Có nhiều người nhìn như vậy, Quân Hầu đương nhiên không đến mức động tay động chân với Tiểu Chỉ, có điều là ánh mắt kia có hơi nóng bỏng một chút. Hoa Liên lắc đầu, không hiểu vị thành chủ thành Nam Khê sơn đại danh đỉnh đỉnh này tại sao lại xem trọng Tiểu Chỉ.
Mới đầu, nàng còn không tin, sau đó liên tục xác nhận với Tiểu Chỉ mới có thể đón nhận thân phận của Quân Hầu. Cũng khó trách Lưu Ly đường có thể đững vững không đổ, phía sau có người quả nhiên mới là đạo lý mạnh nhất.
“Tuế Nhi bái kiến tiền bối.” Mặc dù không biết nam nhân trước mặt là ai, nhưng Yến Tuế Nhi dù sao cũng là một nữ tử có tâm cơ, người có thể khiến cho cha của Khuê Ngưu cũng phải kiêng kỵ, trong thành Nam Khê Sơn cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Cho dù là ai, nàng đều không thể đắc tội.
Dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ mảnh mai, cùng với thanh âm uyển chuyển nghe mà động lòng của Yến Tuế Nhi cũng không khiến cho ánh mắt lạnh như băng của Quân Hầu mảy may dao động, hắn chỉ dùng một chữ đã giải quyết tất cả, “Cút.”
Hoa Liên quyết định, từ nay về sau nàng sẽ không ghét Quân Hầu nữa.
Yến Tuế Nhi sống chừng ấy năm, chưa bao giờ bị mắng như thế, nhất thời không kịp phản ứng lại, cứ sững sờ tại chỗ. Quân Hầu thấy nàng ta bất động, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lên, Yến Tuế Nhi và cả đám nha hoàn hộ vệ của nàng ta đều bị thổi bay ra khỏi cửa tiệm Lưu Ly đường.
Quân Hầu đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống Yến Tuế Nhi mặt đầy bụi bặm, không có chút mỹ cảm nào đang nằm trên đất, “Khuynh Nguyệt Loan Yến gia gây chuyện trong thành, xóa tên khỏi Quần Yêu hội lần này, ném ra khỏi thành đi!”
Hoa Liên vẫn thấy, thế lực của Quân Hầu cho dù lớn hơn nữa, cũng chỉ đến mức có thể trông coi cả sơn thành mà thôi, bây giờ mới biết mình đã xem thường hắn.
Một câu nói mà có thể ảnh hưởng đến Quần Yêu hội. Nhìn Yến Tuế Nhi bị hai con yêu sói thô lỗ kéo đi, Hoa Liên không nhịn được mà dời mắt về phía Quân Hầu.
Đây chính là quang minh chính đại bao che khuyết điểm, ai dám nói một chữ không. Đây chính là điểm đáng sợ của sức mạnh và thế lực.
“Phu quân.” Đám yêu quái vây xung quanh vì những lời này đã rút lui hết cả, một nữ tử dùng lụa trắng che nửa khuôn mặt từ phía sau bước lên, sau khi thấy Quân Hầu thì yêu kiều cúi người, giọng nói mềm mại dễ nghe.
Là thê tử của Quân Hầu, Hoa Liên không sao nhìn rõ tu vi của nàng ta, thậm chí cả bản thân nàng ta dường như cũng bị che khuất sau một tầng sa mỏng, làm cho người ta cảm thấy như có như không.
“Sao nàng lại tới đây?” Thấy thê tử của mình, vẻ mặt của Quân Hầu thoáng hiện qua vẻ nhu hòa.
Nàng kia thở dài, “Phu quân, Tuế Nhi chẳng qua là chưa hiểu chuyện, chàng cần gì phải so đo với con bé chứ?”
“Vậy phu nhân cảm thấy nên xử lý thế nào mới thỏa đáng đây?” Quân Hầu không tiếng động giao vấn đề lại cho thê tử.
Nàng kia cũng biết điều, không nói ra biện pháp gì khiến cho Quân Hầu khó xử, “Không để con bé tham gia Quần Yêu hội nữa là được rồi, một nữ nhi như nàng, bây giờ ra khỏi thành rất nguy hiểm.”
“Được rồi.” Cũng không phải là Quân Hầu dễ nói chuyện, mà là, gia tộc của thê tử hắn có giao tình không tệ với Yến gia, yêu cầu này cũng không quá đáng, nếu như không đồng ý thì lại có vẻ như hắn quá hẹp hòi.
“Vậy Cung Lăng xin tạ ơn phu quân trước, phu quân đã bận rộn cả một ngày, giờ có về phủ luôn không?” Cung Lăng không chút tiếng động liếc nhìn Tiểu Chỉ đứng bên trong, vào lúc Quân Hầu không chút, dời mắt đi.
“Không, nàng về trước đi.”
Trong ánh mắt Cung Lăng hiện lên vẻ mất mát, sau đó cúi người, “Phu quân bảo trọng.”
Tâm trạng của phu nhân mình, không phải Quân Hầu không thấy được, trong lòng hắn vẫn luôn thấy có chút áy náy với vị phu nhân này, chẳng qua là, hắn không có cách nào để đáp lại. Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là để nàng tiếp tục giữ cái danh hiệu Quân phu nhân này mà thôi.
Sau khi Cung Lăng quay lại phủ thành chủ, nhanh chóng có người dẫn Yến Tuế Nhi đến, nhìn cháu gái một thân chật vật, trong mắt Cung Lăng hiện lên chút trách cứ, “Tuế Nhi, lúc đến không phải ta đã dặn con, không được hành động thiếu suy nghĩ rồi sao?”
“Cô cô, con, con căn bản không làm gì cả…”
Đối với lời nói dối của Yến Tuế Nhi, Cung Lăng chỉ thở dài, nàng thừa hiểu đứa cháu gái từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng được nuông chiều này, bề ngoài thì dịu dàng động lòng người, trên thực tế lại rất cứng đầu. Không làm gì? Là chưa kịp làm gì mới đúng.
“Thôi đi, chuyện này bỏ qua đi, con nghe cho rõ, sau này không được tới Lưu Ly đường nữa, chỗ kia đừng nói là con, ngay cả cô cô đến cũng không được.” Nói đến đây, giọng nói của Cung Lăng tản ra chút sát ý lạnh như băng.
Tất cả mọi người trong thành Nam Khê Sơn đều biết, Quân Hầu mê luyến tiểu cô nương ở Lưu Ly đường kia, nàng đương nhiên còn biết nhiều hơn, nhưng còn cách gì đây? Cho dù ngày ngày đều muốn nàng ta chết, nhưng mình căn bản không dám động thủ.
“Nhưng cô cô, chỗ đó có sen Tử San sáu ngàn năm, nếu như luyện thành Thiên Nhãn đơn, có thể làm cho con mắt mị hoặc của cô cô tăng lên một tầng!” Vật kia đối với kẻ khác không hữu dụng mấy, nhưng đối với tộc Trĩ chín đầu của Yến Tuế Nhi lại có tác dụng không nhỏ, con mắt mị hoặc là con mắt thứ ba trời sinh của bọn họ, lực công kích hết sức kinh khủng, cùng với đó, muốn thăng cấp cũng vô cùng khó khăn.
“Thiên Nhãn đơn… thứ đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Cung Lăng nghe Yến Tuế Nhi nói vậy, ánh mắt sáng lên, có điều ngay sau đó lại ảm đạm. Thiên Nhãn đơn là đan dược hạ phẩm Thiên cấp, luyện chế khó khăn, cũng không có phương pháp luyện đan, dược liệu để phối hợp lại càng thêm nhiều.
“Phụ thân đại nhân con đã tìm được đan phương luyện Thiên Nhãn đan…” Yến Tuế Nhi vừa dứt lời, Cung Lăng đã kích động đứng dậy, ngay cả chén trà trong tay rơi xuống vỡ nát cũng không nhận ra.
“Con nói gì? Phụ thân con tìm được đan phương?” Hai tay của nàng dùng sức siết lấy bả vai Yến Tuế Nhi.
“Dạ, phụ thân còn nói, nếu luyện chế thành công, nhất định sẽ tặng cô cô một viên.”
“Được, được, đã vậy…” Cung Lăng buông Yến Tuế Nhi ra, xoay người, trong mắt lóe qua một tia sáng lạnh như băng, không nói gì thêm. Nhìn người cô cô đứng quay lưng về phía mình, Yến Tuế Nhi khẽ nhếch miệng, từ trước đến giờ nàng là kẻ có thù tất báo. Ai dám gây khó dễ cho nàng, nàng sẽ lấy mạng kẻ đó! Hai nữ yêu đê tiện, dám bất kính với nàng!
…
Quân Hầu ngồi trên ghế tiếp khách của Lưu Ly đường uống trà, Tiểu Chỉ đứng sau quầy sắp xếp đan dược bên trong, không chịu nhìn hắn. Hai người này có lẽ đã quen loại không khí chung đụng như thế này, nhưng Hoa Liên bị kẹp ở giữa thì lại khó xử vô cùng.
Cố tình Tiểu Chỉ lại cứ kéo áo nàng, nói gì cũng không chịu thả ra.
Cuối cùng, Hoa Liên chỉ có thể đứng ở sau quầy với Tiểu Chỉ. Nàng nhàm chán chống khuỷu tay lên quầy, hai tay nâng cằm, từ đáy lòng hy vọng Quân Hầu đi nhanh lên, hoặc là có vài người khách tới cũng tốt.
Đừng nói nữa, ông trời thực sự đã nghe thấy nguyện vọng của nàng. Không bao lâu, quả nhiên có mấy vị khách bước vào Lưu Ly đường, đi đầu là một vị quý công tử nhẹ nhàng.
Có điều, ánh mắt vị quý công tử này nhìn Hoa Liên thực sự quái dị. Hắn biết mình sao? Hoa Liên cau mày.
Tiểu Chỉ nhìn rõ người đến là ai xong, tay trái run lên, kéo tay áo Hoa Liên, truyền âm với nàng, “Hắn là La Phong.”
Nàng đúng là kẻ có mạng xui xẻo mà bi thảm mà! Hoa Liên quyết định, sau này nhất định cứ trốn trong phòng luyện đan, không ra ngoài nữa. May mà Quân Hầu còn chưa đi, nếu mà đi rồi, không biết La Phong có túm nàng lại không đây.
Có điều, nhìn La Phong này cũng không giống loại người không nói lý. Nhưng tính tình của Yêu tộc, thường không thể dùng vẻ ngoài để đánh giá, biết đâu, bên trong hắn thực ra lại là một kẻ cực kỳ biến thái không chừng.
“Bái kiến thành chủ.” Ánh mắt của La Phong sau khi dời khỏi Hoa Liên liền chuyển qua Quân Hầu, hắn hết sức cung kính hành lễ với Quân Hầu.
Quân Hầu ngay cả chén trà cũng không đặt xuống, chỉ khẽ gật đầu. “Ừm.”
Nếu như thực lực của bản thân mà tương đương với Quân Hầu, chắc La Phong cũng không dám dùng ánh mắt rợn cả tóc gáy kia để nhìn mình. Hoa Liên thấy bất đắc dĩ trong lòng, thấy La Phong đi về phía quầy, nàng cũng chỉ biết dùng mười hai phần tinh thần để đối phó hắn.
“Hoa Liên?” Rõ ràng đã xác định thân phận của nàng rồi, còn cố tình dùng giọng nghi vấn hỏi.
Hoa Liên rất muốn biết nếu như nàng lắc đầu, nét mặt của hắn sẽ thế nào, có điều, giờ nàng không có tâm trạng để nói đùa, hoặc nên nói là, đối tượng trước mắt không đúng, nàng hoàn toàn không thể thoải mái nổi.
Hoa Liên không sao nghĩ ra, tại sao khi đối mặt với một La Phong cấp Yêu Soái thì nàng cảm thấy áp lực rất lớn, còn khi đối mặt với một Ân Mạc Hóa Thần Kỳ thì nàng lại có thể không chút kiêng dè?
“Là ta, các hạ tìm ta có việc?” Nếu đã biết hết rồi cũng không phải lãng phí thời gian giới thiệu bản thân, đi thẳng vào vấn đề cho xong, thừa dịp Quân Hầu còn chưa đi, chắc hắn cũng không dám bắt người ngay tại đây.
“Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Khổng Uyên không tệ?”
“La thiếu chủ đề cao tiểu yêu ta quá rồi, tin vỉa hè như vậy sao có thể là thật?” Hoa Liên giãn ra một nụ cười, nàng và Khổng Uyên cùng lắm cũng chỉ là bạn đánh cờ mà thôi, hơn nữa, nàng còn bị ép.
La Phong nheo mắt, “Xem ra Hoa tiểu thư hình như không muốn nói thật.”
“Nếu La thiếu chủ thích tấm lệnh bài kia, cầm đi cũng không sao.” Thứ phiền toái như vậy, nếu như La Phong không cần, lát nữa nàng cũng sẽ ném nó vào lò luyện đan để luyện! Hoa Liên hung ác nghĩ vậy.
Sắc mặt La Phong càng thêm biến đổi, không ngờ Hoa Liên lại lấy thứ kia ra.
Quân Hầu ngồi một bên xem cuộc vui sau khi nhìn thấy lệnh bài kia xong, chân mày nhíu lại, thân phận của Hoa Liên hắn cũng biết, có điều không ngờ nàng cũng rất thú vị.
“Không cần.”
“Muốn gặp Khổng Uyên, cầm tấm lệnh bài này còn hữu dụng hơn ta nhiều. La thiếu chủ cần gì phải vội vã cự tuyệt.” Nàng thề trong lòng, mình tuyệt đối là thật lòng muốn giúp một tay, làm gì mà vẻ mặt La Phong lại đầy vẻ khó tin thế kia, thực khiến người ta thất vọng.
La Phong đương nhiên biết điều này, có điều, hắn căn bản không thể nhận. Hắn cầm lệnh bài của Khổng Uyên ư, vậy thì coi là gì đây!
“Đang bận rộn, ta muốn giúp, La thiếu chủ cự tuyệt thì ta cũng chẳng còn cách nào khác. Xin hỏi La thiếu chủ muốn mua đan dược gì chăng?” Lời này nói là cho Quân Hầu nghe, Quân Hầu vẫn không nhúc nhích ngồi uống trà của hắn, trong mắt lộ ra một nụ cười.
Có thể làm cho La Phong cam chịu, thủ đoạn của Hoa Liên này cũng không tệ.
“Không cần!”