Ngự Phồn Hoa

Chương 45: Chương 45




Tháng chín năm Vĩnh Gia thứ ba, các đội nhân mã được điều động, dần dần tụ tập ở Hàm Cốc Quan.

Lúc này Hung Nô tiến vào Trung Nguyên đã được nửa năm, khắp Trung Nguyên khói lửa nổi lên bốn phía, các nhóm dân chạy nạn rời khỏi quê hương. Quân Tấn chia làm hai đạo quân, Ninh Vương dẫn quân giữ vững cửa ải Vĩnh Ninh mấy tháng, mặc dù thành luỹ không quá vững chắc nhưng cũng chưa để cho người Hung Nô tiến vào phía nam nửa bước. Cảnh Quán Cảnh Vân một đường tây tiến, dù chưa thể cắt đứt hoàn toàn viện quân của Hung Nô ở quan ngoại nhưng cũng kiềm chế được phần lớn đuôi địch. Hai bên tiếp chiến hơn mươi lần, đều có thắng bại.

Quân Hung Nô gác lại tập tính của dân du mục, đoạt lấy lương thảo ngay tại chỗ. Sau Hoàng đế hạ lệnh các nơi vườn không nhà trống, lui về trấn giữ phía nam, kho lương các nơi hoàn toàn bị thiêu hủy. Trong cuộc chiến này, dân Tấn bắt đầu thể hiện dũng khí và sự dứt khoát quyết đánh đến cùng, mà tiếp viện của Hung Nô dần dần thiếu hụt.

Nhưng mà đối với người Hung Nô mà nói, mấy trăm năm qua thoát khỏi đất đai cằn cỗi giá rét, vào thời khắc tiến gần vào giấc mộng Trung Nguyên dồi dào này, bọn chúng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Khả Hãn Hung Nô Mạo Đốn tiến qua cửa khẩu, hợp lực cùng Tả Đồ Kỳ Vương, ý đồ hoàn toàn đánh tan quân Tấn trong thời gian ngắn nhất.

Giang Tái Sơ chạy tới phía đông cách Hàm Cốc Quan hơn mười dặm đã có thể nhận thấy địa thế nơi đây vô cùng hiểm yếu. Nghe nói phía trước lại là vách đứng ngàn nhẫn (1), cái gọi là “Xe không thể đi sóng đôi, ngựa không thể cưỡi thành hàng” (2), nơi này thế mà lại là bình nguyên Quan Trung và vùng trung bộ có đường đi bằng phẳng, hai quân lại không hẹn mà cùng chọn nơi đây để quyết chiến.

(1) nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước

(2) “xe không thể đi sóng đôi, ngựa không thể cưỡi thành hàng”: nguyên văn là “xa bất đắc phương quỹ, mã bất đắc tịnh bí”, trích trong “Chiến quốc sách” phần “Tề sách”

Xa xa có một tiểu đội nhân mã cấp tốc chạy tới, chưa tới trước người, vị tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đầu đã xoay người xuống ngựa, quỳ một gối. Hắn ngửa đầu nhìn người tới, vẻ mặt mơ hồ có chút kích động.

Giang Tái Sơ nhẹ nhàng nâng hắn dậy, trên mặt mang theo ý cười, hắn dùng sức vỗ vai: “Đứng lên đi.”

“Điện hạ…” Cảnh Vân kích động, đã rất lâu rồi hắn không gọi danh xưng này.

Từ lúc từ biệt ở thành Trường Phong đã gần nửa năm, Giang Tái Sơ cẩn thận quan sát hắn, Cảnh Vân từ nhỏ đã đi theo hắn, thân hơn cả đệ ruột, nay hai bên tóc mơ hồ đã nhuộm gió sương, chín chắn hơn nhiều so với nửa năm trước.

“Tây bắc mấy trận này đánh không tệ.” Giang Tái Sơ vỗ vỗ lưng hắn, cười nói, “Cọ sát hơn ngày trước nhiều.”

Nói đến đây, trên mặt Cảnh Vân có chút xấu hổ: “Điện hạ huynh đang an ủi ta sao? Nếu ta đánh hay, Khả Hãn Hung Nô Mạo Đốn sẽ không tiến vào.” Trong giọng nói của hắn còn mang theo chút khó chịu, hiển nhiên vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng.

“Nếu nói như vậy, mấy tháng nay ta không thể tiêu diệt đội quân của Tả Đồ Kỳ Vương chẳng phải cũng là thất trách đó sao?” Giang Tái Sơ khẽ lắc lắc đầu, “Cảnh Vân, đệ và ta có thể kiên trì trụ được trong khoảng thời gian này, lần này quyết chiến ở Hàm Cốc Quan, ta nắm chắc hơn vài phần.”

“Ý của điện hạ là gì?”

“Sau khi Hung Nô tiến vào, tiến thẳng ngàn dặm, đại phá kinh thành, nhuệ khí không thể ngăn chặn. Nhưng sau đó chúng ta giữ được đầu trận tuyến, không thể không coi là thua. Nay thời gian đã qua nửa năm, thời tiết này, ở quan ngoại đã bắt đầu có tuyết rơi, bọn chúng không nhớ nhà sao?” Giang Tái Sơ chậm rãi nói, “Quân nhân cũng là người, nhược điểm lớn nhất chính là ý chí mềm yếu. Cho nên, ta nhất định phải kéo dài hơn nửa năm mới quyết chiến sinh tử với bọn chúng.”

Ngữ khí của hắn như gió thoảng mây bay, tảng đá lớn trong lòng Cảnh Vân như được rơi xuống.

Hắn biết, có lẽ việc Giang Tái Sơ làm thống soái của toàn quân ý nghĩa ở chỗ đó, chỉ cần có hắn ở bên, bọn họ sẽ cảm thấy hết thảy đều ổn thoả, đối mặt với quân địch mạnh hơn nữa đều có thể cảm thấy an tâm.

“Đúng rồi, Thiết Phù Đồ này rốt cuộc là quái vật gì vậy?” Cảnh Vân phóng người lên ngựa, song song với Giang Tái Sơ, “Ta hôm trước mới từ tây bắc về, còn chưa tiếp chiến, vì sao Liên Tú nhắc tới là cứ mang bộ dáng nghiến răng nghiến lợi?”

“Hắn bị đánh đến sợ.” Giang Tái Sơ cười cười.

“Hả? Quan Ninh quân cũng có một ngày bị đánh đến sợ?” Cảnh Vân cười ha ha, “Vậy Thần Sách quân và Hổ Báo Kỵ càng không thể bỏ lỡ.”

“Thần Sách quân của đệ cũng bị đánh cho sợ.” Giang Tái Sơ thản nhiên liếc hắn một cái, “Cho nên chuyến này ta đi tìm viện binh.”

“Trong thiên hạ còn có đội quân nào có thể mạnh hơn chúng ta?” Trên mặt Cảnh Vân nhất thời có chút kinh ngạc.

Giang Tái Sơ cũng không đáp, chỉ xoay người lại nhìn một chút.

Cảnh Vân nhìn theo ánh mắt của hắn, cuối cùng cũng thấy có một đội quân khác từ từ xuất hiện từ cuối tầm mắt.

Kỳ thật đường cũng không rộng, lúc các kỵ binh chằng chịt trào ra, Cảnh Vân ngây ngẩn cả người.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đội quân vô cùng uy vũ, giáp trụ hoàn mỹ, ánh mắt bạo dạn, cũng không ngờ đội quân trước mắt này đều cưỡi loại ngựa lùn của đất Thục, đã thế còn gầy trơ cả xương, da lông lưa thưa, quả thật không phải là giống tốt gì. Về phần nhóm binh sĩ này, người người đen gầy, trên người mặc hộ giáp màu vàng quái đản, nào có bộ dáng tinh binh.

“Là bọn họ!” Lúc Cảnh Vân thấy rõ hộ giáp của bọn họ thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Bọn họ không phải… là bọn mã tặc tấn công chúng ta lúc đó sao?”

“Là bọn họ.” Giang Tái Sơ nói thẳng, “Là Hàn Duy Tang dẫn ta đi tìm bọn họ.”

“Nói như vậy, mã tặc năm đó quả nhiên là nàng an bài?” Cảnh Vân cắn răng nói,“ Điện hạ, huynh sao lại…”

“Đệ làm những chuyện kia, ta cũng không so đo với đệ.” Giang Tái Sơ bình tĩnh nói, “Nay nàng ở quê hương xa xôi, tất nhiên cũng sẽ không gây hoạ cho ta, đệ không cần phải lo lắng quá.”

Cảnh Vân đỏ mặt, nhìn sắc mặt của Giang Tái Sơ cũng hiểu được đúng là bởi vì hắn không xúc phạm tới Hàn Duy Tang mới nói như vậy.

Lúc ấy là nàng tự tìm đến mình, nói rõ chỉ cần có thể cứu được cháu của nàng, nàng liền có cách khiến cho Giang Tái Sơ chết tâm. Vốn là hợp tâm ý của hắn, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng một tiếng.

Về sau Hàn Duy Tang gặp gỡ Bạc Cơ cũng là trùng hợp, chỉ là bọn họ biết thời biết thế, có lẽ để cho Bạc Cơ nói ra những lời đó càng có thể làm cho Giang Tái Sơ hết hy vọng.

“Những người đó sao có thể tin được?” Cảnh Vân lúc này cũng không thèm nghĩ những chuyện ngổn ngang kia nữa, khó có thể tin nói, “Tiểu tặc cường đạo thì làm sao ra chiến trường?”

Giang Tái Sơ nhíu mày không đáp, nói thẳng: “Sau khi vào quân doanh, đệ thay ta làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Lấy ngựa tốt nhất nhanh nhất của các vị tướng quân đổi cho bọn họ.”

“Cái gì?” Cảnh Vân suýt nữa nhảy dựng lên, trên trán nổi lên gân xanh, “Điện hạ, sao có thể?!” Trong mắt hắn mang theo vài phần khinh thường nhìn lại, “Bọn họ có thể ngăn cản được mã đao của người Hung Nô sao? Điện hạ huynh không biết trước đây trong quân Tấn, người Thục bọn họ cũng chỉ xứng vận chuyển lương thực thôi sao?”

Giang Tái Sơ ghìm cương ngựa, vô cùng tỉnh táo liếc nhìn Cảnh Vân một cái.

“Biết vì sao ta cho đệ đi làm chuyện đó không?”

Cảnh Vân rùng mình, trong lòng biết hắn thật sự đã tức giận, nhưng mình nay có thể làm liều như vậy? Đem chiến mã của những kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng tặng cho đám mã tặc lai lịch không rõ này, hắn sao có thể ăn nói với các vị tướng lĩnh?

“Cho đệ đi làm là vì muốn phá Thiết Phù Đồ, có thể không nhất thiết phải như vậy.” Giang Tái Sơ gằn từng chữ, “Những ngày sắp tới quyết chiến với quân địch, mệnh lệnh của chủ soái, đệ nay cũng không nghe sao?”

Bọn họ kề vai sát cánh trên chiến trường, cho tới bây giờ đều vô cùng ăn ý, hắn cũng chưa bao giờ nói nặng với Cảnh Vân như vậy.

Cảnh Vân sửng sốt một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Rõ.”

Đi về phía trước hơn mười dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy Hàm Cốc Quan.

Đây là nơi quan trọng tiếp nối vùng quan nội ra bên ngoài, trong bóng đêm lộ ra sát khí xơ xác tiêu điều. Cửa khẩu phía tây nay bị người Hung Nô chiếm cứ, cách rất gần thành lâu và những nơi giàu có đông đúc. Giang Tái Sơ lẳng lặng ngẩng đầu, đèn lồng treo cao lộ ra ánh sáng lấp lánh, là sắc màu ấm áp duy nhất ở vùng đất sát phạt này.

Phía trước trận tuyến của hai quân là một bãi đất trống lớn, đủ để chịu lực kỵ binh hai bên chém giết.

Hắn hơi nhắm mắt lại, trong mũi tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi.

“Điện hạ, Nguyên đại nhân truyền tin tới.”

Giang Tái Sơ nhận lấy miếng lạp hoàn kia, bóp nát xong đã thấy bên trong chỉ có hai chữ: Đế hoăng.

Đã sớm biết ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, tình trạng của tiểu Hoàng đế mỗi một ngày đều kém đi, nhưng khi thật sự biết được điều này, hắn vẫn cảm thấy ngực thấu lạnh… là một loại lạnh lẽo đau thương tịch mịch.

Trên đời này, địa vị càng cao thì càng khó lựa chọn cuộc sống riêng cho chính mình, dù chỉ là một đứa trẻ.

Mà tất cả những gì còn lại, quốc gia, chiến tranh, quyền mưu, hoàn toàn rơi vào trên vai mình, hắn không còn đường lui nữa.

Giang Tái Sơ hít sâu một hơi, lại nghe thân vệ thấp giọng nói: “Còn có một chuyện, trên đường áp giải Chu Cảnh Hoa từ thành Vĩnh Ninh thành đến Trần huyện, hắn… chạy rồi.”

“Chuyện lúc nào?”

“Hơn nửa tháng trước.”

“Hắn không biết võ công, nay lại không có đồng lõa, làm sao có thể chạy?” Giang Tái Sơ nghe vậy thì ngẩn ra, nhíu mày hỏi, “Đã bắt trở về chưa?”

“Vẫn chưa.”

Phần tử cặn bã như Chu Cảnh Hoa là nên giết, nhưng nếu hắn chạy thoát cũng không hề ảnh hưởng đến cuộc chiến này, huống hồ hắn ti tiện bỉ ổi như vậy, nay không có quyền thế, rất khó dấy lên sóng lớn, cùng lắm là làm cho Nguyên Hạo Hành cảm thấy khó chịu một chút thôi.

Giang Tái Sơ đặt chuyện này phía sau đầu, lại bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có chút bất an mơ hồ.

Lúc này trong quân doanh Hung Nô, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến vào, cuối cùng dừng ở trước cửa chủ trướng.

Một người đàn ông có hơi gầy guộc nhảy từ trên xe xuống, nói rằng bởi vì tinh thần không tốt mà sắc mặt nặng nề, hoặc như là người đang khá đầy đặn đột nhiên gầy đi, da mặt căng ra.

Giữa những tinh binh xung quanh, người này có chút khẩn trương mà mất tự nhiên, bước chân nhanh vội, suýt nữa thì lảo đảo. Hắn quỳ xuống giữa doanh trướng, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nam nhân trên ghế mở miệng, nhưng lại nói giọng Trung Nguyên vô cùng lưu loát: “Chu đại nhân đứng lên đi, không cần đa lễ.”

“Tạ Tả Đồ Kỳ Vương.”

Người đàn ông run rẩy đứng lên, cẩn thận ngẩng đầu, đã thấy dưới ngọn nến to bằng cánh tay, người nọ thân hình cao lớn, tóc dài rậm tết thành từng bím nhỏ, lại quấn thành một búi to ở sau đầu, ngũ quan trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người Trung Nguyên.

“Chu đại nhân nói xem ‘hậu lễ’ khi nào tới?”

“Đang… đang trên đường.”

Mạo Man nhìn kỹ người đàn ông này, kiềm chế nụ cười lạnh trong lòng, nếu không phải hắn tìm người đưa tới một mật tín nói rằng có biện pháp đối phó với Giang Tái Sơ, hắn đã sớm quên ngày đó có thể vượt qua cửa khẩu là nhờ phúc của vị nhân huynh này, nhưng lại có ý nghĩ kỳ lạ là cho vạn tiền để “Mượn binh dẹp loạn”.

Vì để ngừa vạn nhất, Mạo Man phái người cứu Chu Cảnh Hoa ra, nghe tên này nói có cách kia, hắn lại cho rằng không đáng tin cậy.

Nếu không phải Khả Hãn đích thân tới đây, bản thân hắn sẽ gây áp lực thật lớn, muốn trong thời gian ngắn nhất có thể nhanh chóng đánh tan quân Tấn, hắn cũng sẽ không nghe Chu Cảnh Hoa đề nghị đi làm cái chuyện kia.

“Còn có mấy ngày nữa mới có thể đến đây?” Mạo Man trầm ngâm một lát.

“Nội trong ba ngày nhất định sẽ đến.” Chu Cảnh Hoa vội đáp.

Chợt nghe thấy cái tên này, trên mặt Chu Cảnh Hoa vội vặn vẹo, thật lâu sau hắn mới nói: “Đại vương chỉ cần nghe theo ta , muốn hắn quỳ xuống thần phục cũng không phải việc khó.”

“Chu đại nhân, nay Giang Tái Sơ hết đường xoay sở với Thiết Phù Đồ, cứ chiến là bại, ta cứu ngươi bất quá cũng vì món nhân tình ngày xưa.” Mạo Man cười lạnh một tiếng, “Thủ đoạn này của ngươi quả nhiên là phong cách bọn Tấn, thật sự rất bỉ ổi.”

Chu Cảnh Hoa dùng sức cắn răng, trong mắt loé lên ánh nhìn của một con rắn độc. Hắn cúi đầu nói: “Vâng.”

Mạo Man phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi xuống.

Đêm nay đã có thể nhận thấy được đối phương đang thường xuyên thay đổi phương trận, Mạo Man đưa tay vén màn trướng nặng nề lên, trông về Hàm Cốc Quan xa xa. Mấy ngày tới quyết chiến, quan ải vạn dặm, binh mã (3) nửa đời, các đời trước dùng mấy trăm năm cũng không làm nên chuyện, nay sẽ hoàn thành trong tay mình. Mạo Man chỉ cảm thấy trống trận nổi lên trong lòng.

(3) binh mã: ở đây chỉ việc tòng quân chiến đấu

Một đêm này ở trong doanh trướng quân Tấn, quả thật khá không yên bình.

Trong doanh trướng phó soái đông nghẹt các vị tướng lĩnh cấp cao.

Cảnh Vân nhìn từng gương mặt không cam lòng bên dưới, chỉ cảm thấy đầu như kim châm từng cơn đau nhức.

“Cảnh Vân! Vì sao Hổ Báo Kỵ ta phải nhường ra một ngàn rưỡi con chiến mã?!” Mạnh Lương tiến vào trong trướng với bộ dáng nổi trận lôi đình, “Binh sĩ của ta không có ngựa thì đánh giặc kiểu gì?!”

Lúc đầu hắn còn kiên nhẫn giải thích, bất đắc dĩ các tướng lĩnh đi vào càng ngày càng nhiều, dần dần, Cảnh Vân sa sầm nét mặt, không nói được một lời.

Tranh cãi cả buổi trời, Cảnh Vân đã không còn kiên nhẫn, rốt cuộc cũng vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Các ngươi náo loạn đủ chưa?”

Trong trướng im lặng một hồi lâu, Cảnh Vân đứng dậy, sắc mặt không rõ cảm xúc gì. Hắn nhìn mọi người nói: “Không muốn đổi ngựa, các ngươi sao còn không đi đến chỗ điện hạ chờ lệnh? Một đám ồn ào ở chỗ ta thì còn ra thể thống gì? Không biết ta cũng phụng mệnh mà làm việc sao?!”

“Hổ Báo Kỵ của ngươi đổi một ngàn năm trăm con, có biết Thần Sách quân của ta đổi bao nhiêu không?” Cảnh Vân hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Lương mà chất vấn.

Mạnh Lương giật mình, vẫn không cam lòng, đành than thở: “Dù sao ta không muốn đổi! Ta đi tìm Thượng tướng quân nói Hổ Báo Kỵ ngày mai nguyện ra quân ngay trận đầu. Thiết Phù Đồ kia giao cho bọn ta đối phó là được.”

Cảnh Vân không tức giận mà còn cười: “Được, ngươi đi tìm tướng quân đi!”

Mùi thuốc súng trong doanh trướng dần dần nồng nặc, chợt nghe có người nói: “Quan Ninh quân sẵn lòng đổi ra một ngàn con chiến mã.”

Ai nấy đều chuyển hướng về phía kia, Liên Tú bình tĩnh nói: “Ta đi bố trí ngay.”

“Liên Tú! Ngươi bị Thiết Phù Đồ đánh cho sợ sao?” Mạnh Lương nghe vậy thì nghẹn họng, tức giận nói, “Ngươi có biết chiến mã này đổi cho ai không? Mấy ngàn người kia ta đã nhìn qua, ai cũng ỉu xìu, bộ dạng này có thể đánh trận sao? Một lát nữa ngươi làm thế nào để không khiến cho thủ hạ của ngươi thất vọng?”

“Liên Tú đúng là vì không muốn làm các tướng sĩ thủ hạ thất vọng mới nguyện ý đổi chiến mã.” Liên Tú hít sâu một hơi, “Các vị đang ngồi ở đây có từng giao chiến với Thiết Phù Đồ chưa?”

Không ai lên tiếng trả lời, chỉ là trên mặt bọn họ có thể nhìn thấy sự tò mò và không phục.

“Quan Ninh quân năm ngàn người tinh nhuệ truy kích Hung Nô. Khi đụng vào bọn chúng, Thượng tướng quân và ta ở tiền tuyến chỉ huy, năm ngàn người vẫn bị đánh cho tàn phế, chỉ còn hơn một ngàn người trở lại.” Hồi tưởng lại tình cảnh thê thảm hôm đó, Liên Tú dùng sức cắn răng, cơ mặt hơi gồ lên, “Chư vị có lẽ cảm thấy là Quan Ninh quân không đủ võ dũng, nhưng ta hiện tại dám nói như vậy, nếu Quan Ninh quân gặp lại Thiết Phù Đồ, chúng ta không nhăn mặt vẫn có thể tiến lên! Nhưng năm ngàn người vẫn sẽ như lần trước, thiệt hại hơn phân nửa mà về! Ngươi nói ta sợ sệt cũng được, hèn nhát cũng được, lúc này đây ta tin sự an bài của Thượng tướng quân, tất nhiên cũng có lý do.” Liên Tú nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi doanh trướng.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau, đám người Mạnh Lương rốt cuộc cũng không tự nguyện lắm mà gật đầu.

Giang Tái Sơ triệu tập các chư tướng lĩnh lúc rạng sáng, triển khai trận đồ, chỉ vào khu vực xung quanh trung tam bộ nói, nói thẳng: “Quân ta và Hung Nô đều đã chuẩn bị chiến tranh một thời gian dài, sau khi trời sáng cuộc chiến sẽ bắt đầu, không còn đường lui nữa.”

Ánh mắt những người dưới trướng sáng lên, bọn họ từ các nơi chạy tới, chờ một ngày này cũng đã rất lâu rồi.

“Cánh trái, Mạnh Lương dẫn theo Hổ Báo Kỵ.”

“Rõ!”

“Cánh phải, Cảnh Vân dẫn theo Tây Bắc quân.”

“Rõ!”

“Trung trận…”

Giang Tái Sơ dừng một chút, ánh mắt dò xét mọi người.

Dựa theo thói quen ngày xưa, cho tới bây giờ đều là hắn tự mình dẫn đầu ở giữa trận. Mà quân đoàn được lựa chọn kề vai chiến đấu với Thượng tướng quân có thể thấy vô cùng vinh quang. Các vị tướng lĩnh chưa nhận lệnh đều nín thở, ánh mắt tràn trề mong đợi.

“Cảnh Quán tướng quân, ngươi dẫn Thần Sách quân và bốn vạn quân tinh nhuệ dưới trướng trấn giữ vùng trung tâm, nhất thiết phải đẩy mạnh về phía trước.”

Cảnh Quán là người lớn tuổi nhất trong các vị tướng lĩnh, nghe vậy liền đứng dậy, chắp tay nói: “Nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của điện hạ.”

“Thượng tướng quân, vậy còn ngài?” Mạnh Lương gãi đầu một cái.

Giang Tái Sơ thản nhiên cười một tiếng: “Ta dẫn năm ngàn quân Thục, phối hợp tác chiến ở phía sau.”

Không để ý đến những gương mặt kinh ngạc đang ngồi đó, Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, gằn từng chữ: “Chư vị tướng quân, vận mệnh của Trung Nguyên phụ thuộc vào cuộc chiến này, xin đem hết toàn lực, trục xuất đám Hồ Lỗ (4) đó, không chết không ngừng!”

(4) Hồ Lỗ: người Hung Nô

Lúc trời sáng, hai bên không hẹn mà cùng bày ra trận thế.

Gió bắc nổi lên, cờ quạt vù vù.

Đang đứng cùng Tả Đồ Kỳ Vương và Hưu Đồ Vương, Khả Hãn Mạo Đốn đi lên đài cao.

Dưới trướng của Tà Đồ Kỳ Vương là hai mươi vạn binh sĩ, cộng thêm mười vạn quân mới tiến vào, lần này binh lực phe mình vô cùng hùng hậu, năm đó đều cùng mình càn quét các bộ tộc lớn ở Mạc Bắc.

“Bắt đầu đi.” Mạo Đốn bỗng nhiên nói, lính liên lạc chạy như bay, biển người dưới đài cao đã bắt đầu hành động.

Đông nghìn nghịt một mảng như cái bánh răng to lớn đang quay cuồng về phía trước.

“Phụ hãn, con đi lược trận.” Mạo Man tay cầm trường đao, quỳ một gối.

Mạo Đốn phất phất tay: “Đi đi.”

Không giống như trước kia, mỗi một lần đều là do quân đội Hung Nô khiêu khích trước, lúc này đây lại là quân Tấn phát động công kích trước.

Tả hữu hai quân đi trước, thế không thể chặn, giống như hùng ưng tung cánh, hai cánh quân bao vây quân Hung Nô vào giữa.

Mà quân đội Hung Nô thuận thế bị ép thành hình nón, ở đỉnh nhọn đã va chạm với quân Tấn.

Dưới sự thúc giục của các tướng lĩnh, nhóm kỵ binh bắt đầu lần đánh sâu vào phía trước, quân Tấn nỗ lực vây quét đối phương, mà quân Hung Nô lại muốn đột phá từ trung tâm, trong thời gian đó ý đồ cắt phương trận của quân Tấn ra làm hai.

Đánh giằng co như thế là để khảo nghiệm ý chí chiến đấu và sức chịu đựng của binh sĩ.

Lúc cuộc chiến bắt đầu, thường thường bọn họ còn có thể giết đỏ cả mắt rồi. Nhưng liên tục sau hai ba canh giờ, những binh sĩ còn sống động tác chém giết trong tay cũng đã thành bản năng, mệt mỏi muốn dừng lại.

“Người nọ là ai?” Mạo Đốn chỉ vào một vị mãnh tướng hắc giáp xa xa giữa trận.

“Khả Hãn không nhớ rõ sao? Năm đó Hoàng đế Tấn triều thân chinh Hung Nô ta bị đánh cho đại bại mà về, lúc qua cửa khẩu còn suýt bị bắt sống, là lúc ấy tướng thủ thành Thổ Mộc Quan đến cứu giá.”

Mạo Đốn có chút ấn tượng: “Hoá ra là hắn.”

“A, còn Giang Tái Sơ.” Mạo Đốn nhìn xung quanh chiến trường khói lửa nổi lên bốn phía, vẫn chưa phát hiện thân ảnh của hắn, liền nghi hoặc nói, “Hắn từ trước đến giờ vẫn ở tiền tuyến, lần này vì sao lại không?”

“Chắc là quân Tấn muốn giữ lại lực lượng đối phó với Thiết Phù Đồ.”

Mạo Đốn gật đầu mỉm cười. Mặc dù đã nhiều năm trước, Giang Tái Sơ dẫn quân tới Mạc Bắc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Mạo Đốn cũng không xuất thủ đám trọng kỵ binh cường hãn này.

Cho đến bây giờ, hắn đã không cần đợi thêm nữa .

Khả Hãn phất phất tay, nói nhạt: “Cho Tả Đồ Kỳ Vương hạ lệnh đi, điều động Thiết Phù Đồ.”

Đang lúc hai bên giằng co nhau, đột nhiên nổi lên chút động tĩnh khác thường.

Quân Tấn rõ ràng nhận thấy quân địch bắt đầu có ý rút lui, kinh nghiệm Cảnh Quán cực kỳ phong phú, hắn nắm chắt cơ hội chớp mắt này, ra lệnh cho toàn quân tiến mạnh. Dưới cơn cuồng phong của quân Tấn, quân Hung Nô bắt đầu lần lượt lui về phía sau, nhưng mà sau thời gian một nén nhang, tiếng gót sắt trầm thấp chỉnh tề ở sau quân Hung Nô vang lên.

Cảnh Quán nghe được tiền phương cấp báo, không chút kinh hoảng, chỉ hơi vung tay lên, bên cạnh truyền lệnh đốt hoả pháo.

Tiếng dội chói tai vang vọng khắp bầu trời, lão tướng quân bình tĩnh hạ lệnh: “Toàn bộ kỵ binh ngừng truy kích, lá chắn thủ ở phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, bộ binh đợi địch ngay tại chỗ.”

Trong quân tuy có sáu bảy vạn người, nhưng cờ lệnh vừa phất lên, tiếng trống biến đổi, chiến trận lại nhanh chóng thay đổi.

Cảnh Quán nheo mắt lại, từ cuối tầm mắt đã có thể nhìn thấy thân ảnh màu đen của Thiết Phù Đồ, giống như quỷ ảnh thấp thoáng xuất hiện ở đường chân trời.

Đợi đến lúc bọn chúng tới gần hơn một chút mới phát hiện dùng từ “quỷ ảnh” không đủ để hình dung đội trọng kỵ binh này, không bằng nói bọn chúng là một tòa thành kiên cố to lớn đang di động, có thể dễ dàng giẫm nát đối thủ.

Hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, Cảnh Quán chưa thấy qua kẻ địch nào đáng sợ như thế. Hắn tập trung đến nín thở, đang muốn phát lệnh, cánh trái yểm trợ đột ngột hỗn loạn.

Một đội kỵ binh toàn lực tiến thẳng về phía trước, xông thẳng về phía Thiết Phù Đồ, tên dũng tướng dẫn đầu một thân hắc giáp, trong miệng la lên “Binh sĩ Hổ Báo Kỵ theo ta tiến lên”, nhóm kỵ binh phía sau cũng hào hùng nhiệt huyết, tung lên vô số bụi đất.

“Này…” Cảnh Quán rất nhanh chóng phản ứng kịp, nhưng Mạnh Lương trong lòng không phục, không đợi Ninh Vương ra chỉ thị đã tự ý xung kích.

Nhưng hôm nay, nói cái gì cũng đã chậm.

Thấy Hổ Báo Kỵ đã đụng vào Thiết Phù Đồ, lão tướng quân cắn răng một cái, cờ lệnh vung lên: “Trung quân yểm trợ Hổ Báo Kỵ, toàn quân thẳng tiến!”

Đại chiến đã đến giữa trưa, Hổ Báo Kỵ của Mạnh Lương cũng đã tới mũi nhọn của Thiết Phù Đồ.

Vị tướng quân trời sinh dũng mãnh lúc này mới phát hiện, mọi sự phán đoán trước kia đối với Thiết Phù Đồ thật sự chỉ là tượng tượng của mình mà thôi.

Hắn không phải không âm thầm cười nhạo Liên Tú dè dặt và nhát gan, trong lòng cho là nếu trận này xảy ra với mình, Hổ Báo Kỵ nhất định có thể xé rách chiến tuyến của đối phương. Nhưng qua trận chiến ngày hôm nay, hắn mới biết Thiết Phù Đồ thật sự tựa như tường đồng vách sắt, bên trên còn có vô số lưỡi đao sắc nhọn, muốn chém binh sĩ của mình dễ như trở bàn tay.

Sau lưng không khỏi nổi lên một thân mồ hôi lạnh, Mạnh Lương lau mặt, một tay ghìm cương ngựa, lớn tiếng hô với bọn lính: “Chỉnh lại hàng ngũ, xông lên!”

Hổ Báo Kỵ không phụ là danh hiệu đội kỵ binh dũng mãnh nhất dưới trướng của Giang Tái Sơ, nghe chủ soái quát như vậy, họ đều ghìm cương ngựa, cả người thấp xuống, không chùn bước mà chuẩn bị công kích lần thứ hai.

Nhưng mà sau vài lần xung kích, Thiết Phù Đồ thương vong không lớn, Hổ Báo Kỵ cũng đã tổn hại gần một phần ba.

Đây là một con số vô cùng nguy hiểm, vượt qua tuyến này, đội quân có dũng mãnh thế nào đi nữa cũng sẽ phải đối mặt với sĩ khí sụp đổ.

May mà lúc này trong quân đã bắt đầu bổ sung vào đội hình của Hổ Báo Kỵ dần dần suy yếu, bọn họ người tuy nhiều, nhưng lại dùng cả máu và thịt ngăn cản Thiết Phù Đồ, cục diện có thể nói là vô cùng thảm hại.

Mà quân Hung Nô ở sau Thiết Phù Đồ ý thức được lực lượng cánh trái của đối phương đang yếu dần, toàn lực bắt đầu mạnh mẽ tiến công.

Toàn bộ thế cục chiến trường bởi vì có sự gia nhập của Thiết Phù Đồ mà bỗng nhiên nghịch chuyển.

Tả Đồ Kỳ Vương vội lui về sau liếc nhìn một cái, nhìn thấy thân ảnh của phụ hãn trên đài cao, bỗng nhiên cũng có lòng tin, vung tay lên, hạ lệnh nói: “Nhanh chóng xung kích, tranh thủ đánh tan quân Tấn trước hoàng hôn!”

Lúc này Giang Tái Sơ đang ở phía sau quân Tấn đã nhận được cấp báo từ tiền phương. Mạnh Lương tự ý xuất chiến đón đánh Thiết Phù Đồ, Cảnh Quán không thể không tiến lên tiếp ứng, hai quân hợp lực nhưng không có cách nào ngăn chặn được Thiết Phù Đồ, đã rơi xuống thế hạ phong.

Ánh mắt sắc nhọn của Giang Tái Sơ chợt lóe lên: “Cố đại ca, đến lúc rồi.”

Cố Phi ở bên cạnh hắn, xoay người lên ngựa, bình tĩnh nói: “Vậy thì đi thôi.”

Phía sau hắn năm ngàn quân Thục mặc giáp mây, sau lưng đều mang trường đao, cũng đều lên ngựa, động tác tuy rằng không đồng đều nhưng đội quân này không khỏi mang theo sát khí quỷ dị khiến người ta rét lạnh, im lặng nhìn về phía xa.

Giang Tái Sơ ở trên ngựa quay người lại, ánh mắt nhìn từ trái sang phải, giọng nói rõ ràng truyền tới tai mỗi người: “Thê tử của ta là người Thục, trận chiến này là nàng mời chư vị đến đây, cũng là nàng muốn ta đồng ý cho các ngươi còn sống trở về quê hương, gặp lại người thân của các ngươi.”

Các hán tử đen gầy trầm mặc nhìn vị thống soái trẻ tuổi cao ngất này, trong mắt lóe ra hào quang.

“Nhưng ta không thể đáp ứng nàng, bởi vì một số người trong chúng ta chắc chắn sẽ để mạng lại Hàm Cốc Quan!” Giang Tái Sơ dừng một chút, “Ta chỉ có thể đồng ý với nàng, bất luận như thế nào, ta sẽ cùng với các ngươi sóng vai trên chiến trường, vì cha mẹ vợ con, không chết không ngừng!”

Tim các hán tử đập thình thịch, trong thời tiết lạnh như vậy lại ra mồ hôi, máu cũng nóng lên!

“Không chết không ngừng!”

Theo tiếng gọi hùng hồn, ba tiếng rít gió lần lượt bắn ra.

Đây là mệnh lệnh cao nhất trong quân, các vị tướng lĩnh tiền tuyến một khi nhận được, dù trong tình huống nào cũng đều phải lập tức ra lệnh lui lại.

Hổ Báo Kỵ và trung quân lúc này bắt đầu ra hiệu lệnh rút lui, mà Thiết Phù Đồ vẫn không nhanh không chậm đẩy mạnh về phía trước, nghiền nát toàn bộ lực cản!

Chiến trường trống không, Khả Hãn Mạo Đốn nhìn tình hình chiến trận, ngửa đầu cười to: “Để cho các con xông lên một phen, hôm nay toàn bộ đánh tan quân Tấn!”

Đúng lúc này, một đội kỵ binh mấy ngàn người dùng một loại tốc độ không thể tin được tiến về phía Thiết Phù Đồ.

Qua thời gian một chén trà nóng cũng chỉ còn cách Thiết Phù Đồ bất quá hơn mười trượng.

Tả Đồ Kỳ Vương lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh của Giang Tái Sơ giữa nhóm kỵ binh, một thân giáp bạc, trong tay là giáo bạc, không hề ăn khớp với màu giáp mây vàng đất của các binh sĩ xung quanh mình.

Năm mươi trượng, ba mươi trượng, hai mươi trượng…

Năm trượng cuối cùng, tất cả binh sĩ thế nhưng lăn mình xuống ngựa, dựa vào xung lực của ngựa mà nhanh chóng lăn về phía trước, từ bên hông rút ra dao ngắn sáng loáng, vô cùng nhẹ nhàng mà lăn tới dưới móng ngựa của Thiết Phù Đồ.

Sau khi bọn họ lăn tới Thiết Phù Đồ, chiến trường trở nên yên lặng một lát…

Một tiếng vang thật lớn…

Vô số con ngựa giáp sắt giáp đồng ầm ầm ngã xuống đất, các binh sĩ Thiết Phù Đồ bởi vì mặc giáp nối liền với giáp ngựa mà té lăn trên đất, nhất thời không thể đứng dậy.

Bụi đất xen lẫn mùi máu tanh, xộc thẳng vào mũi mọi người.

Nhóm quân Thục vô cùng nhanh nhẹn bò dậy, ném dao đi, rút ra trường đao sau lưng, bổ thẳng xuống bên hông những tên lính đang ngã sấp xuống… Đây là chỗ duy nhất nối liền vũ trang toàn thân của các trọng kỵ binh, chỉ cần đao pháp chuẩn là có thể một phát mà trúng.

Đối với những binh sĩ xuất thân mã tặc mà nói, sau khi lăn xuống ngựa tránh được gót sắt, chuyên cắt gân cốt móng ngựa đều tựa như trước kia khi bọn họ cướp hoàng hoá, cắt bỏ dây thừng cột hàng với tốc độ nhanh nhất, tuy có nhiều điểm khác biệt nhưng cơ bản thì giống nhau. Luyện hơn một tháng, người người vô cùng thuần thục.

Quả nhiên là đánh một trận mà thắng!

Tả Đồ Kỳ Vương còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy nhóm Thiết Phù Đồ đã té trên mặt đất, giống như thu hoạch lúa mạch, dễ dàng bị chém ngã. Hắn không khỏi tức giận, ra lệnh cho khinh kỵ binh tiến lên yểm trợ.

Biến cố tới quá nhanh, khi bọn khinh kỵ binh Hung Nô đang muốn tiến lên khi thì trung quân quân Tấn đã cùng cánh phải tiến lên, đồng thời che chắn cho quân Thục rút lui về phía sau.

Trong lúc đó, chiến cuộc vốn giằng co lại xảy ra biến hóa không tin được.

Đối với quân Hung Nô mà nói, con át chủ bài thiết kỵ đã bị tiêu diệt trong tay địch, tất nhiên lòng tin sẽ bị sụp đổ. Mà đối với quân Tấn mà nói, loại trừ được Thiết Phù Đồ này cũng là loại bỏ được gánh nặng to lớn trong lòng, ý chí chiến đấu trở nên dâng cao!

Hai bên đều không tiếc binh lực, bắt đầu bổ sung người trên chiến trường.

Mặt trời từ từ lặn xuống, những tia sáng càng phát ra sự tiêu điều thê lương.

Tả Đồ Kỳ Vương đã dự tính tự mình ra trận, bỗng nhiên lại có thân binh chạy gần: “Đại vương, tên người Hán kia nói người đã tới rồi!”

Mao Man giết đỏ cả mắt rồi nghe vậy thì ngẩn ra, tầm mắt chạm đến Giang Tái Sơ xa xa.

Hắn từ bên trái trận chém về phía bên phải, như vào chỗ không người.

Mạo Man biết trận này hôm nay bất luận như thế nào cũng không thắng nổi, việc duy nhất cần phải làm là thừa dịp bóng đêm còn chưa buông xuống phải đè xuống nhuệ khí của quân Tấn, từ đó tới sáng cũng chưa chắc là thất bại.

Hắn ghìm cương chuyển đầu ngựa, phi như tên bắn về hậu doanh.

Từ sáng sớm đến chập tối, áng mây hồng hồng ở chân trời đã nhuộm màu máu tanh.

“Điện hạ, đánh đêm sao?”

Giang Tái Sơ lau mồ hôi và máu văng lên mặt, trầm giọng nói: “Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên (5)! Tuyệt đối không thể dừng lại!”

(5) Nguyên văn là “nhất cổ tác khí”, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trong “Tả Truyện – Trang Công thập niên”: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

“Rõ!”

Hổ Báo Kỵ và trung quân bắt đầu lui về phía sau, Quan Ninh quân, Hắc giáp quân bổ sung vào vị trí chủ lực. Mấy quân đoàn luân phiên ra trận thay nhau đánh là sở trường của quân Tấn.

“Điện hạ, huynh nhìn trên đài cao…”

Giang Tái Sơ ngừng động tác trong tay, nâng mày nhìn về phía đài cao.

Vốn là Khả Hãn Mạo Đống đứng ở nơi đó, nay lại thay đổi thành một nam một nữ.

Rất xa, hắn vốn thấy không rõ là ai, nhưng thân ảnh của cô gái kia… Một sự bất an mãnh liệt dâng lên!

Giang Tái Sơ kẹp chặt hông ngựa Ô Kim phi thẳng về phía trước, đài cao ấy vốn được quân Hung Nô dựng nên, nay bởi vì quân Tấn đột tiến mà cách chính mình chỉ hơn mười trượng mà thôi.

Hắn rốt cục đã thấy rõ! Là Hàn Duy Tang!

Tựa như có một mũi tên vô hình bắn trúng quả tim, ý sát phạt quanh mình trong phút chốc trở nên hư ảo, trong mắt hắn chỉ còn lại thân ảnh áo trắng kia.

Làm sao nàng lại bị bọn chúng bắt được?

Đủ thứ hỗn loạn trong đầu chợt lóe rồi biến mất, hai người trên đài lại có hành động.

Mạo Mạn đưa tay đẩy Hàn Duy Tang đến lan can, nửa người nàng tựa hồ muốn cắm xuống dưới, mái tóc đen của nàng tung bay trong gió, gương mặt tái nhợt lúc này càng mang theo vẻ xinh đẹp thê lương.

“Giang Tái Sơ! Đây là nữ nhân của ngươi sao?” Ánh mắt Mạo Man phóng xuống, giọng nói rõ ràng truyền tới tai mọi người.

Từ gần đến xa, các binh sĩ đều dừng tay nhìn về phía đài cao.

“Người Tấn các ngươi bảo vệ nữ nhân của mình như vậy sao?” Mạo Man túm lấy tóc của Hàn Duy Tang, bức nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Giang Tái Sơ, hắn phóng đãng cười to, “Giang Tái Sơ, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái với Khả Hãn Hung Nô, ta sẽ tạm thời tha cho nàng ta. Nếu không, hôm nay ta liền lột xiêm y của nàng ta ra, cho binh sĩ của ta và ngươi nhìn một cái, xem nữ nhân của ngươi rốt cuộc là cái dạng gì.”

Từng lời của Mạo Man truyền tới tai Giang Tái Sơ trong tai, vù vù vang dội.

Nhưng hắn làm như không nghe thấy, từ dưới lên trên, hắn và Hàn Duy Tang nhìn nhau, không kinh sợ, cũng không run rẩy, nhưng lại lặng lẽ bi thương.

Mạo Man thấy Giang Tái Sơ không động đậy, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hắn chợt buông Hàn Duy Tang ra, vẫy tay gọi thân binh đến, ra vẻ muốn xé áo của Hàn Duy Tang.

“Ngươi dám!” Phản ứng trước hết chính là quân Thục, cả đám bọn họ nhận ra Hàn Duy Tang, ra sức nhảy dựng lên.

Giang Tái Sơ đưa tay lên, ý bảo bọn họ im lặng, giọng nói trầm tĩnh nhưng lại vô cùng rõ ràng.

“Mạo Man, trên chiến trường vốn là nam nhân một mất một còn, không được bôi nhọ phụ nữ và trẻ em.”

“Năm đó ngươi lấy tên Qua Mục Hoằng, dung túng cho người Tấn giết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em Hung Nô!” Mạo Man nghiến răng nghiến lợi nói, “Nay ta bắt một nữ nhân của ngươi thì sao nào?”

Ánh mắt Giang Tái Sơ xẹt qua một góc trên đài cao, cũng là một thân ảnh quen thuộc đứng đó – Chu Cảnh Hoa.

Hết thảy mọi thứ nhất thời đều hiểu được .

Nhất định là hắn cấu kết với Mạo Man, dâng lên kế này, đến đất Thục cướp Hàn Duy Tang uy hiếp mình.

Một tên tiểu nhân thâm độc như vậy, vốn nên thiên đao vạn quả (6) từ sớm!

(6) thiên đao vạn quả: bị chém ngàn vạn nhát đao

“Giang Tái Sơ, ngươi rốt cuộc có quỳ hay không?”

Mấy vị tướng lĩnh xung quanh Giang Tái Sơ phi nhanh đến, xoay người xuống ngựa trước mặt hắn, quỳ một gối xuống nói: “Điện hạ, không thể!”

Giang Tái Sơ nửa đời khốn cùng, chiến sự lớn nhỏ nhiều vô số, cũng từng cửu tử nhất sinh, nhưng vào thời khắc này, sự quyết đoán khi xưa đều không thấy nữa. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, bọn họ rõ ràng ở cùng trên một chiến trường, tầm mắt chạm vào nhau mà lại cách xa như vậy!

Giang Tái Sơ bây giờ chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to, mặc cho chính mình anh hùng nửa cuộc đời, nhưng cả đời này, hắn chưa bao giờ thật sự đối xử tốt với nàng.

Quê hương của nàng bị sưu cao thuế nặng, nàng bị ép buộc chỉ hôn, lúc cửa nát nhà tan, hắn cho tới bây giờ đều bất lực! Nay thân vùi trong trại địch, cho dù có được cả thiên hạ này, lại không thể cứu được người con gái mà mình yêu nhất, hắn muốn thiên hạ này có ích gì?

Giang Tái Sơ tung người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn lại, đã thấy khoé miệng Hàn Duy Tang khẽ nhếch, nụ cười tươi tắn như mặt nước hiền hoà.

Tên thân binh kia đã xé lớp áo lụa thứ nhất của Hàn Duy Tang, xoẹt một tiếng rất nhẹ, lại vô cùng chói tai. Ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, khoé miệng Hàn Duy Tang chảy xuống một vết máu nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn không hề sợ hãi hay ngại ngùng.

Trong mắt Giang Tái Sơ không hề có những cái khác. Hắn đang muốn tiến lên, bỗng nhiên giao hòa với ánh mắt của nàng, bên tai vang lên tiếng thần chú líu ríu, tinh thần dao động.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác như vậy, thần trí thanh tỉnh đang dần dần bi rút đi, hắn không nhịn được, đưa tay ra sau rút cây cung ra, thủ pháp như nước chảy, mũi tên dài như nanh sói đã lên dây.

“Các ngươi thấy đó, nữ nhân của ta bị người Hung Nô làm nhục như vậy!” Giọng nói của hắn hùng hồn trầm thấp, vang vọng trên chiến trường, truyền tới tai từng binh sĩ, “Nếu không đánh bại bọn chúng, bị làm nhục tiếp theo, chính là thê tử của ngươi, mẫu thân của ngươi, nữ nhi của ngươi!”

Trường cung được kéo căng, hai cánh tay của Giang Tái Sơ đã nặng nề đến mức tận cùng, nhưng trong suy nghĩ mơ hồ còn có một âm thanh đang gọi: Những lời này không phải ta nói! Mũi tên này… tuyệt đối không thể bắn!

Trên đài cao, Hàn Duy Tang có thể cảm nhận được sự cố gắng chống lại chính mình, nàng lại một lần dùng sức cắn đầu lưỡi, mùi máu tanh lần nữa tan ra trong khoang miệng.

Đúng, nàng lại dùng mê tâm cổ với hắn, bởi vì huyết ngưng còn trong cơ thể mình, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể mê hoặc tâm trí của hắn.

Lúc này đây, việc nàng muốn hắn làm, chính là bắn ra mũi tên kia.

“Ta biết chàng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta vốn là người phải chết… Dưới cửu tuyền, nếu có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình, nhìn thấy chàng quân lâm thiên hạ, ta cũng vui mừng.”

Nàng cười với hắn lần cuối, khẩu hình ở môi đúng là ba chữ.

Ba chữ này, nàng đã từng nói với hắn rất nhiều: “Thật xin lỗi.”

Rất nhiều năm sau, các binh sĩ trải qua trận chiến ở Hàm Cốc Quan đều có thể nhớ lại một màn kia.

Trường cung trong tay Ninh Vương đã bị kéo căng, mũi tên kia nhắm thẳng đến đài cao, bắn về phía Tả Đồ Kỳ Vương của Hung Nô!

Lực cánh tay vô cùng mạnh mẽ và chuẩn xác!

Mũi tên kia bắn ra như sao băng, cuối cùng, tên vương gia Hung Nô kia đẩy người con gái trước người qua, dùng thân mình mảnh khảnh của nàng chặn lại mũi tên kia!

Máu tươi trước ngực chảy ra, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Các binh sĩ không đành lòng mà dời tầm mắt… Mà Ninh Vương đứng ở nơi đó đã thành tượng đá.

“Báo thù cho Quận chúa!” Cố Phi mắt đỏ ngầu, phi ngựa mà ra.

Phía sau hắn là rất nhiều quân Thục đã sớm không còn chiến mã, lại chạy bộ đánh chớp nhoáng về phía trước.

Bọn họ được kỵ binh quân Tấn đuổi theo mà lên, một màn kinh tâm động phách vừa rồi đã làm cho bọn họ thật sự hiểu được, một khi Hung Nô làm chủ Trung Nguyên, chính mình sẽ đối mặt với một chủng tộc tàn khốc như vậy.

Trận chiến này, bọn họ nhất định phải thắng!

Mà người Hung Nô bởi vì chủ soái làm nhục một nữ nhân yếu đuối dưới bao con mắt nhìn trừng trừng như vậy, bao nhiêu sĩ khí kết tinh trong xương cốt bị hao tổn đến kiệt quệ, bỗng nhiên không còn ý chí chiến đấu. Vừa đánh vừa lui, rốt cuộc đến đêm khuya, mấy binh đoàn quân Tấn thay nhau đánh tới, các binh sĩ Hung Nô bắt đầu chạy trốn về phía tây.

—–

“Điện hạ! Dọn sạch chiến trường nhiều lần rồi vẫn không tìm được… di thể của Quận chúa.”

Mấy ngày nay nhóm thân binh hết lần này đến lần khác nới với Ninh Vương những lời này, nhưng Giang Tái Sơ thì cứ như điên rồi, đi tìm thi thể đến mệt mỏi, lấy tay lật những cái xác lên, trong đầu vẫn tràn trề hy vọng mỏng manh.

Hắn thậm chí đem trách nhiệm nặng nề nhất truy kích tàn quân Hung Nô giao cho Cảnh Vân, còn mình ở lại đây tìm kiếm kỹ càng.

Mũi tên kia… Hắn biết rõ hắn quả thật bắn vào nàng.

Nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn phải tìm được nàng…

Nếu đã chết, cho dù là một cô hồn, hắn cũng không thể bỏ mặc nàng lượn lờ ở đây.

Các binh sĩ bắt đầu chôn cất thi thể để tránh tạo thành ôn dịch trong quân. Chiến trường đã không còn sự huy hoàng ngày đó mà trở nên yên lặng tựa như một bức tranh bao la hùng vĩ mà thê lương, lặng lẽ khóc thầm.

Từng ngày trôi qua, Giang Tái Sơ đã không biết mình còn đang chờ đợi cái gì.

Ánh tà dương buông xuống, hắn ngồi trên một tảng đá to, dõi mắt trông về phía xa.

“Điện hạ.” Bỗng nhiên có người gọi hắn.

“Ngươi vẫn còn ở đây?” Ninh Vương nhìn người kia, da mặt vàng đen, dáng người nhỏ gầy, cả người đầy mùi máu tanh.

“Chặt đứt ba ngón tay.” Trương nhị giơ lướt qua cái bọc bên tay phải, nhếch môi cười cười, “Còn sống.”

Giang Tái Sơ không nói với hắn nữa, mặc cho hắn ngồi xuống bên cạnh, bên tai là tiếng gió bắc thổi vù vù.

“Sau này chắc không còn làm được việc đồng áng nữa, phải dựa vào phụ nữ trong nhà.” Hắn thở dài, lại lấy thuốc lá kém chất lượng từ bên lưng quần ra, bỏ vào trong miệng nhai.

Giang Tái Sơ lấy một số từ trong tay hắn, bắt chước bỏ vào trong miệng, trong phút chốc trong miệng đầy vị đắng chát.

“Còn sống dù sao vẫn tốt hơn đã chết.” Trương nhị bỗng nhiên khàn giọng, “Ai ai cũng nghĩ như vậy.”

Còn sống dù sao vẫn tốt hơn đã chết, thật sự là ai ai cũng nghĩ như vậy sao?

Giang Tái Sơ bỗng nhiên buồn cười, vì sao Duy Tang của hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy? Vì sao cho tới bây giờ nàng chỉ muốn hắn sống thật tốt, mà lại bất cần suy nghĩ cho mình?

Mũi tên kia, nàng buộc hắn bắn về phía Mạo Man, nhưng Mạo Man sao lại có thể lấy nàng che chắn mũi tên đó!

Rõ ràng là chính nàng đã hết sức đẩy qua, lại làm như là bị Mạo Man kéo tới trước ngực. Nàng dùng cách ngu xuẩn như vậy làm cho Mạo Man mất hết thể diện trước mặt những người trong tộc; Nàng dùng cách ngu xuẩn như vậy, đưa thắng lợi về cho mình. Nhưng những gì nàng muốn cho tới bây giờ cũng không phải là thứ hắn muốn…

Chất lỏng trên gương mặt lạnh như băng nhỏ xuống, Giang Tái Sơ ngửa đầu nhìn trời, lại nghe thấy hán tử bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ôi, trời mưa rồi.”

Tháng chín năm Vĩnh Gia thứ ba, Ninh Vương Giang Tái Sơ dẫn quân Tấn đến Hàm Cốc Quan đại phá Hung Nô.

Khả Hãn Hung Nô và Tả Đồ Kỳ Vương dẫn tàn quân lui về phía tây, Cảnh Vân một đường truy kích, giành lại Thái Nguyên, Bình thành, đuổi tới quan ngoại. Khi tiến vào tinh binh Hung Nô có đến bốn mươi vạn, cuối cùng chỉ còn hơn bốn vạn người.

Giang Tái Sơ ở lại Trung Nguyên, chỉnh đốn quân đội, tiến về Trần huyện nghênh đón Hoàng đế ngự giá hồi kinh.

Tháng mười, truyền ra tin trên đường ngự giá hồi kinh, Hoàng đế mắc bệnh hiểm nghèo, hoăng, thuỵ (7) là Minh Đế.

(7) thuỵ: danh hiệu sau khi chết của vua, quan

Sử sách đời sau ghi lại về vị Hoàng đế nhỏ tuổi đã chết như vầy :“Đế mặc dù ấu nhưng ý chí kiên cường. Gian thần Chu Cảnh Hoa dẫn Hung Nô qua cửa khẩu, sau đó bỏ kinh thành trốn về phía nam; Đế hướng về triều đình, sáng suốt mở miệng nói: ‘Thiên tử trấn giữ biên giới, quân vương tư xã tắc, bình tĩnh chiến đấu không trốn!’ Sau đó Cảnh Hoa hạ dược, Đế từ đó không nói được, thân thể hư nhược. Song tâm trí vẫn còn trấn tĩnh, triệu Ninh Vương vào, ra lệnh cầm quân thiên hạ, ra sức chống lại quân giặc. Tháng chín Hung Nô thất bại bỏ chạy; Tháng mười, Ninh Vương nghênh Đế về triều, trên đường Đế hoăng, thuỵ là Minh Đế… Nếu không chết trẻ, công lao của Minh Đế không biết nhiều bao nhiêu.”

Sách sử ghi lại tất nhiên là thắng làm vua thua làm giặc, thật giả mỗi thứ một nửa, ngoắt ngoéo cũng nhiều nhưng cũng loáng thoáng mang theo sự thành thật, ít nhiều gì cũng để lại ấn tượng năm đó.

Tháng mười, Ninh Vương mang thần dân hồi kinh.

Mùa đông năm nay đến vô cùng sớm, dọc đường đi dân chúng ăn đói mặc rét khắp nơi, Giang Tái Sơ một thân hắc giáp, tay cầm Lịch Khoan, ngửa đầu đứng dưới Đan Phượng Môn. Đế đô huy hoàng ngày xưa đã bị thiết kỵ Hung Nô giẫm lên, sau khi trắng trợn đốt giết cướp giật thì đốt phần lớn cung điện thành đất khô cằn, gần như muốn sụt lở.

Mà giữa nơi đất trời vắng lặng như thế, Ngự Sử đại phu Nguyên Hạo Hành dẫn người quỳ rạp xuống đất, thỉnh xin lập Ninh Vương làm đế.

Ninh Vương nhiều lần từ chối, đất trời bỗng nhiên nổi lên trận tuyết mịn đầu đông.

Tóc hắn vương vài bông tuyết, tựa như mái tóc đen đột nhiên điểm trắng, đôi mắt phượng trong veo nhìn văn võ bá quan run lẩy bẩy, trên mặt không gợn sóng: “Đứng lên đi.”

Quần thần đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dập đầu, trán dán trên mặt đất, chỉ cảm thấy lạnh như gang.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tháng mười hai, tân đế đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Vĩnh Duy.

Bởi vì chiến tranh liên tục nhiều năm mà quốc khố cạn kiệt, còn có rất nhiều việc cần phải làm, chuyện xây dựng lại cung điện cứ để sau.

Giang Tái Sơ tạm ở tại Thái Cực Cung vốn được bảo vệ vẹn toàn, quần thần nghị sự phần lớn cũng bố trí ở đây. Hôm đó vừa tiễn mấy vị tướng lĩnh đi trấn thủ tây bắc xong, nội thị vội vàng báo: “Lệ tiên sinh đến rồi.”

Giang Tái Sơ ném bút lông sói trong tay xuống, nôn nóng nói:“Mời vào.”

Lệ tiên sinh run rẩy được người ta dẫn vào, trên đùi trên vai lão nhân gia vẫn còn vết thương, đang định quỳ xuống hành lễ lại bị Giang Tái Sơ đỡ dậy: “Tiên sinh miễn lễ.”

Lão nhân bình tĩnh nhìn Hoàng đế hồi lâu rồi thở dài: “Lão nhân biết, cuối cùng cũng có một ngày, điện hạ có thể đi đến ngày hôm nay.”

Ông nhất thời không sửa được cách gọi, Hoàng đế cũng không trách tội, chỉ thản nhiên nhìn ông: “Tiên sinh, tình cảnh ngày đó… có thể nói lại cho ta biết không?”

Lão nhân suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi không được mấy ngày thì có một nhóm người tiến vào cướp người. Khi đó lão nhân đang tản bộ ngoài cốc, Hàn cô nương lo lắng nên để cho Vị Hi đi với ta, hai người bọn ta mới có thể tránh được một kiếp. Đến khi trở về thì đầy tớ, thị vệ trong nhà bị giết sạch, thi thể ngổn ngang khắp nơi… Còn nha đầu kia chẳng biết đã đi đâu. Lúc trở về… Trên bàn trong nhà bếp vừa bưng đĩa thịt xào ớt ra, là món nha đầu kia thích ăn nhất…”

Giang Tái Sơ ngẩn ngơ, nghe được những lời kể tỉ mỉ rõ ràng như thế thì có thể dựng nên một bức hoạ trong đầu.

Nàng tất nhiên đang xoã mái tóc dài, mặc y phục nửa mới nửa cũ, cười tủm tỉm nói: “Ớt này còn chưa đủ cay đâu!”

“Điện hạ, nha đầu kia… thật sự đã chết sao?”

Giang Tái Sơ đờ đẫn lắc lắc đầu, cũng không muốn nói ra một từ “Đúng vậy”.

“Lão nhân có một biện pháp có thể biết được con bé đó đã đi rồi hay chưa.” Lão nhân do dự nói.

Ánh mắt Giang Tái Sơ sáng lên. Hắn trịnh trọng nói: “Mời tiên sinh nói.”

“Lúc trước ta đã từng nói với điện hạ, huyết ngưng trong cơ thể Hàn cô nương ngày nào còn chưa giải trừ thì mê tâm cổ vẫn có công hiệu.”

Khoé miệng Giang Tái Sơ khẽ nhếch, đúng vậy… Sau lần đầu gặp lại ở phủ Thanh Châu, đài Vân Tạ, nàng nhận hết mọi sự lăng nhục của hắn, nhưng lại lặng lẽ chống đỡ. Hoá ra… Khi đó mê tâm cổ luôn tồn tại, chỉ cần nàng muốn thì có thể khiến hắn khuất phục mình.

Nhưng nàng lại không dùng đến mê tâm cổ.

Ở Hàm Cốc Quan, nàng muốn hắn phải tự tay lấy mạng của mình.

Đang lúc tâm trạng ngẩn ngơ, hắn lại nghe Lệ tiên sinh nói: “Nếu trong máu ngươi vẫn còn cổ độc này, như vậy Hàn cô nương vẫn còn sống ở trên đời. Nếu không có…”

Giang Tái Sơ sai người mang tới kim châm và một cái chén sạch, đâm một dấu nhỏ trên ngón trỏ của mình, nhỏ vào trong chén.

Lão tiên sinh hết sức chăm chú lấy bột thuốc ra, rắc vào trong chén, lại yên lặng chờ một lát rồi giơ lên xem cặn kẽ.

Đợi thật lâu, lâu đến mức Hoàng đế cảm thấy ngày dài dằng dặc, bóng mặt trời ước chừng đã đi được nửa vòng rồi.

Lão tiên sinh bỏ chén xuống, trên khóe miệng là một nụ cười chua xót.

Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy giọng mình bỗng nhiên ứ nghẹn, không dám mở miệng hỏi.

“Bệ hạ, cần phải biết sống chết có mệnh. Mặc dù không có người Hung Nô, nha đầu kia trúng kịch độc, cũng chịu không quá một năm.”

Từ tháng chín đến giờ đã hơn bốn tháng, Giang Tái Sơ chưa từng buông tay, sai mật thám truy tìm tung tích của nàng khắp nơi, tất cả cũng vì tin rằng không thấy được thi thể của nàng, nàng tất nhiên còn sống.

“Bệ hạ, mê tâm cổ trên người ngài đã giải.” Lão tiên sinh không dám nhìn thần sắc của hắn, “Nghĩa là, cổ chủ đã chết.”

Hắn còn bình tĩnh hơn cả lão nhân kia, chỉ lệnh cho nội thị đưa ông ra ngoài nghỉ ngơi, một mình cô đơn ngồi ở trong điện, lặng lẽ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Bầu trời bị xé rách một góc, vô số bông tuyết trắng rơi xuống.

Lúc Cảnh Vân đi vào thì đã nhìn thấy một màn như vậy: Hoàng đế rõ ràng là đứng thẳng lưng nhưng sao mà tiêu điều, tựa như cả bầu trời tuyết đều rơi trên người hắn.

“Bệ hạ…” Cảnh Vân khẽ gọi.

Giang Tái Sơ theo tiếng gọi mà liếc nhìn một cái, ánh mắt cô đơn, giống nhau cái gì cũng không nhìn thấy.

“A Vân, sau này đệ tìm thê tử thì nhất định phải tìm một người dịu dàng nghe lời.” Giọng nói Giang Tái Sơ trầm thấp dễ nghe, làm như đang tâm sự cùng Cảnh Vân, “Quan trọng nhất là, nàng tuyệt đối không thể lừa ngươi.”

Cảnh Vân chua chát trong lòng: “Ta biết rồi.”

Khoé môi Giang Tái Sơ lại hiện lên một nụ cười mơ hồ, hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu: “Đệ có biết, ta thà rằng nàng còn sống, gạt ta nói đã chết, cũng không muốn nàng như vậy… Thật sự đã chết rồi. Trong lòng trẫm cứ thế mà trống trải mất một mảng.”

Tháng tư năm Vĩnh Duy đầu tiên, triều đình trục xuất nguỵ (8) Thục Hầu Dương Lâm, giao quyền lại cho Hàn gia.

(8) nguỵ: bất hợp pháp, không được dân ủng hộ

Chỉ có điều Hàn Đông Lan còn nhỏ, Hoàng đế giữ lại bên người tự mình nuôi nấng, cuối cùng vị đại quan được triều đình phái đi đất Thục lại làm cho mọi người kinh ngạc – chính là Nguyên Hạo Hành.

Ai ai cũng biết Nguyên Hạo Hành là bề tôi có công lớn phụ tá Ninh Vương đăng cơ, ban đầu lúc Hung Nô tiến vào, hai người lại kề vai sát cánh chống địch, tư giao vô cùng sâu nặng. Tuyệt đối không ngờ rằng Hoàng đế sẽ phái Nguyên Hạo Hành đi Xuyên Thục nhậm chức.

Trước khi đi, Nguyên Hạo Hành đến Thái Cực Điện gặp Hoàng đế lần cuối.

Lúc đó Giang Tái Sơ thản nhiên nâng mày: “Ngươi cần phải biết vì sao trẫm đem Xuyên Thục giao cho ngươi.”

“Thần biết.” Nguyên Hạo Hành hơi khom người, “Bảy năm sau, đợi Hàn Đông Lan trưởng thành trở về Xuyên Thục, thần tất nhiên sẽ trả lại hắn một vùng đất giàu có và đông đúc, một đất nước hùng mạnh.”

Giang Tái Sơ gật đầu một cái, không hề liếc hắn lấy một lần, ý bảo hắn có thể rời đi.

“Bệ hạ, trước khi đi, thần còn có một chuyện muốn tấu.”

“Ngươi nói đi.”

“Đệ đệ họ hàng của thần Nguyên Phong Hựu lương thiện quyết đoán, tính tình cương trực, thần tưởng đề cử hắn làm Đại Lý Tự khanh (9).”

(9) khanh: một chức quan thời xưa

“Chuẩn tấu.”

“Nguyên gia nay giống như phụ nữ và trẻ em, nếu sinh con trai thì cũng suy nhược…”

“Trẫm sẽ trông nom gia quyến của Nguyên gia ở kinh thành.”

Nguyên Hạo Hành ngẩn ra, cười một tiếng: “Vậy thần không còn chuyện gì nữa.”

Hắn đang muốn rời đi thì Giang Tái Sơ lại gọi hắn lại, có chút đăm chiêu nói: “Nguyên Hạo Hành, ngươi có biết vì sao trẫm không giết ngươi không?”

Nguyên Hạo Hành không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Thần cũng thấy có chút kỳ lạ. Bệ hạ thật sự rất khoan dung với thần.”

Hắn là đầu mối giữa Chu Cảnh Hoa và Mạo Man, về phần Hàn Duy Tang, cũng là hắn cho người ta báo cho Chu Cảnh Hoa biết. Lúc đại chiến ở Hàm Cốc Quan, Nguyên Hạo Hành ở lại Trần huyện, có vẻ như cái gì cũng chưa làm, nhưng thật ra lại làm sạch sẽ.

Hàn Duy Tang mà chết thì Giang Tái Sơ sẽ không còn nhược điểm.

Người hắn cần, đó là một vị đế vương lãnh khốc, không hề thiếu sót như vậy.

Hắn làm được rồi.

Thật sự đến lúc này, cho dù hắn chết thì cũng không còn gì luyến tiếc nữa.

Ánh mắt Giang Tái Sơ lại dừng trên cuốn sổ xếp, hắn phất phất tay, trầm giọng nói với Nguyên Hạo Hành sắp bước ra khỏi điện: “Cai quản đất Thục cho tốt, xem như là ngươi nợ nàng đi.”

Bước chân Nguyên Hạo Hành dừng một chút, hắn nhớ đến cô gái kia, mặc dù bọn họ ở chung chỉ qua một thời gian ngắn, nhưng hắn cảm thấy nàng u sầu mà lại thông minh, ốm yếu mà lại xinh đẹp, chỉ là hết lần này đến lần khác làm bận lòng đế vương.

Nguyên Hạo Hành ngửa đầu hít sâu một hơi, dõi mắt trông về phía tây nam xa xa: “Đúng rồi, thần nợ nàng, vậy thì trả lại cho quê hương của nàng thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.