\Đường về vô cùng thuận lợi, hai mươi ngày sau, xe ngựa đã tiến vào ngoại thành.
Trời sẩm tối, đoàn xe nghỉ ngơi ở trạm dịch, từ xa đã nhìn thấy tường thành nguy nga đồ sộ.
Duy Tang vừa xuống xe ngựa đã bắt gặp Giang Tái Sơ đi tới. Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Điện hạ, ngày mai vào thành sao?”
“Quận chúa cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, bệ hạ đã phái cấm vệ quân tới đây trông chừng, có thể vào kinh bất cứ lúc nào.” Ánh mắt của hắn cực kỳ lễ độ mà lại dừng trên bờ môi nàng, “Ta hồi cung trung phục mệnh, chúng ta từ biệt ở đây.”
Một tay Duy Tang đỡ trên càng xe, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt.
Mấy ngày nay bọn họ chưa từng nói chuyện, ánh mắt luôn thay đổi, nhưng nàng biết hắn luôn ở bên cạnh mình.
Bây giờ, hắn rốt cuộc cũng đi rồi.
Nàng bỗng nhiên sợ hãi, ánh mắt không tự chủ được mà nâng lên, sau một lúc lâu nàng mới cúi đầu nói: “Ninh Vương, thương thế của ngài đã khá hơn chưa?”
“Cũng khá hơn nhiều.” Hắn bình tĩnh cười với nàng, xoay người rời khỏi, môi mỏng khẽ động.
Nàng thấy rất rõ ràng, hắn lặng lẽ nói với nàng: “Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”
Ngựa phi như tên bắn về quý phủ, Giang Tái Sơ tắm rửa thay quan phục xong, nội thị trong cung đã ở sau phủ Ninh Vương, vừa thấy hắn liền cười nói: “Điện hạ, bệ hạ và Thái hậu vẫn đang chờ ngài.”
Giang Tái Sơ cung kính nói: “Xin phiền công công dẫn đường, bổn vương cũng muốn vào cung gấp gặp mặt Thánh thượng và Thái hậu.”
Ninh Vương đã vào cung, Hoàng đế đang ở dùng bữa tối ở Tử Thần Điện (1), vừa thấy hắn liền hạ đũa ngà voi xuống, cười nói: “Đã trở lại rồi sao?”
(1) Tử: màu tím, thần: nơi vua ở
Hắn không dám chậm trễ, quỳ xuống dập đầu theo lễ nghi, mãi đến khi Hoàng đế tự mình đến dìu hắn đứng dậy.
“Chuyến này hoàng đệ gầy đi rất nhiều.” Hoàng đế kéo tay hắn, cẩn thận tường tận, thở dài, “Ta nghe nói trên đường trở về gặp mã tặc, lại còn bị thương?”
Ninh Vương mỉm cười ngẩng đầu, “Bệ hạ, may mà không có chuyện gì, mã tặc đã bị tiêu diệt hết. Quận chúa cũng mạnh khỏe. Nếu không thần đệ phải chịu trách nhiệm.”
“Đến đây đến đây, dùng bữa tối với trẫm trước.” Hoàng đế kéo tay của vị đệ đệ ngồi xuống, “Lát nữa gọi ngự y đến xem vết thương.”
Ninh Vương nhún nhường một phen, ngồi xuống với Hoàng thượng. Hắn vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà lại đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một vật nho nhỏ, hai tay trình lên, cúi đầu cung kính nói: “Mừng bệ hạ có Dật nhi, thần đệ tìm tới tìm lui chỉ có này khối cổ Hán ngọc này làm lễ vật chúc mừng.”
“Hôm khác để cho Nghiên phi ôm cháu của đệ đến.” Hoàng đế hé mắt, con ngươi chợt lóe lên, hắn cười nói, “Đệ còn chưa gặp qua.”
“Vậy cũng được.” Nụ cười của Ninh Vương không thay đổi, “Sức khỏe Thái hậu thế nào?”
Đệ và trẫm dùng bữa tối xong thì đến thăm bà đi.” Hoàng đế cười nói, “Một năm này ở đất Thục cũng đã rèn luyện không ít?”
Ninh Vương ngẩn ra, làm như vật lộn một hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, thần đệ có tội.”
Hắn lại quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, gằn từng chữ: “Thần đệ tự ý đem thuế suất từ bốn lấy một thành năm lấy một… Thần đệ cả gan làm loạn như thế, xin bệ hạ thứ tội.”
Nhìn cả người Ninh Vương nằm rạp xuống, trên mặt Hoàng đế đã thu lại ý cười, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, thật lâu sau hắn mới nói: “Đứng lên đi. Việc này vốn cũng không trách đệ được, nay mã tặc Xuyên Thục hoành hành, ngay cả đội xe của đệ cũng dám tấn công, có thể thấy đám dân đen này ỷ thế làm bậy, phách lối đến cỡ nào.”
Ninh Vương vẫn bất động như cũ.
Khóe môi Hoàng đế lộ ra ý cười châm chọc. Hắn đứng dậy, chậm rãi nói: “Ta nghe nói, Ninh Vương vì cứu Quận chúa mà bị trọng thương?”
“Quận chúa là hoàng tẩu của thần đệ, thần đệ đến cả tính mạng cũng không cần, bằng mọi giá phải bảo vệ sự an toàn của nàng.” Ninh Vương bình tĩnh nói.
Con ngươi hẹp dài của Hoàng đế lóe lên ý cười tàn khốc, hắn nói khẽ: “Tái Sơ, đệ là Ninh Vương của Đại Tấn ta, Quận chúa gì đó của Xuyên Thục sao có thể sánh bằng?” Hắn dừng một chút, ý cười càng sâu, “Nếu lúc này không nghĩ đến đại cục, trẫm sao có thể liên hôn với nàng ta? Đệ cũng biết đám dân đen ở đó, chỉ sợ ngay cả liêm nghi lễ sỉ (2) cũng không biết.”
(2) liêm nghi lễ sỉ: liêm khiết, nghi lễ, lễ độ, nhục nhã
Ninh Vương vẫn không động đậy , trong giọng nói không thể nghe ra cơn sóng nào: “Vâng.”
“Sau lại nói một chuyện cười cho đệ nghe. Đệ đứng lên trước đi.” Hoàng đế kéo hắn dậy, nhìn chằm chắm ánh mắt của hắn nói, “Lúc trước còn có người đề nghị, cho đệ cưới cô Quận chúa kia, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, một đệ đệ như vầy, vị trí chính phi của Ninh Vương sao có thể bị một nữ tử man di chiếm lấy?”
Ninh Vương vẫn lẳng lặng nhìn Hoàng đế, không có biểu cảm gì, nhưng con ngươi đen lay láy khiến người ta khiếp sợ.
Hoàng đế không hiểu lắm, có chút giật mình, dừng một chút, hắn lại nói cho xong những lời ban nãy: “Trẫm suy đi nghĩ lại, vẫn là đưa cô Quận chúa kia vào hậu cung vậy. Trẫm giam nữ tử man di này ở lãnh cung cả đời thì thế nào?”
Hắn chuyển đề tài, “Theo đệ thấy, Gia Huỷ Quận chúa này là người ra sao?”
“Thần đệ và nàng cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng tướng mạo đoan trang, lễ nghi cũng đầy đủ.” Ninh Vương thản nhiên nói, “Nàng hiện giờ ở dịch quán, không biết bệ hạ khi nào mới đón nàng tiến cung?”
“Đã cho người ta ngày lành rồi, chính là ngày mười sáu tháng sáu.” Ánh mắt Hoàng đế khoái trá, lại pha lẫn mấy phần ác độc, “Chỉ sợ đến lúc đó còn phải vất vả cho hoàng đệ chủ trì nghi thức cho trẫm, đón nàng vào cung, cũng coi như là đến nơi đến chốn.”
Hắn làm như ở cố ý nhấn mạnh “đến nơi đến chốn”, Ninh Vương hơi cúi đầu, hai tay trong tay áo dùng sức nắm thành quyền: “Thần đệ rất vui lòng.”
Ban đêm, Chu Thái hậu tự mình đến Tử Thần Điện, Hoàng đế vừa mới ăn xong, vội vàng đỡ Thái hậu ngồi xuống, cười nói: “Mẫu hậu sao lại đích thân qua đây?”
“Ninh Vương vừa tới thăm ta.” Thái hậu từ từ nói, “Con định thu xếp hắn thế nào?”
“Cứ để hắn nán lại kinh thành một thời gian đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Qua một hồi sẽ sai hắn đi quan ngoại.”
Thái hậu trầm ngâm một lát, “Con muốn hắn phụ trách việc chuẩn bị hôn sự hôm mười sáu tháng sáu?”
Khoé miệng Hoàng đế khó có thể kiềm chế ý cười: “Mẫu hậu, người có biết vì sao con phải cưới nữ tử man di kia không?”
Thái hậu nhìn con, nụ cười trên khoé mắt loé lên.
“Nếu hắn đã chung tình với cô gái kia, con sẽ cho hắn biết, thiên hạ này hết thảy rốt cuộc là của ai!” Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy vui sướng, “Mẫu hậu, người không biết trong lòng con sảng khoái thế nào đâu.”
“Con vui thì tốt rồi.” Thái hậu đưa tay vỗ vai con trai, cười nói, “Nhưng mà cũng đừng dồn ép hắn nhanh quá, chuyện gì cũng phải có đường lui.”
“Nhi thần biết.”
“Mười sáu tháng sáu đại hôn, thời gian này hãy bớt nóng nảy đi?” Thái hậu lại nói, “Trong lòng ta luôn cảm thấy có chút hấp tấp.”
“Lấy một nữ tử man di chẳng qua là thăm dò tâm ý của quần thần. Dù sao đi nữa Hàn Ủng cũng đã chết, nay Thục Hầu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, trẫm tất nhiên sẽ có biện pháp nắm toàn cục trong tay.” Hoàng đế thờ ơ nói, “Mẫu hậu cứ thoải mái thôi.”
Ngày mười sáu tháng sáu năm Nguyên Hi thứ năm, Hoàng đế cưới Gia Hủy Quận chúa.
Gần một tháng nay, mỗi ngày đều có nữ quan trong cung đến dạy lễ nghi cho Duy Tang, quá trình này không hề khiến cho nàng ghi nhớ rườm rà.
“Sáng sớm mai, Ninh Vương sẽ tới đón Quận chúa vào cung.” Nữ quan cười nói, “Quận chúa đêm nay tốt nhất ôn lại một lần.”
“Ninh Vương?” Duy Tang lấy lại tinh thần, “Ninh Vương tới đón ta?”
“Quận chúa không biết Ninh Vương thay bệ hạ chuẩn bị hôn sự này sao?”
Hai tay Duy Tang không tự chủ được nắm chặt váy, nàng ngỡ nàng lắc đầu.
“Tóm lại, tối nay Quận chúa nên ngủ sớm, ngày mai sẽ rất bận rộn.”
Đêm cuối cùng trước khi vào cung, Duy Tang nằm ở trên giường nhưng lại trằn trọc khó ngủ. Dù sao vẫn là ngủ không được, nàng dứt khoát ngồi dậy, lệnh cho thị nữ thắp đèn, mài mực, viết vài chữ lên giấy.
Viết xong, lại tiêu huỷ; lại viết tiếp…
Chẳng biết từ lúc nào, ngoài phòng đã có tia nắng rọi vào. Nàng ung dung hạ bút, nằm lên giường, không lâu sau đã có thị nữ tiến vào, khẽ gọi nàng: “Quận chúa, nên dậy rồi.”
Nàng ngồi dậy, tùy ý để cho người ta trang điểm, thay mũ phượng khăn quàng vai.
Bộ hỉ phục đỏ thẫm này là mang từ Cẩm Châu tới.
Có lẽ lúc a tẩu chuẩn bị y phục xuất giá cho nàng, khi đó nàng còn không biết mình sẽ gả cho ai, a tẩu lại thêu rất cẩn thận, giữa sợi tơ đỏ cũng dệt chỉ vàng, hoa mỹ đẹp đẽ. Nàng khi đó không kịp chờ đành thử một chút, cánh phượng hoàng trên vạt áo trước buông thõng, ngẩng đầu muốn bay, đẹp không sao tả xiết. A tẩu cũng hài lòng cười: “Tương lai Duy Tang của chúng ta sẽ là tân nương tử đẹp nhất.”
Duy Tang nhìn mình trong gương, lại đưa ngón tay khẽ vuốt ve phượng hoàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết tại sao mà chỉ cảm thấy đầm nước trong mắt muốn trào ra.
“Tân nương tử không thể khóc.” Thị nữ cười thay nàng lau chỗ ẩm ướt, “Quận chúa, chúng ta đi ra ngoài đi, Ninh Vương điện hạ đã đến rồi.”
Bức rèm trên mũ phượng mơ hồ che tầm mắt, nàng đỡ lấy tay thị nữ, đi ra ngoài cửa.
Đội ngũ đón dâu trang trọng, ước chừng đều là cấm vệ quân của Hoàng đế, một thân giáp bạc, mũ giáp cài tua hồng, giữa sương mù buổi sớm trông hoành tráng vô cùng.
Đứng đầu hàng là thân ảnh nàng quen thuộc.
Ninh Vương lấy ngọc quan cài tóc, thắt lưng treo ngọc kiếm, kim long giương nanh múa vuốt trên triều phục tím đậm, tôn lên dáng người cao ngất thon dài, khuôn mặt anh tuấn. Hắn xoay người xuống ngựa, tự mình đến đỡ nàng: “Quận chúa, mời lên xe.”
Nàng đứng bất động tại chỗ, thật lâu sau mới đặt tay vào trong tay hắn.
Hắn có thể nhận thấy tay nàng đang khẽ run, phút chốc trong lòng loạn nhịp, nhưng cuối cùng vẫn ổn thoả đưa nàng vào xe. Duy Tang bình tĩnh ngồi xuống, đưa tay vén rèm che, nàng biết làm như vậy là không hợp lễ nghi, nhưng mà lúc này… Nàng chỉ muốn nhìn hắn mà thôi. Giang Tái Sơ chưa rời đi, nàng chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, đáy lòng trở nên yếu đuối hỗn loạn… tựa hồ muốn rơi lệ.
Hắn có thể đọc ra suy nghĩ của nàng, nhưng chỉ che giấu sự ảm đạm. Hắn buông rèm xe xuống, hít sâu một hơi, quát lên: “Khởi hành.”
Một đường đi tới hoàng thành, đoàn xe đi qua Đan Phượng Môn, cuối cùng dừng trước Hàm Nguyên Điện.
Văn võ bá quan đều đứng hai bên đuôi rồng, nhìn Ninh Vương xuống ngựa, đỡ vị Quận chúa đến từ Xuyên Thục xuống.
Đây cũng là lần đầu tiên Duy Tang nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ như vậy.
Đế vương Đại Tấn xây dựng cung điện từ thời Ngũ Đại (3), giữa ánh sáng buổi sớm, nhìn một cái cũng khó tìm được điểm cuối. Cái gọi là “cửu trọng cung khuyết, thiên cung chi cung”, khí thế trải dài vạn dặm nhất thời khiến cho Duy Tang muốn ngừng hô hấp.
(3) thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960
“Quận chúa.” Ninh Vương cúi đầu nhắc nhở một câu, “Bệ hạ và Thái hậu đều ở Hàm Nguyên Điện.”
Ánh mắt của nàng theo khí thế bức người mà chuyển về hướng Hàm Nguyên Điện, nàng cúi đầu nói: “Được.”
Hắn cẩn thận đi bên cạnh nàng, dẫn nàng đi lên đuôi rồng, phía sau là đội ngũ lễ quan thật dài.
Hai bên đuôi rồng đứng đầy quan viên, Duy Tang nhờ chút ánh sáng trên khoé mắt nhìn một chút, chỉ thấy mênh mông một mảnh, đủ các loại quan phục, đủ gương mặt xa lạ. Nàng bỗng có chút hoảng hốt.
“Nàng nhìn người trẻ tuổi bên phải kia, đó là Nguyên Hạo Hành.” Có lẽ vì muốn giảm nhẹ sự căng thẳng của nàng, Giang Tái Sơ đè thấp giọng nói chuyện với nàng.
Duy Tang không muốn người khác biết đành nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào người trẻ tuổi kia.
Trên người giống như có dòng nước trong và gợn sóng rơi xuống, bước chân của nàng dừng một chút.
Nguyên Hạo Hành… Rõ ràng tuổi tác cũng không lớn, vì sao ánh mắt lại sắc nhọn như vậy, dường như muốn đâm rách tâm sự của mình? Duy Tang trong lòng cả kinh, cố gắng chuyển tầm mắt, lơ đãng dừng lại trên thanh kiếm bên người Giang Tái Sơ. Nàng ngẫm một chút rồi nói: “Ngang hông chàng là vật gì?”
“Là lễ khí dùng trong hôn lễ.” Hắn đáp, “Là ngọc kiếm.”
“Ta vào Hàm Nguyên Điện, chàng… chàng sẽ vào cùng với ta sao?” Nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay dần dần thấm đẫm mồ hôi, trước mắt không còn hay biết gì cả, bỗng nhiên nàng trở nên sợ hãi.
“Ta sẽ đi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nét mặt thanh tú, môi mỏng đỏ tươi, cùng với sóng mũi thẳng… Hắn vẫn cố ý không nhớ tới việc hôm nay nàng mặc y phục xuất giá xinh đẹp cỡ nào… Mà lúc hắn ở bên cạnh nàng, bây giờ lại cách hơn chục bước chân.
Hắn cầm lấy tay nàng, đưa tới bên cạnh Hoàng đế.
Từ nay về sau thâm cung xa thẳm, khó mà gặp lại.
“Chàng sẽ vào trong sao?” Giọng nói của nàng tựa hồ muốn khóc.
“Trong lúc nàng ở bên cạnh Hoàng đế.” Ngực hắn trở nên nguội lạnh, “Chỉ cần nàng ngẩng đầu, ta sẽ ở đó.”
Quận chúa nhập điện, Hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao, thoáng nheo mắt lại.
Ánh mắt khắt khe đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ngũ quan mập mờ sau tấm rèm che. Tuy rằng đã nghe Vương Hộ nói qua, nhưng cô gái mặc giá y trước mắt đúng là xinh đẹp tuyệt trần ngoài sức mong đợi của hắn. Ánh mắt của nàng xuyên thấu qua ngọc châu, có chút e lệ, cũng có chút im lặng nhìn hắn.
Là một đôi mắt lấp lánh.
Hoàng đế trong lòng vui mừng, yên tâm ngồi đó, ánh mắt dừng trên người Ninh Vương đứng bên cạnh nàng. Hắn cũng không có biểu cảm gì, so với lúc trước thì sắc mặt cũng có hơi tái nhợt.
Ý cười trên khoé môi sâu hơn mấy phần, Hoàng đế gọi nội thị bên cạnh, khẽ phân phó một câu.
Quan viên hai bên nối đuôi nhau mà vào, lễ quan bắt đầu đọc chiếu thư, đợi cho đọc xong, văn võ bá quan đều quỳ xuống, đồng thời hô vạn tuế.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, đi về phía Duy Tang.
Duy Tang cũng quỳ rạp trên đất, trong điện có thể nghe rõ mồn một, tiếng bước chân người nọ càng ngày càng gần, trong lòng nàng đập loạn, ngay cả đầu óc cũng hoảng hốt, hình ảnh lộn xộn phân tán bốn phía.
Thuở ban đầu gặp hắn trong rừng hạnh, đêm khuya trong thành Cẩm Châu hắn ôm mình bay như tên bắn trong con hẻm nhõ, rồi đêm tuyết rơi lả tả kia, hắn cúi đầu, ôn nhu hôn mình…
Nhưng trong tất cả những chuyện đã qua này, đại ca, phụ thân, a tẩu, từng người từng người một… Binh sĩ chết oan trên chiến trường, dân chạy nạn sống lang thang, người trong họ bán vợ con… Hết thảy những chuyện này, đều là bởi vì nam nhân đang đi về phía mình kia!
Duy Tang quỳ rạp trên đất, một khắc đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy tình yêu của mình thật quá nhỏ bé.
Trong suy nghĩ hỗn độn, rõ ràng nhất chính là trách nhiệm trên vai, cùng với nỗi hận đang ùn ùn kéo đến.
Nàng quay đầu đi, im lặng đợi một lát… Quả nhiên, Ninh Vương cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như đang lặng lẽ dò hỏi. Gương mặt nàng bình tĩnh, chỉ là nàng đang âm thầm dùng sức cắn nát đầu lưỡi, máu tươi trong giây lát tràn ngập khoang miệng, trong lòng khẽ lướt qua ba chữ… Thật xin lỗi.
Cuối cùng, nàng cười ngọt ngào với hắn, môi đỏ mọng khẽ động.
Giang Tái Sơ nhìn ánh mắt của nàng, chợt cảm thấy máu nóng toàn thân xốc lên tận óc, phủ lấy tất cả lý trí của mình.
Bách quan bên trong chỉ có Nguyên Hạo Hành mới chứng kiến từng động tác rất nhỏ này.
Trong lòng hắn lướt qua một chút nghi ngờ, theo lý thuyết, bọn họ không nên trao đổi ánh nhìn giữa buổi lễ như vậy. Hắn không khỏi có chút bất an, lại thấy Hoàng đế đã đứng ở trước mặt Quận chúa, cười vươn tay với nàng: “Quận chúa đường xa mà đến, vất vả rồi.”
Gia Hủy Quận chúa từ từ thẳng người lên, ngoan ngoãn đặt tay vào trong tay Hoàng đế.
Hoàng đế dắt tay nàng, quay sang mọi người, cười nói: “Các khanh bình thân.”
Bách quan đều đứng dậy.
Trong lúc đó, Ninh Vương cũng đứng lên.
Hoàng đế và Quận chúa chỉ cách hắn có ba bước.
Hắn sải bước tiến lên, soàn soạt rút ra ngọc kiếm bên hông.
Bởi vì lúc nhập điện, bách quan đều được lục soát toàn thân, không được mang theo vũ khí, ngọc kiếm trang bị trên người Ninh Vương là lễ khí, chất ngọc dễ vỡ, tất nhiên sẽ không nghĩ rằng lúc này lại trở thành hung khí.
… Hành động này quá mức ngoài ý muốn, mọi người đều ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn ba người đang đứng thẳng ở giữa.
Ninh Vương đẩy Quận chúa ra, lập tức đem thanh kiếm kia chém vào lưng Hoàng thượng.
Gió lạnh xẹt qua bén nhọn đến cực điểm, Hoàng đế theo bản năng tránh qua một bên, khó khăn lắm mới né được, nhưng long bào trên vai cũng đã bị vạch trúng.
Hắn nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Ninh Vương, toàn thân phát ra sự tàn ác. Hắn gào to lên: “Cứu giá!”
Cấm vệ quân lúc này mới phản ứng kịp, rút binh khí ra chạy tới cửa đại điện.
Nhưng mà cửa Hàm Nguyên Điện rất lớn, bọn họ muốn chạy tới cũng cần một khoảng thời gian. Trong đại điện hỗn loạn một mảnh, nội thị bên cạnh Hoàng đế có chút thông minh, tung phất trần đánh tới thanh ngọc kiếm trong tay Ninh Vương.
Choang một tiếng, ngọc kiếm vỡ ra thành hai đoạn.
Nhưng Ninh Vương chỉ lạnh lùng cười, đánh một chưởng làm tên nội thị bay ra xa, sải từng bước lên trước, nắm được vạt áo của Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn vị đệ đệ quá đỗi xa lạ này, cả người bắt đầu phát run: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?!”
Ninh Vương làm như không nghe thấy, hai mắt đỏ ngầu, thần sắc cực kỳ đáng sợ, tay phải dùng sức, cầm ngọc kiếm vỡ vụn trong tay, xoẹt một tiếng, cắm vào lồng ngực của Hoàng đế.
Hoàng đế co giật mấy cái, trong miệng phun ra một tràng máu tươi, té nhũn xuống đất.
Biến cố đột nhiên xảy ra, Thái hậu hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà sau một nhát kiếm kia, Giang Tái Sơ chỉ đứng đờ ra đó, mặc cho cấm vệ quân bắt hắn lại, không hề giãy dụa phản kháng.
Đôi mắt đỏ ngầu đã dần dần nhạt xuống, ngọn lửa trong lòng cũng bị dập tắt, chỉ còn lại ngỡ ngàng.
Mình vừa rồi là thế nào vậy? Vì sao vừa nhìn thấy ánh mắt Duy Tang, trong tai nghe thấy câu thần chú, hắn liền lập tức mất hết cả ý thức, chính mình đã làm cái gì?!
Ngự y đã chạy tới, xem xét một lát, đứng lên run giọng nói: “Bệ hạ… quy thiên rồi!”
Giang Tái Sơ cúi đầu nhìn vết máu trước vạt áo, ngọc kiếm vỡ vụn trên đất… Là chính mình giết Hoàng đế sao?
Hắn cảm thấy nghẹt thở, cơn sóng lớn trào dâng, cuốn cả mình vào trong đó.
Hắn sao có thể giống như trúng tà, dùng ngọc kiếm mà giết Hoàng đế?
“Trúng tà”…
Trong đầu hiện lên hai chữ này, tựa như lưỡi kiếm sắc nhọn cắm phập vào tim, Giang Tái Sơ vô thức quay đầu tìm Duy Tang.
Nàng đã được thị nữ nâng dậy, đứng ở phía sau cấm vệ quân, khóe môi đỏ tươi, ánh mắt giống như hắn, có chút hoảng hốt.
Hàn gia là thế gia có thuật dùng cổ độc, vào kinh, bị tập kích, trọng thương, khỏi hẳn, hành thích vua…
Như có một sợi dây xâu chuỗi hết tất cả những chuyện này lại.
Nàng cứ liên tục nói xin lỗi với hắn, thì ra là thế…
Thanh kiếm vô hình kia càng như đâm sâu vào, ngọn gió hung hăng cuốn xoáy, như nghiền nát máu thịt…
Hắn tin nàng như vậy, cam tâm tình nguyện đem hết thảy cho nàng.
Nhưng hoá ra, nàng vẫn luôn lừa gạt hắn.
Cái bẫy này, là nàng tự tay đào lấy.
Nàng muốn hắn giết Hoàng đế, như vậy sẽ không có người trách tội hoạ tày trời này lên người đất Thục…
Nàng muốn hắn… vứt bỏ hết thảy, muốn đẩy hắn vào cảnh quốc gia chia năm xẻ bảy.
Đây chính là người con gái hắn yêu!
Hắn cuối cùng cũng nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của nàng rốt cuộc cũng nâng lên, đan xen với hắn, không có nụ cười, gương mặt rõ ràng tô son phấn nhưng thần sắc lại tái nhợt như tờ giấy trắng.
Không có giải thích, không hề chột dạ, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh mờ mịt, không khí trầm lặng.
Cực kỳ bi thương, Giang Tái Sơ chỉ muốn ngửa đầu cười to, nhưng cả người không còn sức lực nào cả. Cổ họng hắn ngọt lịm, sặc ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhắm lại.
Trên triều yên tĩnh không tiếng động, người người bàng hoàng hoang mang lo sợ, các lão trọng thần đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai đứng ra chủ trì cục diện này.
Mãi cho đến khi Nguyên Hạo Hành bước ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Thừa tướng Vương Đình, khẽ nói hai câu.
Vương Thừa tướng lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt mọi người chủ trì đại cục. Trước hết lệnh cho cấm vệ quân áp giải Ninh Vương vào thiên lao, lại lệnh cho ngự y chăm sóc Thái hậu, đưa Gia Hủy Quận chúa và nhóm nữ quyến vào nội điện.
Trên triều còn lưu lại mấy vị trọng thần, bất quá nửa canh giờ, Tấn triều liền lập đứa trẻ còn nhỏ lên làm vua.
Hoàng tử Giang Hi Dật hơn năm tháng tuổi được lập làm tân đế, do mẫu thân Nghiên phi, Thái hoàng Thái hậu phụ chính, đăng cơ ngay hôm đó.
Con nối dõi là vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết, sau đó là phải xử trí Ninh Vương như thế nào.
Đời sau gọi trận nghị sự này là “Nguyên Hi mật nghị”, người tham dự lúc ấy đều là những quan viên có phân lượng lớn nhất trên triều đình. Sau khi lập tân quân, bọn họ lại tiếp tục bàn luận với hành động đơn độc hành thích vua của Ninh Vương, hai luồng ý kiến giằng co nhau không thể quyết định.
Nguyên Hạo Hành thản nhiên nói: “Chư vị đại nhân, tân đế đã lập, Ninh Vương mang tội phản nghịch hành thích vua, quyết không thể giữ lại. Lẽ ra nên giải quyết nhanh chóng, lập tức ban cho cái chết ngay ở trong ngục.”
Một câu nói đơn giản như thế, lại như một rãnh nước nhỏ rơi vào trong chảo dầu nóng hầm hập, xèo xèo một tiếng, phản ứng mãnh liệt.
“Ninh Vương dám ám sát hoàng đế như vậy, sao lại không có chuẩn bị?”
“Hấp tấp giết Ninh Vương, chỉ sợ bộ hạ của hắn ở tây bắc không ưng thuận… Chưa kể ở kinh thành, Cảnh gia và hắn quan hệ thân thiết, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
—–
Càng thảo luận lại càng không có kết quả. Cuối cùng, Nguyên Hạo Hành nhíu mày nói: “Ta cảm thấy, lần này ám sát Ninh Vương chỉ là ngẫu nhiên, cũng không dày công chuẩn bị.” Hắn dừng một chút, “Lúc này bộ hạ của Ninh Vương chưa hành động, nếu có thể một lần giết hắn cho xong, bọn chúng cũng không thể làm gì. Đợi cho đến khi bọn chúng nghĩ ra cách cứu viện, thiên hạ mới có thể đại loạn.”
Một đám quan viên đều là người cẩn trọng, sau khi bàn luận vẫn quyết định áp giải Ninh Vương vào thiên lao, đợi từng bước đoạt lại binh quyền từ trong tay bộ hạ của Ninh Vương, giao lại cho Đại Lý Tự, dựa theo luật mà xử tử. Ngoài ra, Gia Hủy Quận chúa chưa thành thân với Hoàng đế, đột nhiên gặp biến cố, cũng không có thể coi là gia quyến của Hoàng đế trong hậu cung, liền đưa về dịch quán ban đầu chờ xử lý.
Sau này, Nguyên Hạo Hành vô số lần nhớ tới, lần nghị sự này, nếu các đại thần Tấn triều nghe lời kiến nghị của mình, sách sử sẽ được viết theo một hướng khác. Đáng tiếc, khi đó thân phận mình chưa cao, thấp cổ bé họng, không thay đổi được vận mệnh của thời đại này.
Tối ngày mười sáu tháng sáu năm Nguyên Hi thứ năm, mấy ngàn võ sĩ hắc giáp xông vào thiên lao, cướp Giang Tái Sơ ra.
Cảnh Vân bị giam lỏng trốn ra khỏi nhà, tụ họp với mọi người ở cửa nam kinh thành, đưa nhóm Giang Tái Sơ xuất kinh, đi một mạch về phía nam.
Cảnh Quán là gia chủ Cảnh gia, cũng là bá phụ (4) của Cảnh Vân sau đó đã đến thỉnh tội với tân đế và Thái hoàng Thái hậu, dẫn cấm vệ quân ra khỏi thành truy kích.
(4) bá phụ: bác trai
Lúc đó Nguyên Hạo Hành đứng ở cửa thành nhìn đội quân xa dần, lại nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng biết đã không còn kịp rồi.
Trước khi Ninh Vương hồi kinh, Hoàng đế cố ý dẹp tan bộ hạ của hắn, để ngừa hắn giữ binh quyền quá nhiều. Toàn cảnh Đại Tấn khi đó trải rộng đến tây bắc, cũng chưa từng nghĩ cứ như vậy lại dễ dàng để hắn trốn tới đất phong ở phía nam… Bởi vì dọc theo đường đi, hắn đều có thể gặp được bộ hạ, cũng có thể không ngừng thu quân.
Loạn lạc đã thành, không thể xoay chuyển được nữa.
Đến gần tháng bảy, Nguyên Hạo Hành lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, hắn lẳng lặng nhìn tường thành xa xa giữa tầng mây lơ lửng, chợt nghe thị vệ báo lại: “Gia Hủy Quận chúa bị kinh hãi, đã chết bệnh ở dịch quán.”
“Chết rồi sao?” Nguyên Hạo Hành cả kinh, trong lòng hắn còn có rất nhiều nỗi băn khoăn, còn muốn hỏi vị Quận chúa kia một tí.
“Thái hoàng Thái hậu nói nàng là điềm xấu, xác chết đã hoả táng rồi…”
Nguyên Hạo Hành đưa tay xoa mi tâm, lại nhìn về phía phương xa, nhớ tới ngày đó mình đề nghị với Hoàng đế cho Ninh Vương cưới Gia Hủy Quận chúa. Hoàng đế vốn đã đồng ý, không biết Chu Cảnh Hoa ở bên cạnh cười khẽ một tiếng.
Ánh mắt của Hoàng đế và Nguyên Hạo Hành đồng thời dừng ở trên người hắn, Nguyên Hạo Hành nói: “Chu đại nhân có cao kiến gì chăng?”
“Không, không…” Chu Cảnh Hoa vội vàng thẳng lưng, xua tay nói, “Ta nghĩ giống bệ hạ, nỗi băn khoăn của bệ hạ cũng chính là tâm sự của Ninh Vương.”
Sắc mặt Hoàng đế hơi rét lạnh.
Chu Cảnh Hoa lại dùng ngữ khí tán gẫu bình thường nói, “Trước khi ta rời Cẩm Châu, thật ra có gặp qua Quận chúa. Khi đó Ninh Vương còn chưa nhậm chức nhưng cũng đã quen Quận chúa. Lời nói và cử chỉ của họ vô cùng thân thiết. Nếu bệ hạ ban mối nhân duyên mỹ mãn này, Ninh Vương thật ra có thể thỏa mãn tâm ý, thật đáng mừng.”
Nguyên Hạo Hành đứng ở bên cạnh nghe, đáy lòng lộp bộp một tiếng, chậm rãi nhìn sắc mặt Hoàng đế.
Hoàng đế nở nụ cười: “Trẫm có chút tò mò với vị cô nương mà Ninh Vương thích.”
Chu Cảnh Hoa vội nói: “Nghe nói Ninh Vương vì lấy lòng vị Quận chúa này mới giảm thuế suất đất Thục xuống.”
Hoàng đế vẫn vuốt ve ngón tay như cũ, cười nhạt: “Chuyện chỉ hôn không vội, cho trẫm suy nghĩ một chút.”
Nguyên Hạo Hành quỳ xuống từ biệt, sau đó cùng Chu Cảnh Hoa ra sau điện.
Lúc đi tới cửa cung, ánh mắt hẹp dài sáng ngời của người trẻ tuổi dừng trên gương mặt đắc ý của người đồng liêu bên cạnh. Hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Chu đại nhân quả nhiên nói lời sắc bén.” Nói xong, cũng không chờ Chu Cảnh Hoa phản ứng lại, hắn đã xốc rèm kiệu rời đi.
Lúc đó… mặc dù cảm thấy vẻ mặt Chu Cảnh Hoa có hơi trơ tráo, lòng dạ Hoàng đế có hơi hẹp hòi, nhưng hắn cũng dứt khoát không ngờ đến cục diện ngày hôm nay.
Nếu có thể đoán trước, quả thật là nên cảm thán một câu, việc vui biến thành tang sự, đúng là thế sự vô thường.
Nguyên Hạo Hành nheo mắt lại, khói mù giữa hoàng thành như ảo ảnh giữa cuộc đời chìm nổi, giữa cơn bão táp nổi dậy, người thanh niên này rất rõ, thời kỳ gian nan nhất của Tấn triều đã đến.
Tác giả có lời muốn nói: Phần hồi tưởng đến đây chấm dứt, có một số độc giả cảm thấy quá mức dài dòng, nhưng nếu không có đoạn này thì không thể giải thích được lòng thù hận của Giang Tái Sơ ban đầu từ đâu mà có, cho nên ta thà rằng viết cẩn thận một chút.