Phàm là người đã trở thành Thánh nhân, đều có thể mở ra không gian của riêng mình, quán Ngũ Trang được dựng trong một không gian được mở ra tại Tam giới. Theo như lời Tử Vi Tiên Đế nói, nơi này là vị trí gần với Thiên Địa nhất, câu này khiến cho Hoa Liên ít nhiều có chút khó hiểu.
Ngũ Trang Quan rất lớn, nàng dùng thần thức để thăm dò, vậy mà lại hoàn toàn không chạm đến điểm cuối. Bản lĩnh của Thánh nhân quả nhiên không phải thứ tiên nhân bình thường có thể lý giải được.
Tiên giới cử tới tham gia đại lễ tế Thiên Địa ngoài năm vị Tiên Đế ra còn có mấy vị Đại La Kim Tiên, địa vị của Đại La Kim Tiên ở Tiên giới cũng ngang hàng với Tiên Đế, nhưng bọn họ bình thường không quản lý đến bất cứ sự vụ nào của Tiên giới, coi như là ẩn sĩ tại Tiên giới, toàn bộ đều ngụ trong Thiên Ngoại Thiên.
Khách được mời trừ bọn họ ra, Hoa Liên còn gặp một người quen nữa. Trấn Nguyên Đại Tiên tự mình đến nghênh đón bọn họ, đằng sau ông ta là một hòa thượng, cầm trong tay một quả đào đã bị gặm mất một nửa, thấy mấy người bọn họ thì chỉ liếc mắt một cái.
Quan hệ của Đấu Chiến Thắng Phật và Trấn Nguyên Đại Tiên rất tốt, đây cũng là chuyện không ít người biết, hắn ở đây dù có khiến cho sắc mặt của vài vị Tiên Đế không được dễ nhìn cho lắm nhưng cũng chẳng ai dám nói gì.
Sau khi mấy vị Tiên Đế và Đại La Kim Tiên được đón đi, Hoa Liên và bốn tiên nhân bình thường khác được đạo đồng ở quán Ngũ Trang tách ra mời vào những đình viện khác nhau.
Thứ duy nhất khiến cho nàng có cảm giác khác biệt ở nơi đây, đại khái chính là tiên linh khí. Tiên linh khí ở nơi này có cảm giác được lưu lại từ Thái cổ, thuần khiết nồng đậm hơn, lại càng cuồng bạo hơn, tiên nhân bình thường nếu tu luyện ở đây, rất dễ sinh ra tâm ma.
Hoa Liên thì chẳng quan tâm chuyện này, dù sao nàng cũng từ Thái cổ mà ra, rất dễ dàng thích ứng với không khí nơi này. Khi nàng tu luyện, tám hư thể biến ảo mà ra, bên dưới mỗi hư thể đều có một đài sen, đồng thời tu luyện, tốc độ hấp thụ linh khí cũng nhanh không ít.
“Hử, có người đang thu nạp linh khí?” Trấn Nguyên Đại Tiên đang nói chuyện với những tiên nhân khác trong đại điện cảm nhận được sự biến hóa của linh khí trong Ngũ Trang Quan, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Có thể lên làm được tiên nhân, đều không phải kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được linh khí loại nào là không thể hấp thụ, đã có người dám làm vậy, tất có nguyên nhân.
“Ừm, là Hoa Liên.” Con khỉ ngồi bên trái Trấn Nguyên Đại Tiên, vừa gặm đào vừa mơ hồ nói.
Trấn Nguyên Đại Tiên gật đầu, ông ta cũng đã nghe qua cái tên này, hơn nữa còn không chỉ một lần. Mặc dù chuyện của Đông Lâm ông ta cũng không tính ra mặt nhưng nàng ta có thể mời được cả Đấu Chiến Thắng Phật đến biện hộ cho, thực sự khiến cho ông ta lấy làm kinh hãi.
Con khỉ này nhìn qua thì quan hệ với ai cũng không tệ, nhưng có thể xin hắn giúp một tay, không phải khó bình thường.
“À, vừa nãy nữ tiên đi sau Tử Vi Tiên Đế chính là Hoa Liên phải không?”
Tử Vi Tiên Đế gật đầu, “Đúng vậy.”
“Có biết nàng sinh ra từ khi nào chăng?” Sự tò mò của Trấn Nguyên Đại Tiên với Hoa Liên khiến cho mấy vị Tiên Đế có chút kinh ngạc.
“Cái này… không biết.” Tử Vi cũng từng tính qua, có điều không tính được bất cứ thứ gì, hắn vẫn cho là Sát Sinh Phật thay Hoa Liên che giấu thiên cơ. Vì không muốn đắc tội triệt để với Sát Sinh Phật, hắn cũng chưa từng tính lại.
Trấn Nguyên Đại Tiên gật đầu một cái, không hỏi tiếp nữa.
Khi đạo đồng mời nàng đến tham gia đại lễ tế Thiên Địa, Hoa Liên đang dẫn tiên linh khí vừa mới hấp thu được qua hư thể dời đến bản thể. Tốc độ tu luyện ở chỗ này nhanh hơn ở Tiên giới không biết bao nhiêu lần, quả nhiên vẫn là thời Thái cổ thích hợp với nàng hơn.
Đáng tiếc, linh khí thiên địa như vậy trừ một số tiểu Thiên địa của số ít Thánh nhân mới có ra, bên ngoài đã không còn tồn tại nữa.
Sau khi thu hồi hư thể vào đan điền, Hoa Liên đứng dậy đi theo đạo đồng ra ngoài.
Nơi hiến tế nằm ở ngoài quán Ngũ Trang, mới vừa bước khỏi cửa lớn của Ngũ Trang Quan, những cảnh sắc nhìn thấy từ bên trong đã biến mất hoàn toàn, bên ngoài chỉ có một mảng hỗn độn, trong hỗn độn có một bàn đá, bên trên bày một tấm bài vị. Trước bài vị có những cống phẩm khác nhau, một trong số đó là thứ quả có hình dạng tựa như đứa trẻ sơ sinh, hẳn là quả Nhân Sâm của Ngũ Trang Quan, một thứ quả khác thì có màu hoàng kim, Hoa Liên không biết là gì.
Trên bài vị kia chỉ có hai chữ, một Thiên một Địa, là văn tự từ Thái cổ. Hoa Liên chỉ mới liếc mắt nhìn qua mà linh hồn giống như đã bị trấn áp vậy, khiến nàng sợ đến mức vội vàng cúi đầu.
Bài vị kia tuyệt đối không phải thứ bình thường, rất có thể là từ trong hỗn độn diễn sinh ra.
Các tiên nhân được mời đến xem lễ tự mình đứng một bên, Hoa Liên vốn muốn đi qua đứng cùng với đám tiên nhân bình thường kia, kết quả Đấu Chiến Thắng Phật đứng một bên đột nhiên lại kéo nàng đến bên cạnh mình.
So với những tiên nhân kia, Hoa Liên lại rất có hảo cảm với vị Đấu Chiến Thắng Phật này, nghe nói lát nữa khi lễ tế bắt đầu, thần hồn sẽ không bị khống chế, ở bên cạnh hắn hiển nhiên sẽ an toàn hơn.
Hành động của con khỉ chỉ hấp dẫn ánh mắt của vài người, ngay sau đó bọn họ lại nhìn về phía đài tế, không chú ý đến hai người nữa.
Trấn Nguyên Đại Tiên bước từng bước một đến đài tế, mỗi khi bước lên một bước, trong mảng hỗn độn kia sẽ sinh ra một luồng chấn động.
“Tế trời ——” Thanh âm này không phải do Trấn Nguyên Đại Tiên hay bất cứ ai khác trong số những người ở đây phát ra, tựa như sinh ra từ trong hỗn độn kia vậy.
Hai chữ này vừa thốt ra, Trấn Nguyên Đại Tiên lập tức phủ phục xuống đất, thực hiện đại lễ ba lạy chín vái ngũ thể đầu địa. Đằng sau, những người đang đứng xem lễ vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ.
Không phải là bọn họ không muốn lạy, mà là không có tư cách. Trấn Nguyên Đại Tiên có đại Tạo hóa, thuở sơ khai trời đất, ngọc điệp sinh ra tạo hóa được Thánh nhân Hồng Quân nắm giữ. Sổ sinh ra thiên địa được Trấn Nguyên Đại Tiên nắm giữ, cũng chỉ mình ông ta có tư cách tế bái Thiên Địa.
“Tế đất——-” Trấn Nguyên Đại Tiên lại thi hành một lần đại lễ.
“Mở —- Thiên —– Địa” Ba chữ cuối cùng vang dội trong không gian, Hoa Liên không còn tâm tư để nhìn những thứ khác nữa, trong mắt nàng, thần thức của nàng chỉ còn mảnh hỗn độn kia.
Chẳng biết từ khi nào, Nghiệt hỏa đã bừng lên trong hai mắt của nàng. Một búa uy lực mạnh mẽ kia, Bàn Cổ hóa thiên địa, Vu tộc vui sướng, Yêu tộc nắm giữ Thiên Đình trong tay, Nữ Oa tạo ra loài người…
Nàng thấy được, toàn bộ cảnh tượng khi trời đất mở mang. Cảnh tượng cuối cùng dừng lại khi thánh nhân các tộc tụ tập ở Bất Chu Sơn hiến tế, đây là lần tế tổ đầu tiên, những thánh nhân này gần như đều nhờ thấu hiểu được pháp tắc của hỗn độn mà sinh ra, bọn họ mới là những người có tư cách tế tổ.
Lần tế tổ đầu tiên, những hiện tượng kỳ dị xảy ra khắp trời đất, khiến cho người ta không kịp nhìn. Cả thiên địa, dường như đều bị dị tượng bao phủ. Nhưng thứ mà Hoa Liên chú ý, lại là bóng dáng xuất hiện giữa hư không sau dị tượng.
Lúc ấy, dường như không có bất cứ ai nhận ra được sự xuất hiện của bóng người kia, cũng chỉ trong chớp mắt, thân ảnh kia đã tiêu thất mất dạng.
Tiếp đó, ở trong Bất Chu Sơn, nàng lại nhìn thấy bóng dáng kia lần nữa. Lúc này, người nọ đứng bên ao Dưỡng Thiên, nàng có thể thấy rõ, hai đóa sen cộng sinh màu vàng và màu đen trong Dưỡng Thiên trì.
Nơi đó, không có Nghiệt hỏa, cũng không có nàng.
“Ngươi là Ma?” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự tồn tại của người nọ, thanh âm vọng ra từ phía chân trời, cũng rành mạch vọng vào tai Hoa Liên. Chỉ riêng thanh âm thôi dường như cũng đã ẩn chứa pháp tắc hỗn độn vô tận.
“Ta là Phật.” Người nọ xoay người, cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn biến mất. Khoảnh khắc cuối cùng, chỉ có thể cảm nhận được ma khí ngất trời, khiến cho người ta run sợ từ tận đáy lòng.