Ngủ Quên Dưới Giàn Thiên Lý

Chương 5: Chương 5




Chờ một lát, cảm thấy phản ứng của bản thân mình không đúng, tôi định mở mắt ra nhưng chính lúc ấy, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi. Vị kem mát mạnh. Đôi môi lại ấm nóng. Nụ hôn đầu đời nhẹ như cú chạm của một chiếc lông vũ, với những cảm giác nóng lạnh trái dấu, hơi tê tê, hơi ngưa ngứa... Tôi giống như con đỉa giẫm phải hố vôi, giật bắn người đẩy Tùng ra, cầm que kem nhỏ nước tong tong lên mút chùn chụt, cười ngốc nghếch:

- Ha ha... Ngọt quá! Ngọt thật!

Người ngồi bên cạnh cũng bật cười:

- Đúng là rất ngọt!

Cơn tức giận mang theo từ nhà giống như que kem từ từ bị mút đến sạch sẽ chỉ còn trơ lại cái que gỗ. Một cơn gió lao xao ùa vào trong lòng thành phố. Hình như, mùa hè đã đến thật rồi!

***

Mẹ lục tủ quần áo loạn xà bần của tôi, chép miệng:

- Rõ khổ, con gái con lứa mà nhìn cái tủ đồ đến nản. Cái gì thế này? Trông còn kinh khủng hơn cái giẻ lau nhà? Lại còn thể loại gì thế này?...

Sau một tràng các câu hỏi, mẹ lôi tôi ra tiệm thời trang gần nhà. Mất cả tiếng đồng hồ trưng cầu dân ý với cô Ba Béo chủ tiệm, rốt cuộc mẹ cũng chọn mua cho tôi một chiếc váy trắng kiểu dáng đơn điệu dài đến đầu gối. Chẳng biết mẹ lấy lại từ đâu cảm hứng sắm đồ, vốn đã bị chôn vùi từ thời tiền sử nào đó bởi những thứ váy vung rườm rà này, tôi chỉ mặc đôi lần rồi lại trở về phong cách “giẻ rách” quen thuộc. Mua xong váy, mẹ tôi trông tươi tỉnh hơn được một chút, rủ:

- Mẹ con mình đi gội đầu đi.

Gội xong lại rủ tôi sửa móng tay móng chân, đắp mặt nạ này nọ. Thấy mẹ vui, tôi cũng hùa theo. Mấy cô nhân viên trong tiệm mồm miệng đỡ chân tay, cứ khen mẹ tôi trông trẻ, nhìn hai mẹ con giống hệt hai chị em. Thực ra, xung quanh mắt mẹ đã hằn rõ những vết chân chim rồi. Tôi nhìn mà không khỏi xót xa, nhận ra mình đã quá vô tâm, chẳng chăm sóc, thủ thỉ bên mẹ được như những đứa con gái khác.

Buổi tối, cả nhà ra ngoài ăn cơm. Việc đi mua sắm ban chiều đã lạ lùng lắm rồi, thế nhưng cái vụ một nhà ba người dung dăng dung dẻ tới cái nhà hàng Vic sang trọng này mới là cụ cố của lạ lùng. Đã thế, bữa tối lại còn được đặt chỗ trước trong phòng riêng nữa chứ. Tôi vốn ôm một bụng nghi ngờ, bèn giả vờ đi toa-lét nhưng thực ra là đứng rình ở trước cửa nghe lén ba mẹ tôi nói chuyện. Giọng mẹ tôi sốt ruột:

- Sao gia đình nhà bên đó vẫn chưa tới nhỉ?

Tiếng ba tôi trả lời:

- Không phải họ đi trễ mà là do bà đến quá sớm.

Tiếng mẹ tôi vặc lại:

- Dù sao cũng là bên đằng trai. Mở lời muốn tới xem mắt con gái nhà người ta thì cũng phải bày tỏ chút lòng thành chứ.

Thế là rõ rồi! Bữa tiệc này chính xác là tiệc “bán con” của mẹ tôi. Không một tiếng động, tôi lanh lẹ đào tẩu, chẳng ngờ ra đến cổng nhà hàng lại gặp phải Vương đại ca. Tôi sốt ruột kéo tay anh:

- May quá! Nhanh nhanh... Em phải đi trốn khẩn cấp đây! Anh có xe không, nhanh chở em đi đi.

- Em... - Vương muốn nói gì đó. Nhưng tôi như con chuột sắp bị bẫy đến nơi, rối rít giục:

- Ba mẹ em bắt em đi xem mắt. Em đến chết mất. Anh chở em đi đi, nhanh lên, nhanh lên...

Vương bất đắc dĩ chở tôi đi. Hẳn là bất đắc dĩ rồi, vì mặt anh trông ỉu xìu như cái bánh bao chiều nhúng nước. Chúng tôi tấp vô quán nhậu, uống bia hơi và gặm chân gà nướng.

- Tại sao em lại trốn xem mắt?

Đang lúng búng lùa xương gà thì Vương hỏi. Tôi vừa nhai vừa hỏi lại:

- Tại sao em lại phải xem mắt?

- Vì biết đâu đó là chàng trai tốt, chàng trai dành cho em chẳng hạn.

- Cái gì? Hô hô hô. - Tôi biểu cảm như thể đang nghe truyện cười: - Không đời nào. Em ghét anh ta.

- Nhưng em chưa gặp, làm sao mà biết được?

- Không cần gặp cũng biết đó chắc chắn là một người đàn ông xấu xa.

- Nhưng em đâu trốn mãi được. Đằng nào em chẳng phải lấy chồng.

- Có lấy chồng em cũng không lấy anh ta. Bây giờ và mãi mãi. Never means never and forever!

Tôi hùng hồn kết luận, sau đó cầm cốc bia lên tu ừng ực. Chân gà bia hơi, khá khen cho bậc anh hùng nào sáng tạo ra cặp bài trùng này. Thật hết xảy!

Tôi thỏa mãn xoa xoa bụng. Trong khi Vương đại ca chẳng động đến miếng nào, mặt xám ngoét như bị trúng gió.

Sau vụ xem mặt bất thành, mẹ tôi uất ức đến độ không thèm nhìn mặt tôi lấy một cái. Suốt một tuần ghẻ lạnh, chưa kịp xoa dịu quý bà trung niên thù dai thì tôi phải xách vali đi công tác với Vương đại ca. Chuyến này đi đấu thầu đấu thiếc gì đó quan trọng lắm nào có đến lượt tôi, nhiệm vụ của tôi chủ yếu là làm chân cu li bị sai những việc vặt vãnh. Sau khi xuống máy bay, chúng tôi được chở đến một căn resort đẹp như mơ có tầm nhìn hướng ra biển. Tôi chưa từng được ở resort nên thích chí lắm, cứ nhảy nhót tung tăng chỗ này một tí, chỗ kia một tí. Đến khi thấy Vương thản nhiên cầm hành lí bước theo vào trong phòng, tôi mới sực nhớ, tôi khùng chứ tôi đâu có ngu:

- Ế, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù anh là đại ca của em nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể ở chung phòng.

Nghe tôi nói xong, đột nhiên, Vương đại ca hiền lành biến thành một con sói. Anh ném va li sang một bên, gương mặt cười tà ác, thân hình to lớn từ từ di chuyển, dồn tôi ngã ngồi lên giường. Sau đó anh cúi xuống, nâng cằm tôi lên, ngón tay cái xoa xoa:

- Cô nương Cà Rốt à, tôi với cô bây giờ, chỉ có tôi biết cô biết, trời biết đất biết. Cô có kêu cũng không ai đến cứu đâu.

Cái tên biến thái này! Tôi bất ngờ đến nỗi khớp hàm cứng ngắc, không thể phản ứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.