Edit: Thanh Hưng
Mục Chấn Hạo tỉnh lại từ trong mộng, đợi khi ánh mắt liếc thấy nóc giường thì hắn mới biết đó là giấc mộng.
Hắn thở một hơi thật dài, mi tâm nhăn lại.
Tiểu hẹp hòi đã rời khỏi hắn được mấy ngày rồi, rốt cuộc nàng trôi qua như thế nào? Rốt cuộc vết thương trên người có người nào chăm sóc hay không? Đã khỏi chưa?
Vốn dĩ Mục Chấn Hạo muốn trở lại tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của nàng, không ngờ rằng lại cũng bị người ám toán, bị trọng thương.
Hắn di động tới chân giường, đang chuẩn bị mặc áo thì cạnh cửa lại truyền đến tiếng kinh hô của Bạch Ngọc Tu.
“Thiếu Bảo Chủ, vết thương trên người ngài còn chưa lành, sao lại đứng lên chứ?”
Hắn lắc đầu hất tay Bch Ngọc Tu ra, nói: “Ta chỉ là chịu một chút vết thương nhỏ thôi, cũng không phải tàn phế, không cần kinh hãi như vậy có được không?”
Bạch Ngọc Tu nghe vậy chỉ có thể cười khổ: “Thiếu Bảo Chủ, thuộc hạ không có ý đó, thuộc hạ chỉ là muốn xin ngài bình tĩnh đừng nóng vội, nghỉ ngơi nhiều thêm một lát rồi hãy đi tìm Thiếu Bảo Chủ phu nhân.”
“Đường Pháp Quân đâu? Bọn họ tra ra được vị trí của tiểu hẹp hòi chưa? Còn có sát thủ sử dụng ám khí kia, tra được dấu vết gì chưa?” Tròng mắt đen của Mục Chấn Hạo lạnh xuống hỏi.
Bạch Ngọc Tu thu tay lại, trả lời: “Trước mắt vẫn không có tin tức gì của Thiếu Bảo Chủ phu nhân, chỉ là, chuyện về vị sát thủ kia, Đường Pháp Quân ngược lại từ lệnh bài cùng với độc ngân châm hắn ta để lại (lqd) đã tra ra, là một người trong đám sát thủ lúc trước Vương Tâm Bội dùng kia, cho nên Đường Pháp Quân đã có một chút manh mối.”
“Hả?” Mục Chấn Hạo nguy hiểm nheo cặp mắt lại, gật đầu một cái, ý bảo Bạch Ngọc Tu nói tiếp: “Như vậy kẻ chủ mưu phía sau màn có phải.....”
“Là Vương Bách Thọ.”
“Vương Bách Thọ?” Mục Chấn Hạo lặp lại tên của ông ta, giữa hai lông mày cũng là sát khí.
Lần này không những hắn phải đoạn tuyệt quan hệ với Vương Ký, mà còn phải ở trên thương trường nặng nề đả kích sản nghiệp của ông ta, nếu không làm sao có thể tiêu cơn giận này được.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, đưa tới sự chú ý của hắn và Bạch Ngọc Tu.
“Vào đi!” Mục Chấn Hạo trả lời, ứng tiếng mà vào chính là Đường Pháp Quân.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn ta, có nghĩa là hắn ta đã bận rộn rất lâu ở bên ngoài, mới long đong mệt mỏi trở lại thôi.
“Thiếu Bảo Chủ.” Đường Pháp Quân lễ phép hành lễ với Mục Chấn Hạo, đứng lại trước mặt hắn: “Thuộc hạ mang về cho ngài một tin tức tương đối khẩn cấp.”
Mục Chấn Hạo nghiêm nghị hỏi: “Tin tức gì?”
“Vương Bách Thọ lại tiếp tục thuê sát thủ làm việc, muốn thừa dịp Thiếu Bảo Chủ bị thương mà ám sát.” Sắc mặt của Đường Pháp Quân xuất hiện nét sầu lo: “Hơn nữa vị thuê lần này, thực lực tuyệt đối hơn đám người áo đen kia, cho nên xin Thiếu Bảo Chủ hãy tăng cường phòng thủ cho trang viên đi!”
Mục Chấn Hạo gật đầu một cái: “Ngươi tra ra chuyện gì khác nữa không?” Tiếp đó hắn lại hỏi.
Đường Pháp Quân nghe vậy, nhíu đôi mày rậm, liếc nhìn Bạch Ngọc Tu ở đối diện nhìn một cái, đáp: “Rất xin lỗi, Thiếu Bảo Chủ, chúng thuộc hạ đã hết sức điều tra rồi...... Nhưng mà, chúng thuộc hạ lại tra ra một chuyện khác.”
Mặc dù trong lòng Mục Chấn Hạo tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn mạnh mẽ nâng lên lực chú ý, tiếp tục lắng nghe.
“Nói đi!”
“Lúc trước đánh lén Thiếu Bảo Chủ ở thôn Cổ Gia, cũng là kế hoạch của đám sát thủ mà Vương Bách Thọ thuê kia.”
“Hả?” Mục Chấn Hạo có chút kinh ngạc.
Có thể thấy được những sát thủ này, không phải là hạng người bình thường.
Hắn trầm tĩnh một hồi lâu, sau đó nhìn Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Vậy thì...... Để cho bọn họ tới thử một chút, Mục gia trang của ta có phải dễ dàng xông vào như trong tưởng tượng của bọn họ hay không?”
Hai người bọn họ mở to mắt, lần nữa liếc nhìn nhau một cái.
Lần này không biết rốt cuộc Thiếu Bảo Chủ có kế hoạch phản kích gì?
***
“Ưm hừm! Đau quá!”
Lục Thập Tam ở trong phòng to như vậy, lại bắt đầu len lén luyện tập đi bộ, chỉ là vẫn luôn ngã nhào.
“Hô! Hô! Thật là đau! Thật là đau!”
Nàng thật muốn đi thăm Mục Chấn Hạo! Cho dù là ở trong bóng tối, len lén liếc mắt nhìn cũng tốt, nàng thật sự rất muốn gặp lại hắn một lần.
Bỗng chốc, cái ý nghĩ này tiến vào trong đầu nàng, làm nàng nghĩ đến một phương pháp tốt không có sơ sẩy.
Đó chính là vận dụng siêu năng lực của nàng, len lén bay vào trong Mục gia trang nhìn Mục Chấn Hạo một lần.
Đúng vậy! Phương pháp này có thể được, còn làm hại nàng khổ sở nghĩ lâu như vậy, thật là đần....!
Sau khi Lục Thập Tam chửi rủa mình ngu dốt trong lòng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi lập tức bắt đầu vì kế hoạch này mà hưng phấn tươi cười.
Lục Thập Tam người này từ trước đến nay đều là cô gái nhỏ hành động nhanh hơn suy nghĩ, lập tức hơi vận dụng siêu năng lực đứng lên, đi ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi gian phòng ngăn cách bởi một tấm mành vải là lập tức đến đại sảnh.
Bên trong căn nhà gỗ nhỏ này bày biện tương đối đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ to cùng với hai chiếc ghế nhỏ, bên lối đi đối diện chỉ có một phòng bếp đơn sơ cùng với một gian phòng khác nữa, làm Lục Thập Tam hoài niệm đoạn thời gian vô lo vô nghĩ mà nàng và mẹ con Ngư Đại Mộc chung sống kia.
Không tiếp tục đứng lặng im nữa, Lục Thập Tam đang muốn bay ra cửa chính, thì có một bóng đen chạy tới, ngăn ở trước mặt nàng lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào trong nhà người khác, nói mau!”
Lời của người này vừa dứt, sau khi nhìn thấy Lục Thập Tam thì bị dọa đến sắc mặt có chút tái nhợt, bất chợt dừng lại.
Nàng ta trừng to mắt: “Ngươi...... Ngươi là...... Không! Không thể nào chứ? Ngươi phải đã chết! Đã chết đúng không?”
Cô gái mặc áo đen kia, không đợi Lục Thập Tam đáp lời đã lui về phía sau vài bước.
“Làm ơn! Ai đã chết chứ hả? Ngươi không cần vừa mở miệng đã nói lung tung, nguyền rủa người ta là đã chết có được hay không? Thật là không lễ phép!” Lục Thập Tam hung hung hổ hổ mắng nàng ta đến sững sờ, tức giận của nàng còn chưa có tiêu đâu!
Thấy nàng ta còn đứng tại cửa chính ngăn trở con đường của nàng, nàng lại quát: “Tránh ra á! Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Bây giờ ta có thể xác định ngươi là người sống.” Lô Tư Đình cười nói: “Ngươi chính là Lục Thập Tam đúng chứ?”
“Ngươi? Ngươi biết tên của ta ư? Chẳng lẽ là Vô Sanh đại ca nói cho ngươi biết?” Lục Thập Tam thẳng thắn nhìn chằm chằm vào nàng ta, phát hiện cô gái này dáng dấp quá xinh đẹp, rất xứng với Vô Sanh đại ca, chẳng lẽ......”Ngươi là bạn gái của Vô Sanh đại ca sao? Ngươi tên là gì thế?” Nàng vui mừng suy đoán.
Tuy là lần đầu tiên Lô Tư Đình nghe được từ “Bạn gái” này, nhưng vẫn mơ hồ biết được ý tứ trong lời nói của nàng, vì vậy trên gương mặt tỉ mỉ của cô ấy lại xuất hiện một tầng đỏ tươi.
“Không...... Ta không phải, ta tên là Lô Tư Đình, ngươi có thể gọi ta là Tư Đình tỷ.” Nàng ta cười trả lời, nhưng trong giọng nói lại có một chút bi thương.
“Thật sao? Muội mới không tin đấy!”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lô Tư Đình, Lục Thập Tam thế nào cũng không tin, chỉ là Vô Sanh đại ca này bình thường là người vô cùng lạnh lùng, có thể làm cho Lô Tư Đình thích y, thật khiến cho người ta ngạc nhiên!
“Muội phải đi sao?” Lô Tư Đình cố ý hỏi sang chuyện khác.
Lục Thập Tam lắc đầu một cái, nhíu nguyệt mi suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái, làm Lô Tư Đình bật cười.
Nhưng, nếu như nàng biết rõ mình đã từng ám sát Mục Chấn Hạo, như vậy Lục Thập Tam sẽ như thế nào đây?
Lô Tư Đình dừng lại nụ cười thầm nghĩ.
“Muội nghĩ muốn đi ra ngoài thăm một vị bằng hữu, đại khái không lâu nữa sẽ trở lại thôi.” Lục Thập Tam đáp.
“Nhưng không phải chân của muội vẫn đang bị thương sao? Muội vẫn là không nên đi thì hơn!” Lô Tư Đình nhắc nhở.
“Ai... Cái này...... Cái này, muội có thể từ từ đi á! Dù sao cũng rất gần mà!” Nàng ấp úng nói, hi vọng Lô Tư Đình không phát hiện nàng có cái gì không đúng.
“Thật sao?” Lô Tư Đình cong môi cười, trong đồng tử tinh ranh thoáng qua một tia thú vị.
“Phải..... Đúng vậy!”
Lục Thập Tam bị nhìn chằm chằm có chút chảy mồ hôi, trực giác biết được ánh mắt của nàng ta cũng rất sắc bén nha.
“Được rồi, muội đi đi!” Ánh mắt Lô Tư Đình vẫn tập trung ở trên người của Lục Thập Tam nói, làm Lục Thập Tam thở phào (di.da.l.qy.do) nhẹ nhõm, nhưng kế tiếp nàng ta lại còn nói: “Nhưng mà ta lại nghĩ...... Tốt nhất muội không cần trở lại nữa.”
“Cái...... Cái gì?” Lục Thập Tam thiếu chút nữa há hốc mồm.
Lô Tư Đình là sợ nàng cướp Liễu Vô Sanh đi sao? Nếu không tại sao nàng ta lại nói như vậy?
Nhưng Lô Tư Đình lại lộ ra nụ cười: “Lục Thập Tam, không phải muội phải về Mục gia trang thăm Mục Chấn Hạo sao?”
“Tỷ...... Làm sao tỷ biết?” Lục Thập Tam kinh ngạc hỏi.
Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, chẳng lẽ giống như Mục Chấn Hạo thường hay nói, khuôn mặt của nàng hoàn toàn không giấu được tâm sự sao? Nếu không làm sao nàng ta lại biết được chứ?
Lô Tư Đình làm bộ không nhìn thấy Lục Thập Tam ngây ngô chớp mắt, đột nhiên lạnh lùng nói: “Cẩn thận coi chừng hắn đi! Nếu không ba ngày sau, hắn sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ kia đâu.”
Dứt lời, Lô Tư Đình không quay đầu lại nghiêng người, lướt qua Lục Thập Tam, thong thả bước vào bên trong nhà gỗ của Liễu Vô Sanh.
Lục Thập Tam giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Nàng ta...... Nàng ta đang nói cái gì? Ba ngày sau Mục Chấn Hạo sẽ bị Tử Thần triệu hồi ư? Vậy làm sao có thể?
Không! Không được! Xem ra nàng phải theo lời Lô Tư Đình nói, canh giữ thật chặt ở bên người Mục Chấn Hạo, bởi vì nàng tuyệt đối không ngồi yên mà nhìn Mục Chấn Hạo bị bất kỳ thương tổn gì.