Ngủ Rồi Bỏ? Em Đừng Hòng!

Chương 4: Chương 4




- Chồng! Em muốn nằm trên!

Cô lim dim cởi từng cúc áo của hắn. Hắn cười ma mãnh gối hai tay lên đầu, giọng khản đặc:

- Tới đi! Hôm nay anh nguyện làm thỏ trắng cho thổ dân em săn!

Cô cúi xuống, chu cái môi nhỏ đòi hôn hắn. Hắn cũng nhắm mắt, chu cái môi đón chờ.

1 phút...

2 phút...

3 phút...

Lâu vậy? Sao còn chưa có cảm giác gì nữa?

Hắn mở mắt, tá hỏa nhìn cô ngủ gật, nước miếng chảy lòng thòng ước đẫm tấm ra trải giường.

Hmm...

Hôm nay thổ dân còn bận

Hẹn thỏ hôm khác chúng mình “đi săn“.

(...)

- Dực! Anh có ngoại tình không?

Cô ngồi trên đùi hắn, hỏi khẽ. Hắn âu yếm:

- Em đó! Lại lo xa rồi!

Cô nhéo ngực hắn một cái, nheo mắt:

- Dám lén phén là chết với bà!

Hắn cười ma mị, mắt lóe lên tia yêu nghiệt:

- Em còn dám “kích thích” là chết với ông!

Nói rồi đè cô ra tò te tí te “...”

(...)

- Cô là vợ của Dực?

Cô gái mắt xanh mỏ đỏ, ăn mặc thiếu vải, ưỡn à ưỡn èo hất cằm nhìn cô. Lạc Khiết gật gật đầu, hai mắt “ngây thơ” thôi rồi.

- Tôi khuyên cô nên rời xa Dực đi! Dực không những lấy lần đầu của tôi, mà còn làm cho tôi có thai nữa!

Mắt cô thoáng lên tia sát khí. Lần đầu? Có thai?

Cô dửng dưng đánh giá cô ta một lượt. Hừm! Trang điểm mặn mòi, ăn mặc mặn mà gớm!

- Bao tháng rồi?

Ả cứng họng. Thái độ dửng dưng như này...

- Tôi...2...2 tháng rồi! Tôi có thai 2 tháng rồi!

Cô liếc ánh nhìn khinh bỉ nhìn ả.

- 4 tháng trước, chúng tôi đi hưởng tuần trang mật ở Los Angeles; 3 tháng trước chúng tôi đi dạo một vòng Paris; 2 tháng trước Dực gọi phi cơ riêng cùng tôi đi Anh Quốc; tôi và anh ấy vừa mới trở về ngày hôm qua từ Bắc Mĩ.

Ả cứng họng. Lạc Khiết...

- Sinh lí của chồng tôi, tôi biết. Không đủ mạnh tới mức có thể “bắn” từ nước Anh về tới Trung Quốc, mà còn “trúng” vào người bẩn thỉu, không biết xấu hổ như cô đâu.

Ả oái oăm nhìn cô. Lạc Khiết cô ta không những không đơn giản, mà miệng lưỡi còn sắc bén hơn người nữa.

Không! Đã tìm tới đây rồi, nhất định phải đá con nhỏ này ra khỏi Tần gia!

- Lạc Khiết! Uổng công cho cô luôn ngây thơ tin vào Tần Dực. Hắn ta ở ngoài quan hệ không biết bao nhiêu người, có khi cưới cô về chỉ là mục đích che mắt bàn dân thiên hạ thôi!

Cô mỉm cười, nụ cười tanh rứt mùi thuốc súng:

- Thứ nhất, cô đang nói chuyện với Tần phu nhân! Thứ hai, ở ngoài chồng tôi có phụ nữ hay không, không đến lượt người ngoài như cô quan tâm! Thứ ba, Dực là đàn ông có cơ thể cường tráng, nhưng “Dực bé” còn chưa thỏa mãn được tôi, ra ngoài còn làm ăn được gì? Thứ tư, mục đích của cô tới đây là để đá tôi khỏi nhà? Xin lỗi! Nhưng mục đích của cô không thể thực hiện được rồi!

Nói rồi cô mạnh tay kéo ả ra khỏi cửa nhà, còn xô cô ta ngã chúi dụi xuống sàn.

Ả định đứng dậy đánh lại thì bỗng suy sụp xuống, nức nở.

Cô cười hờ hững:

- Không cần giả vờ! Tôi đánh cô, tôi nhận! Trò lục trà biểu yếu đuối mỏng manh này không có tác dụng với tôi đâu!

Tần Dực ở sau lưng cô bước ra, làm ả ta một phen hoảng sợ.

Cuốn gói đi là nhanh nhất!

Nghĩ là làm, ả đàn bà chạy thẳng!

Lạc Khiết phủi nhẹ đôi bàn tay nhỏ. Tần Dực kéo cô vào tường, gặng hỏi:

- Vợ! Em nói anh yếu sinh lí?

Cô giật mình. Chết mẹ! Nãy làm lố rồi!

Hắn điên cuồng cắn lên môi cô, đến mức rướm máu:

- Anh 16.5 cm trước khi cương mà không thỏa mãn được em sao? Vợ! Hôm nay anh cho em thấy bản lĩnh của “Dực bé” nhà ta!

Cô hoảng hốt.

Cái miệng làm hại cái thân “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.