Ngự Phồn Hoa

Chương 36: Chương 36




Tháng tư năm Nguyên Hi thứ năm, Ninh Vương hộ tống Gia Hủy Quận chúa vào kinh.

Gia Hủy Quận chúa giữ đạo hiếu hết ba tháng, về tình về lý thì thời gian cũng quá ngắn, cuối cùng Thái hậu hạ ý chỉ, dặn Quận chúa có thể vào kinh trước rồi sắp xếp sau, sau đó sẽ tiến hành hôn lễ.

Duy Tang vốn có thể cự tuyệt, cuối cùng lại đáp ứng.

Sau khi sứ giả đưa ấn ngọc tỉ cho A Trang, tiểu tử kia giật nhẹ tay áo của nàng, “Cô cô, người mang A Trang đi cùng được không?”

Duy Tang giật mình, thay hắn sửa áo mũ lại một chút, “Không được.”

“Nhưng mỗi lần người đi đều dẫn A Trang theo…” A Trang cúi đầu chực khóc.

“Hàn Đông Lan!” Duy Tang không biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy kích động, “Con đã lớn rồi! Còn muốn khóc?!”

Bị nàng làm cho hoảng sợ, A Trang nuốt nước mắt trở về, sợ hãi nhìn nàng không nói lời nào.

Nàng nói xong liền hối hận, hít sâu một hơi, kéo nó tới bên người, thấp giọng nói: “Sau này cô cô không có ở đây, con phải học cho tốt, Triệu đại nhân sẽ đốc thúc con… Có cái gì không hiểu, tất cả có thể hỏi hắn.”

“Triệu gia gia dữ lắm!” A Trang vẻ mặt đau khổ nói, “Mỗi lần con đọc sách…”

“Không đọc sách thì sao thành tài?” Duy Tang ôn nhu nói, “Phải nghe lời của Triệu gia gia.”

Triệu Đỉnh Vũ là Trung Thư Lệnh của Xuyên Thục, được Hàn Ủng tín nhiệm, nay đem quyền hành giao cho hắn, Duy Tang cũng thấy yên tâm.

“Cô cô, vậy người và Ninh Vương thúc thúc đi kinh thành chơi, khi nào thì trở về?” Nó cầm bảng chữ trên bàn lên, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

Duy Tang im lặng nghĩ một chút, lại cúi đầu mài mực cho nó, chậm rãi nói: “Rất nhanh thôi.”

“Nhanh đến chừng nào?” A Trang không chịu buông tha, “Cô cô, con cho người thời gian ba tháng được không? Như vậy còn có thể kịp trở về và tháng bảy, dẫn A Trang đi xem hoa đăng.”

Nàng cúi đầu, lại nghiêng người, không để đứa cháu nhìn thấy nét mặt của mình, cười nói: “Được.”

Nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống nghiên mực, một giọt, hai giọt, mực bắn lên, đọng lại trên mu bàn tay, toả ra như đoá hoa đen.

Lúc A Trang tập viết chữ ổn định một lần nữa, Duy Tang rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn tiểu tử phấn điêu ngọc mài kia… bởi vì nhớ đến mẫu thân mà nó gầy đi rất nhiều.

Sau này, ngay cả mình cũng không ở bên cạnh nó.

Nhưng làm sao bây giờ…

Con đường này gian nan như vậy, nàng nên vì nó mà kiên định… tiếp tục đi tới.

Ngày mười tám tháng tư năm Nguyên Hi thứ năm, Thục Hầu đưa tiễn Gia Hủy Quận chúa và Ninh Vương ở bên ngoài thành Cẩm Châu.

Hàn Đông Lan mặc dù mới cao nửa người, lại mặc bào phục nhị phẩm, nhưng cũng ra dáng bưng chén rượu trong tay, kính Ninh Vương.

Ninh Vương cúi người nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, chợt nghe giọng nói trẻ con thì thầm: “Ninh Vương thúc thúc.”

Hắn hơi định thần lại, đã thấy tiểu Thục Hầu ngửa đầu, cố gắng kiễng chân, vẻ mặt khẩn thiết.

Hắn cúi người xuống, tiến đến bên cạnh nó, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cô cô con mấy ngày nay thân thể không tốt, người phải chăm sóc nàng nha!” Nó vội vàng nói, “Nàng còn đồng ý tháng bảy trở về dẫn con đi xem hoa đăng! Ninh Vương thúc thúc, khi đó người cũng đến nha!”

Giang Tái Sơ trong lòng đau xót, không khỏi quay đầu nhìn một cái.

Nàng vẫn chưa bước ra từ trong xe ngựa, có lẽ là… không dám xuất hiện?

“Được, ta sẽ chăm sóc cô cô của con.” Hắn muốn đưa tay xoa đầu A Trang, lại cảm thấy không ổn, đành chắp tay, “Thục Hầu, từ biệt tại đây.”

“Tạm biệt!” Tiểu tử kia giơ bàn tay nhỏ bé lên, lớn tiếng hô về phía chiếc xe ngựa tráng lệ cách đó không xa, “Cô cô, tạm biệt!”

Bốn con tuấn mã được đặt song song trước xe, bỗng nhiên có động tĩnh. Màn che trên chiếc xe ngựa đỏ thẫm đột ngột bị kéo ra, thân ảnh mặc hỉ phục đỏ chợt hiện ra.

Duy Tang nghe thấy tiếng kêu của đứa cháu nhỏ, bất chấp thị nữ ngăn cản, vén váy lên mà vọt ra.

Mãi đến khi đứng trước mặt A Trang, hốc mắt nàng đỏ hoe nhìn nó. Nàng cúi người xuống, ôm nó vào trong ngực.

Trang phục diễm lệ, mặt mày quyến rũ, hai má ửng hồng, tóc mai như mây, nàng ôm chặt đứa trẻ.

“Cô cô, người khóc sao?” A Trang cảm thấy cổ mình âm ẩm hơi nóng, bị nàng ôm vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn vô cùng hiểu chuyện an ủi nàng, “Đừng khóc nữa! Tháng bảy người sẽ trở lại! Ninh Vương thúc thúc sẽ trở về với người. A Trang sẽ ngoan ngoãn chờ hai người.”

Nàng nức nở nói không ra lời, chỉ cảm thấy đứa trẻ trong lòng là tất cả của mình, cũng là… dũng khí của mình.

“Quận chúa, giờ lành xuất phát đã đến rồi.” Nhũ mẫu đỏ mắt, nhắc nhở nói, “Ninh Vương và Tiêu tướng quân đều đang chờ. Nên… đi rồi.”

Duy Tang buông đứa trẻ ra, trên mặt còn vương vài giọt lệ, lại miễn cưỡng cười một cái, nói với nó: “Cô cô không khóc. Cô cô chỉ là… nghĩ đến ba tháng không thấy con, cô cô sẽ nhớ con lắm.”

“Cô cô, con mỗi ngày sẽ viết năm trăm chữ, chờ người trở về cho người xem.” Đoán chừng đây là điều duy nhất mà tiểu tử kia có thể nghĩ ra mà an ủi cô cô.

“Được. Cô cô sẽ trở về kiểm tra.” Duy Tang ngẩng đầu, nói với nhũ mẫu, “Nhũ mẫu, phiền người chăm sóc Thục Hầu… giống như trước kia chăm sóc ta vậy.”

“Được.” Nhũ mẫu rốt cuộc cũng nhịn không được, đưa tay lau nước mắt, “Quận chúa, đi đường cẩn thận.”

Lúc Duy Tang đứng lên, thân hình hơi chao đảo một cái, một bên có người đưa tay đỡ lấy nàng. Nàng thoáng chốc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, trái tim như bị xé ra thật mạnh, tựa hồ hít thở không thông.

Hắn đỡ nàng, mãi cho đến khi đưa nàng lên xe ngựa, hắn vẫn không hề buông ra, tự tay từ từ buông màn che xuống.

Gương mặt của nàng cuối cùng cũng ẩn trong bóng tối, không thấy được chút gì.

Ninh Vương hít vào một hơi thật sâu, bước người qua, tung mình lên ngựa.

“Khởi hành!”

Mây mù mùa xuân phủ lấy hàng cây liễu, giữa bụi bậm mù mịt, đoàn xe chậm rãi đi về hướng đông bắc quan đạo.

Vận mệnh như bánh xe, lúc này đã bắt đầu chuyển động.

Không ai có thể tránh khỏi.

Đoàn người đã ở quan đạo năm ngày.

Đội tiễn giá ước chừng trăm người, bao gồm hơn mười nô tì đi theo, mà Ngự Sử thành Cẩm Châu Tiêu Nhượng tướng quân thống lĩnh ba trăm quân Thục tinh nhuệ cùng với thân vệ quân của Ninh Vương hộ giá.

Ninh Vương vẫn luôn đi đầu hàng, mà Quận chúa thì vẫn khăng khăng ở trong xe ngựa giữa hàng, ngoại trừ ban đêm nghỉ ngơi tìm nơi ngủ trọ thì ít đi ra ngoài.

“Quận chúa, phía trước là eo sông Nguyệt Lượng, đường khá khó đi, nàng xem, thừa dịp trời vẫn còn sáng liền đi qua, hay là đợi trở về trạm dịp tìm chỗ ngủ trọ?”

Bên trong xe ngựa truyền đến giọng nói thật thấp: “Hỏi Ninh Vương đi. Mọi việc cứ để hắn quyết định.”

“Rõ.”

Không bao lâu, Tiêu Nhượng trở lại bên xe ngựa, “Quận chúa, Ninh Vương nói hôm nay cứ đi qua eo Nguyệt Lượng, hơi vất vả một tí, nhưng sợ ngày mai trời mưa lại càng không dễ đi.”

“Được.”

Duy Tang ngồi ở bên trong xe ngựa, đưa tay xốc màn xe lên.

Người ta nói đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh (*).

(*) trích từ bài “Thục đạo nan” của Lý Bạch

Eo Nguyệt Lượng mặc dù tên dễ nghe, nhưng mà đi thì không lãng mạn như cảnh phong hoa tuyết nguyệt mà chỉ khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Đường nhỏ vừa đủ một chiếc xe ngựa lọt qua, nhìn xuống thì hơn mười trượng là nước sông Mân Giang cuộn trào mãnh liệt, nếu không chú ý, chỉ sợ sẽ rơi vào trong nước.

Nước xanh lam, đường đi hình bán nguyệt, chỗ hiểm ác như vậy, cảnh sắc lại hùng vĩ đẹp đến kì lạ. Duy Tang không khỏi cảm thán tạo hóa kì diệu, hoàn toàn quên hết đoạn đường gian nan này.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Giọng Tiêu Nhượng vang lên: “Quận chúa, đoạn đường phía trước quá hẹp, mỗi người cần xuống ngựa. Ta đỡ nàng xuống.”

Duy Tang đã sớm thay hỉ phục nặng nề phiền phức, ăn mặc cũng nhẹ nhàng, tự mình nhảy xuống. Nước sông bên dưới cuồn cuộn, liếc mắt một cái cũng thấy đầu choáng váng.

“Quận chúa cẩn thận.” Tiêu Nhượng vội vàng kéo nàng vào bên trong, lại nói, “Đi lên phía trước, thời gian tầm một chén trà là có thể tiếp tục ngồi xe.”

Xa xa Giang Tái Sơ nhìn thấy nàng xuống xe, ánh mắt dừng trên người nàng một lát, lại thản nhiên dời đi.

Cảnh Vân nhìn thần sắc của hắn, biết trong lòng hắn một chút cũng chưa từng buông tay, không khỏi thở dài, đành chuyển đề tài: “Điện hạ, con đường này chỉ sợ phải cẩn thận, dọc theo đường đi mã tặc càng ngày càng nhiều, đây chính là nơi phục kích tốt nhất.”

Hắn “ừ” một tiếng, “Truyền lệnh ra sau, đi nhanh một chút. Trước khi vào đêm, cần phải qua được eo Nguyệt Lượng.”

Hàng ngũ dịch chuyển về phía trước với tốc độ không nhanh lắm, rốt cuộc cũng qua được đoạn đường chật hẹp kia, phần lớn lương thực được chở cũng đã qua.

“Ai ui! Cái gì vậy?” Bỗng nhiên có binh sĩ che trán ngồi xổm xuống, năm ngón tay đầy máu.

Đá từ trên vách núi bắt đầu lăn xuống, ngay từ đầu đã giống như cơn mưa đá, dần dần nặng lên, từng hòn đá lớn nhỏ lăn xuống, chẳng mấy chốc đã đập trúng vài tên binh sĩ.

“Là núi lở sao?” Duy Tang bị bọn lính che chắn ở giữa, có chút run sợ hỏi.

Xa xa có tiếng xoẹt xoẹt sắc nhọn, từ xa đến gần, Tiêu Nhượng biến sắc: “Là mã tặc!”

Lời còn chưa dứt, đã có tiếng vang binh khí và tiếng kêu thảm thiết từ hai bên trước sau truyền đến.

“Bảo vệ Quận chúa!” Tiêu Nhượng hét lớn một tiếng, rút trường đao ra.

Bọn thị vệ bắt đầu nghênh địch, hàng ngũ ở trung tâm hơn mười người che chở cho Duy Tang đi về phía trước, muốn chạy đến hẻm núi.

Tiếng binh khí càng ngày càng vang, mã tặc khí thế rào rạt, có lẽ là đã theo dõi đội tiễn giá suốt cả đường đi nên mới cố ý động thủ ở nơi địa hình hiểm yếu này.

Đội hộ vệ Tiêu Nhượng dẫn theo rất tinh nhuệ, vũ khí lại tinh xảo, không ngờ rằng bọn mã tặc lại trang bị ngoài dự tính, trên người mặc áo giáp mây mềm, nhưng lại vô cùng cứng cáp, nếu lực cánh tay không mạnh, chỉ với một đao cũng khó mà phá vỡ.

Ỷ vào việc trên người mặc áo giáp, mã tặc vô cùng dũng mãnh. Bên cạnh rất nhiều thị vệ bị thương ngã xuống, Duy Tang càng ngày càng nôn nóng, nhìn xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy Giang Tái Sơ. Nàng lo lắng, liên tục hỏi: “Ninh Vương đâu?”

Thị vệ bên cạnh chưa trả lời, không biết một đội mã tặc từ đâu lao lại gần, người đàn ông cầm đầu che mặt chém một đao đứt đầu thị vệ. Duy Tang lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, trên mặt vẫn còn vài giọt máu nóng hổi bắn tung tóe, nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng không nhúc nhích.

Tiêu Nhượng đẩy nàng một cái, nàng khó khăn lắm mới né được một mũi đao, chỉ là mấy sợi tóc dài rơi xuống, có thể thấy được một đao kia nguy hiểm thế nào.

Tiếng vó ngựa ở phía sau truyền đến, Duy Tang không kịp quay đầu nhìn, Tiêu Nhượng cũng đã bắt lấy hông nàng, ném cho người nọ, quát: “Điện hạ, bảo vệ Quận chúa đi trước!”

Cả người Duy Tang bay lên, lại bị người kia ôm lấy, đặt ở trước ngựa.

Bên tai chỉ nghe tiếng gió gào thét, sau lưng là lồng ngực rộng lớn của người nọ, tim đập dồn dập, đúng là cảm giác quen thuộc ấy.

Giang Tái Sơ cưỡi ngựa vô cùng khéo, một tay điều khiển cương ngựa, tay khác cầm Lịch Khoan, vừa bổ một cái đã chém cho một tên mã tặc ngã xuống. Hai chân hơi dùng sức, tuấn mã hí vang một tiếng, chạy thẳng về phía trước.

Duy Tang nghiêng người ngồi trước người hắn, trong lòng nhảy dựng, nhìn thoáng qua dòng nước sông cuồn cuộn.

Hắn trầm giọng nói: “Sợ thì nhắm mắt lại.”

Nàng ở hắn trong lòng lắc đầu.

Suốt đường đi nàng đều kinh hồn bạt vía, mãi cho đến lúc này mới thật sự gặp nguy hiểm, có lẽ ngay cả mạng cũng đã không còn, nhưng trong lòng lại rất an định.

Bàn tay nàng không khỏi dùng sức ôm sát eo hắn, bỗng nhiên nghe thấy hắn quát khẽ một tiếng: “Nhắm mắt lại!”

Duy Tang theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai lại nghe thấy hai tiếng xoẹt, có chất lỏng ấm áp bắn lên mặt, trong lòng biết hắn lại chém hai tên địch, nhưng không biết phía trước còn có thể gặp bao nhiêu mã tặc.

May mà con ngựa của Giang Tái Sơ cực kỳ xuất sắc, qua thời gian một chén trà đã dẫn hai người ra xa chiến trường. Thấy sắp vượt qua khỏi eo Nguyệt Lượng, hắn thở phào một cái, chợt thấy bóng người đằng trước lay động, đáy lòng lại nặng trĩu, biết rõ vẫn còn người mai phục. Nếu chỉ có một mình hắn, tất nhiên không việc gì phải sợ hãi, nhưng trước mắt còn phải bảo vệ Duy Tang, trong lòng lại có chút lo sợ.

Việc đã đến nước này, không còn đường lui nữa.

Giang Tái Sơ quát một tiếng, Duy Tang cũng không thấy hắn hành động như thế nào, thanh trường kiếm kia đã vào vỏ, thay vào đó là một thanh trường thương màu bạc nàng chưa bao giờ thấy qua. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu cười với nàng, thả dây cương ra, nhẹ nhàng đè mặt nàng vào trong ngực mình, để nàng tựa vào mình, dùng áo khoác phía sau bọc nàng lại, ôn nhu nói: “Đừng nhìn.”

Thấy nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trường thương trong tay hắn chỉa về phía trước, hắn dùng sức kẹp bụng ngựa, hướng về phía mã tặc.

Võ lực của Giang Tái Sơ tất nhiên không giống như bọn lính, mũi đao trong tay xoẹt hai tiếng, chém vào áo giáp mây, đẩy hai tên cầm đầu ra, vó ngựa bước qua, hai bên không ngừng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Giang Tái Sơ nét mặt bất động, tóc dài màu đen phân tán trên vai, ánh mắt kiên định sắc nhọn, tay nâng trường thương. Động tác uyển chuyển như vậy nhưng lại khiến mười mấy tên mã tặc bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, thậm chí còn muốn thả hắn đi.

Trong đám mã tặc đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Trước ngực hắn có người!”

Lời còn chưa dứt, ba cây trường đao chém tới người Duy Tang.

Giang Tái Sơ tay phải vừa đánh ngã một người, chưa kịp rút trường thương lại đã thấy mũi đao sắp rơi vào lưng Duy Tang. Dưới tình thế cấp bách, hăn nghiêng một bên, đá văng hai thanh đao ra, rốt cuộc còn có một thanh chém vào trên lưng mình.

Hắn cắn răng, thừa dịp bọn mã tặc chưa rút đao ra, trở đao lại đâm chết tên kia.

Vị tướng quân dũng mãnh gan dạ này rốt cuộc cũng bị thương. Đám mã tặc vô cùng hưng phấn, giết người đỏ cả mắt rồi, trong miệng hô: “Bắt lấy bọn chúng, tất nhiên là nhân vật quan trọng hơn!”

Duy Tang vốn ngồi một bên, thân mình không ngừng nghiêng ngả, nàng vốn vịn vào thắt lưng Giang Tái Sơ, lại cảm thấy trên tay ướt sũng, mũi lại ngửi thấy mùi máu tanh. Vì thế nàng lén mở to mắt, thấy tay mình đầy máu mới biết hắn bị thương. Dưới cơn sợ hãi, cả người nàng trở nên nặng nề, Giang Tái Sơ không còn cách nào khác đành thả dây cương ra, dùng sức nâng nàng lên.

Vừa động một tí, miệng vết thương bên hông lại nứt ra, lại là hai thanh đao đồng thời bổ tới, hắn chỉ có thể dùng lưng chắn lại, phập hai tiếng đâm vào da thịt, hắn hít một hơi khí lạnh, xoay trường thương lại, chặn hai tên kia thành hai nửa.

Thừa dịp một nhát này hướng tới, mã tặc nhất thời không dám đuổi theo, Giang Tái Sơ dùng sức kẹp chặt ngựa, chạy về phía trước.

Trong tay hắn khống chế dây cương, dọc đường không phân biệt rõ phương hướng mà chạy như điên, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới không còn thấy rõ đường đi.

Duy Tang chỉ cảm thấy hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, mà ngựa không biết chạy tới nơi nào rồi, bỗng nhiên bị rơi tự do, hai người đều té xuống ngựa. Địa thế tựa hồ là rất cao, cả người lại giống như tảng đá, không tự chủ được mà lăn xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.