Đợi đến khi A Duy và Giang Tái Sơ vào thành, Cảnh Vân đã dẫn tiểu tử kia đi mua mấy túi bánh nóng hổi, có cả nước ô mai, ăn nhiều muốn chết. A Duy vốn muốn ngồi xuống, ngẩng đầu ước chừng canh giờ, chợt nhảy dựng lên: “A Trang, đi về đi về! Về trễ sẽ bị cấm túc!”
A Trang ngẩng đầu nhìn quanh một chút, ủ rũ: “Được rồi.”
Duy Tang vội vàng chắp tay với Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, lòng như lửa đốt nói: “Gặp lại sau.”
“Cô nương, ta ở phố Ngọc Trì, nếu nàng có thời gian cứ tới tìm ta, chúng ta cùng nhau kết giao dạo chơi Cẩm thành.” Giang Tái Sơ đứng dậy, đuổi theo bóng lưng cô gái mà hô to.
Cảnh Vân hơi liếc mắt, có chút giật mình, lại thấy cô nương kia ngoái đầu lại đáp: “Nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến!”
“Điện hạ.” Cảnh Vân có chút đăm chiêu, “Huynh hãy nhìn chiếc vòng bạc trên tay tiểu công tử kia, bên trên có nạm kim ô.”
Giang Tái Sơ thoáng ngẫm lại, nói nhạt: “Thật không?”
“Điện hạ, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn…”
Duy Tang dẫn A Trang chạy đến cửa thiên môn, quả nhiên vẫn còn một khe hở hẹp.
“Mau vào đi.” Duy Tang vỗ A Trang một cái, hai người đang lén lút vào cửa, lại nghe một tiếng thở dài nặng nề.
Tóc gáy trên người Duy Tang đều dựng thẳng cả lên, nàng khó khăn xoay người: “Nhũ mẫu.”
Nhũ mẫu quả nhiên đã sớm ở đây ôm cây đợi thỏ, đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới một hồi lâu rồi mới đưa tay ôm A Trang, lắc đầu nói: “Quận chúa, bản thân người đã chuồn ra ngoài chơi, Hầu gia không nói gì, nhũ mẫu người cũng không nói. Nhưng người lại mang tiểu Thế tôn ra ngoài…”
Duy Tang thầm liếc một cái, bấm ngón tay, dường như tháng nào nàng cũng nghe những lời này mấy lần, suýt nữa thì muốn còng lưng.
“… Thế tử phi trong người không khỏe, Thế tử lại không ở đây, nếu tiểu Thế tôn xảy ra chuyện gì, người sẽ ăn nói thế nào với Hầu gia?”
Chẳng qua là nhũ mẫu lại chuyển đề tài, nhưng không huyên thuyên với nàng nữa, chỉ nói: “Nhanh qua bên kia gặp Hầu gia, Thế tử gửi thư.”
“Thật à?” Duy Tang vui mừng hớn hở, cất bước chạy qua đó, nhũ mẫu bên này nhìn thấy thì lắc đầu, liên tục thở dài.
Vòng qua hành lang thiên môn, Duy Tang thiếu chút nữa đụng vào một đám thị nữ đang đi tới, thật ra nàng rất bực mình, nhưng bọn thị nữ chỉ quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Quận chúa.”
Duy Tang liếc mắt một cái đã thấy Thế tử phi đứng sau bọn thị nữ, mỉm cười nhìn mình: “Quận chúa, Thế tử gửi thư.”
“A tẩu, ta đến đỡ tẩu.” Duy Tang ý bảo bọn thị nữ hãy đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh Thế tử phi, đưa tay đỡ nàng, “Đại ca có nói khi nào trở về không?”
Nhà mẹ đẻ Thế tử phi ở đất Thục là danh gia vọng tộc, nàng ngày thường ôn nhu gầy yếu, tính tình lại ôn hòa rộng lượng, Duy Tang rất thích nàng. Chỉ là cơ thể nàng không được khỏe, sau khi sinh hạ Thế tôn thì ít đi ra ngoài, Duy Tang liền dẫn đứa cháu nhỏ đi chơi đùa khắp nơi.
“Ta vẫn còn chưa thấy, cùng nhau qua đó đi.” Thế tử phi được nàng đỡ, đột nhiên nói, “A Trang tham ăn, muội đừng chiều nó quá.”
“A… Ha ha!” Duy Tang bỗng nhiên bị nói trúng tim đen nên có chút chột dạ, “Mấy nhũ mẫu sẽ trông chừng nó.”
Thế tử phi chỉ cười một tiếng, ánh nắng rọi qua bên cạnh nàng, xuyên qua hàng trúc xanh ngoài hành lang, tô điểm cho gò má nàng càng thêm dịu dàng xinh đẹp. Duy Tang nhìn có chút ngẩn người, nhịn không được mà khen ngợi một câu: “A tẩu, tẩu thật là đẹp.”
Ánh mắt khẽ động, Thế tử phi xì một tiếng: “Đừng có thấy ta được khen như vậy thì có thể bị muội lừa gạt.”
Duy Tang cười hắc hắc, quyết định ngậm miệng không nói chuyện nữa.
Bởi vì do cơ thể mình không tốt, Thế tử phi lúc nào cũng mong đợi con trai mình lớn lên sẽ hoạt bát cường tráng, Duy Tang dẫn nó chạy loạn khắp nơi, nàng vốn rất rõ, vì thế mới chặn miệng nhóm nhũ mẫu, có khi còn nói tốt vài câu trước mặt Hầu gia, Thế tử phi ngoài sáng trong tối, lúc nào cũng giúp đỡ Duy Tang.
“A tẩu, coi chừng bậc thang.” Duy Tang cẩn thận đỡ a tẩu bước qua bậc thang, hăng hái nói, “Ta thấy đại ca cũng sắp trở lại chăng? Cũng không biết ta diễn trò vui trong kinh thành, huynh ấy tìm được chưa.”
Lão Hầu gia sắc mặt nặng nề, vuốt râu đứng bên cửa sổ, vừa thấy trang phục của Duy Tang thì liền tức giận: “Lại chạy ra ngoài?”
Duy Tang cũng không sợ, le lưỡi cướp lời: “Phụ thân, hôm nay con ở bên ngoài bắt được một tên tiểu tặc!”
Lão Hầu gia lại không khen ngợi nữ nhi như ngày trước, thở dài nói: “Thuế má ngày ngày càng nặng, đất Thục dân sinh gặp nhiều khó khăn nên đạo tặc mới nổi lên khắp nơi như vậy… Aizzz.”
Thế tử phi trầm mặc một lát, nhìn về phía lá thư đang mở trên bàn, cúi đầu hỏi: “Phụ thân, Thế tử gửi thư nói gì?”
Đọc xong lá thư, sắc mặt Thế tử phi tái lại, tựa như khó có thể tin: “Triều đình sao có thể hoang đường như vậy?”
Duy Tang sốt ruột, vội vàng tiếp nhận lấy lá thư rồi đọc, chưa xem đến hàng chữ cuối cùng đã bực tức nói: “Không phải mới đánh thắng trận sao? Tên hoàng đế này sao còn muốn thân chinh Hung Nô?! Thân chinh cũng được, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta xuất lương thảo?! Còn muốn đại ca đi theo?!”
Lão Hầu gia cười khổ một tiếng: “Đất Thục từ xưa tới nay là kho của trời, lương thảo dồi dào, cứ dùng vũ lực hết lần này đến lần khác, sao không áp bức ở đây, lại đi chi quân phí ở đó? Lúc trước bọn họ muốn đại ca con giám sát việc chuyên chở cống phẩm vào cung, chỉ sợ đã tính toán xong chuyện này.”
Thế tử phi rất nhanh chóng thu lại vẻ lo âu, vội vàng thi lễ với lão Hầu gia: “Phụ thân, trong thư có nói Thái hậu thích tranh tứ bình cá chép hoa tiến cống lần này, con sẽ đi làm vài cái. Thế tử ở bên kia có thể thoải mái hơn một chút…”
“A tẩu, tẩu nếu thêu nữa thì mắt sẽ mù đấy!” Duy Tang khẩn trương, hốc mắt cũng đã đỏ. Tài thêu thùa của Thế tử phi ở đất Thục rất ít người trên đời có thể so sánh được, mấy phương pháp thêu phức tạp kia không ai học được, chỉ có thể là nàng, liếc mắt một cái đã biết. Mấy năm nay cống phẩm đặc biệt trong cung cho vua và Thái hậu đều do Thế tử phi tự mình làm lấy.
“Tiểu muội, mấy ngày nay đại phu châm cứu cho ta mỗi ngày, mắt đã tốt hơn nhiều.” Thế tử phi mỉm cười, “Muội thay ta chăm sóc A Trang, a tẩu cám ơn muội.”
Bộ dáng a tẩu nhu nhược, nhưng khi gặp chuyện, nàng đều kiên cường hơn ai hết. Duy Tang nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói tránh đi: “Phụ thân, con nghe người ta nói, Chu Cảnh Hoa ít hôm nữa sẽ rời chức, Chuyển vận sứ (*) mới tháng năm sẽ đến, lại không biết là người phương nào.”
(*) Chuyển vận sứ: một chức quan quản lý tài sản, thuế khóa của một nơi hay trông coi việc cống nạp vật phẩm đến nơi khác
“Đúng vậy, thánh chỉ cuối tháng sẽ tới.” Lão Hầu gia thở dài, “Hoàng đế đúng là quyết tâm, lần này thân chinh muốn trợ cấp chi phí và lương thảo, là muốn chúng ta không còn gì cả.”
Duy Tang cắn răng, Chu Cảnh Hoa này ỷ mình là cháu họ của Thái hậu, ở đây làm xằng làm bậy, vơ vét của dân, nếu hắn thật muốn rời chức… Con ngươi nàng đảo một vòng, lại nghe phụ thân lạnh lùng nói: “Con đừng gây chuyện cho ta nữa, có nghe hay không?!”
Duy Tang ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng trong đầu lại bắt đầu tính toán.
Phố Ngọc Trì là con đường nhộn nhịp nhất Cẩm thành, dọc đường đi là tiếng rao hàng của các tiểu thương, chủ quán mở tiệm, người đi đường qua lại có thể tùy ý vào dùng trà uống rượu, từ sớm đến tối, tiếng người huyên náo không dứt.
Giang Tái Sơ ở trong một tiểu viện ở cuối phố Ngọc Trì. Kì diệu thay, tiểu viện này sâu ba lớp, từ trước ra sau đề trồng cây du, cành lá sum suê, che hết nửa sân. Ngày thường ngồi dưới tàng cây đọc sách chơi cờ, quả thật là thanh tịnh, đúng là một nơi yên tĩnh giữa phố xá sầm uất.
Hôm đó hắn đang chơi cờ ở bàn đá, tự tấn công tự phòng thủ, đang lúc chém giết kịch liệt, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động. Đuôi mắt Giang Tái Sơ khẽ hất, là Cảnh Vân đi vào, vẻ mặt có chút ấm ức: “Hoàng đế muốn thân chinh .”
“Thật không?” Giang Tái Sơ cố che giấu vẻ thất vọng, nhẹ nhàng bỏ một quân đen xuống, “Thái phó từ chức về ở ẩn, hai người Tư Mã cũng không khuyên được hắn?”
“Ta cũng không rõ, thật vất vả lắm Hung Nô mới bị chúng ta đuổi tới Mạc Bắc, thừa dịp mấy năm này nghỉ ngơi lấy lại sức, sao hắn lại cố chấp như vậy? Đang yên lành lại muốn hao người tốn của.” Cảnh Vân tức giận, “Lại nói bệ hạ của chúng ta, đánh giặc được hay không vẫn là một vấn đề. Hắn không phải là vì chứng minh mình mạnh hơn điện hạ sao…”
Giang Tái Sơ vẫn ngồi đó, làm như không nghe thấy.
“Còn phái huynh tới đây, đốc thúc trưng thu lương thảo, trưng binh, không phải cố tình khiến huynh đụng chạm với đất Thục sao?” Cảnh Vân còn chưa nói xong, quân trắng cũng đã thua, Giang Tái Sơ mất hết cả hứng thú, phất nhẹ ván cờ, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Mấy ngày nay có ai đến tìm ta không?”
“Không có.” Cảnh Vân nhanh mồm nhanh miệng, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, “Điện hạ là nói vị cô nương kia sao? Ta thấy nàng đã sớm quên.”
Không biết vì sao, Ninh Vương điện hạ vốn nét mặt xưa nay đều như gió nhẹ mây bay, ít khi nổi giận, lần này mặt đen lại, không nói một lời liền bước vào trong phòng. Cảnh Vân không biết mình đã chọc đến chỗ nào của hắn, lẩm bẩm nói: “Nữ tử đất Thục này có gì tốt đâu, kém xa mấy cô gái Trung Nguyên hiền thục ôn hòa của chúng ta.”
Lời còn chưa dứt, từ song cửa sổ bắn ra một tia ám khí, tốc độ mặc dù nhanh nhưng độ chính xác cũng không lớn. Hắn cũng không để ý, thuận tay đón đỡ lấy, tưởng đã ngăn lại được, ám khí đột nhiên đổi hướng, bắn thẳng vào giữa mi tâm. Lần này quả nhiên là vừa nhanh vừa độc, Cảnh Vân đau đến nhe răng trợn mắt. Cho đến lúc hắn nhìn thấy Duy Tang, tiểu cô nương trợn to hai mắt nhìn điểm hồng trên mi tâm của hắn, quả thật là có chút giật mình: “Ngươi sao lại học theo mấy cô nương chấm hoa lên trán?”
Tác giả có lời muốn nói: Một số đồng học không muốn nhớ lại kỉ niệm cũ. Thật xin lỗi, chuyện xưa rõ ràng vẫn nên nhớ tới, đây là phần ta thích nhất, không nên giản lược quá. Nếu không Tiểu Giang trở nên tàn nhẫn thật chẳng logic tí nào.