruột của Hồ Hoàng, e phải nói là, Yêu tộc nhất định sẽ có một chỗ dành cho nàng. Đáng tiếc, hiện giờ Hoa Liên sẽ có kết cục thế nào, hắn cũng không thể kết luận được. Tâm tư của Vân Khi, từ xưa tới nay không ai có thể đoán trước được.

Hoa Liên đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc. Người của Luân Hồi điện đích xác đã tìm được cây Nhân sinh quả, nhưng trên đường, lại có những kẻ khác xông vào trong rừng.

Nơi đặt cây Nhân sinh quả đã bị Quân Hầu hạ một thứ cấm chế xảo diệu, người của Luân Hồi điện mất một chút thời gian, một nhóm người khác đã tìm đến nơi. Chờ nửa ngày mà không thấy có người đi ra, trong lòng Hoa Liên cũng có chút lo lắng, lại đợi chừng khoảng một nén nhang nữa, trong rừng rốt cuộc cũng có động tĩnh, có điều, động tĩnh lần này dường như có hơi lớn. Chỉ dùng mắt thường thôi, Hoa Liên cũng biết, bên trong có người đang đánh nhau, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt.

“Đi thôi.” Quân Hầu kéo Hoa Liên theo cẩn thận che giấu hơi thở, đi vào trong rừng. Không lâu sau, liền nhìn thấy chiến trường.

Ngoài dự liệu của nàng, hai phe động thủ vậy mà lại đều là tu sĩ chính đạo, một bên là người của Luân Hồi điện, Tiểu Chỉ rõ ràng đang đứng cạnh đó. Mà bên kia, lại là người của Linh Lung cung. Mà Thương Tình, vừa vặn cũng đứng đó.

Hoa Liên không kìm được mà trợn trừng mắt, sao cứ cảm thấy nàng ta là âm hồn không tan vậy, đi đâu cũng có thể đụng phải nàng ta, thế này cũng quá trùng hợp đấy. Dĩ nhiên, chuyện trùng hợp còn có rất nhiều, bởi vì bên cạnh Thương Tình, còn có một hòa thượng, vô cùng không khéo là, Hoa Liên cũng đã gặp hòa thượng này rồi.

Theo bối phận mà nói, hắn coi như là sư huynh của Ân Mạc, hòa thượng này pháp danh là Diệt Thiên, trông coi hình phạt lớn nhỏ trong Kim Luân tự, vẫn không vừa mắt với Ân mạc, từ khi Ân Mạc nhập môn đã đối đầu với hắn, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa từng thắng nổi. Không ngờ tới, lần này hắn lại đi chung với Thương Tình.

Được rồi, hiện giờ cũng không có việc gì của họ, tu sĩ Hóa Thần kỳ từ hai biến thành bốn, cho dù Quân Hầu có kích động hơn nữa cũng không dám nhảy ra ngoài chịu chết vào lúc này. Cây Nhân sinh quả này quả nhiên có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Cũng không ai biết nó dùng để làm gì, cứ thế bao người đến tranh đoạt, thậm chí ngay cả đồng đạo cũng không tiếc trở mặt thành thù. Hoa Liên cũng coi như đã hoàn thành hành động vĩ đại nhất.

“Thương Tình tiên tử cản đường chúng ta là có ý gì?” Hai trưởng lão của Luân Hồi điện mặt đầy vẻ khó coi nhìn nữ tử đối diện. Trái lại không hề mở miệng chỉ trích Diệt Thiên hòa thượng đứng bên cạnh Thương Tình, đại khái là cảm thấy nhân phẩm của hòa thượng thì có vẻ đáng tin chăng.

“Đồ để lại, các ngươi có thể đi.” Lời này nói ra cần bao nhiều phách lối có bấy nhiêu phách lối. Hai trưởng lão Luân Hồi điện kia xanh mặt liếc mắt nhìn nhau, vậy mà không hề báo trước đã ra tay động thủ. Thương Tình đã sớm có chuẩn bị, một mình nghênh đón hai người kia. Diệt Thiên thì chỉ đứng qua một bên, nhắm mắt đọc kinh của hắn, dường như cũng không có ý lên giúp một tay.

Thương Tình không hổ là chưởng môn Linh Lung cung, mặc dù tu vi xấp xỉ hai người kia, lấy một địch hai mà vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn mơ hồ áp chế đối phương. Theo nhịp độ gay cấn của trận đánh, hàn khí trên người Thương Tình cũng ngày càng đậm, không riêng gì chốn chiến trường này, thậm chí khắp khu rừng cũng đều bị sương mù bao phủ. Vì lo sẽ bị phát hiện nên Hoa Liên căn bản không dám vận dụng yêu khí chống lạnh, chỉ có thể gắng chống đỡ, cũng may là hàn khí không phải nhắm vào nàng, cho nên cũng không xảy ra tình trạng trúng hàn độc như lần trước.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Thương Tình đứng giữa không trung hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dừng lại động tác tấn công, vươn tay tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống, nàng ta vứt chiếc vòng kia ra giữa khoảng không, chiếc vòng kia vậy mà lại hóa thành một con rồng băng.

Băng long hấp thụ hàn khí xung quanh, dần dần trở nên to lớn, vọt về phía hai trưởng lão Luân Hồi điện phía đối diện.

“Di chuyển.” Sau khi Quân Hầu nhìn thấy con rồng băng kia, ánh mắt đột nhiên mở lớn. Mặc dù không hề lên tiếng, nhưng lại khiến Hoa Liên hiểu rõ hắn muốn nói gì.

Hai trưởng lão kia hiển nhiên chỉ nghĩ con băng long này là do Thương Tình hóa ra để hù dọa người khác, dù sao trong môn phái của bọn họ cũng có trường hợp tu luyện kiếm thuật đến cực hạn có thể hóa thành một con rồng. Cho nên hai người không hề quá mức căng thẳng, chẳng qua là, ngay khi một trong hai người bị hàn khí mà băng long phun ra làm cho đông cứng, tất cả đều biến đổi. Con rồng băng vừa nãy còn máy móc nghe lệnh, đột nhiên giống như sống dậy, con ngươi vốn không có chút sinh cơ đột nhiên bắt đầu chuyển động.

“Hừ hừ, Nguyên Anh của Hóa Thần kỳ, mùi vị nhất định rất được.”

“Mau giải quyết bọn hắn đi.” Thương Tình đứng phía sau, nghe thấy Băng Long mở miệng, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.

“Được rồi, các ngươi liền dâng Nguyên Anh tặng cho bản long ta đi.” Nói xong, con rồng băng kia đột nhiên biến mất giữa không trung, đến khi xuất hiện trở lại, vùng đan điền của hai trưởng lão Luân Hồi điện kia đã xuất hiện hai lỗ thủng máu.

“Xuyên qua không gian.” Đôi môi của Quân Hầu phát khô, con rồng này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Cho dù là tộc trưởng Long tộc, tu vi cũng không mạnh đến mức có thể xuyên qua không gian. Hai trưởng lão Luân Hồi điện kia cũng không tránh được một kiếp, Nguyên Anh của hai người bị Băng Long nuốt thẳng vào bụng, nó cũng nuốt luôn cả tiếng thét chói tai mà Nguyên Anh phát ra.

Băng Long liếc nhìn cây Nhân sinh quả trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị, nhưng nó không nói gì, lại biến thành vòng tay, trở lại cổ tay.

Hai kẻ dẫn đầu đã chết, những đệ tử Luân Hồi điện khác đã sớm bị dọa cho sợ đến mức không còn dũng khí mà chạy, bây giờ, đứng trước mặt tu sĩ Hóa Thần kỳ, bọn họ có chạy cũng không chạy nổi.

Thương Tình bước tới nhặt cây Nhân sinh quả lên, đi về phía hòa thượng Diệt Thiên.

“Đại sư có biết, đây là thứ cây quý gì không?” Diệt Thiên đón lấy cây Nhân sinh quả, nhìn qua nhìn lại kỹ càng, hai người cách nhau khá gần, đây là cơ hội tốt vô cùng, nhưng Hoa Liên lại tỏ ra do dự. Nếu như nàng không động thủ, một lát nữa nói không chừng Thương Tình sẽ giết luôn những kẻ còn lại của Luân Hồi điện, mà Tiểu Chỉ, chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng nếu động thủ, con băng long vừa nãy, thực sự gây cho nàng chấn động quá lớn.

Hai tu sĩ Hóa Thần kỳ, cứ vậy mà chết, bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc, cũng không biết Thương Tình lấy được con băng long nghịch thiên như vậy từ nơi nào. Do dự một chút, Hoa Liên cắn răng, vươn bàn tay đang khẽ run rẩy ra, điểm một cái về phía cây Nhân sinh quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.