CHƯƠNG 30-31
【30】
Ngự Sử đại nhân bị bệnh.
Kết quả của ngồi trong gió một đêm.
Đau ốm trên giường.
Ý thức như lâm vào sóng biển khôn cùng.
Khốn khổ đấu tranh.
Cơ thể sốt cao hết lần này đến lần khác, thật lâu không lùi.
Hai mắt nhắm nghiền cả ngày lẫn đêm, không thấy mở.
Khiến đám đầy tớ gấp muốn chết.
Hoàng đế trăm vội nghe thấy việc này cũng phái thái y đến xem.
Thái y trở về bẩm báo lại là, là do hắn tự mình không muốn tỉnh.
Mọi người cũng hết cách.
Dù sao quốc sự còn vội vàng, chỉ là một cơn bệnh, thật sự không đủ để người ta để tâm.
Vì thế lần bệnh này của Ngự Sử đại nhân, có vẻ đặc biệt đau khổ.
Đương nhiên hắn không biết những chuyện đó.
Hắn nằm mơ.
Giữa cơn mê không tỉnh liên tục xuất hiện một ít chuyện và người trong quá khứ.
Rất hỗn loạn.
Hắn thấy huynh trưởng của mình trong năm tháng lưu loạn bị người vấy bẩn.
Mà hắn lại chỉ có thể núp sau cây cắn răng rơi nước mắt.
Hắn mơ thấy gương mặt minh lệ của Hoàng hậu, cứ thế đứng mơ hồ trước mặt hắn, hỏi có nguyện ý đi theo không.
Hắn còn thấy tiểu điện hạ, tuổi nhỏ hơn hắn, mặc hoa phục cẩm y, dù là dáng vẻ cười hì hì, cũng khó giấu được một thân thiên gia quý khí.
Tiểu điện hạ chậm rãi lớn lên, những năm tháng từng trải, những lời từng nói, vẫn còn nhớ rõ ràng.
Nét căm phẫn thuở bé: “Ngươi phải nhìn rõ đối tượng hiệu trung của ngươi!”
Mặt bình tĩnh khi lớn: “Ta là chỗ dựa vững chắc phía sau ngươi.”
Vui đùa sau thành niên: “Ngoan, ngươi là người của trẫm, trẫm không sủng thì ai sủng ngươi.”
Ân tri ngộ đề huề, nặng tựa Thái sơn.
Cho nên hắn bất lực.
Ngay cả cứu cũng không thể!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ bước vào vòng lao lý. Bị thẩm vấn. Bị phạt.
Âm ám vô quang. Băng lãnh ẩm ướt.
Còn nhớ rõ lúc mới gặp gỡ y không phải là cảnh tượng này.
Y tuy mặt không chút thay đổi, nhưng bộ dạng lại đoan chính dễ nhìn.
Phối với cây cột hành lang bằng gỗ lim dưới hiên cung, cứ thế xuất hiện tại góc rẽ.
Một thân hạo nhiên chính khí, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Mình nhìn cũng sửng sốt: “Xem ra không dễ ở chung.”
Lại bộ thượng thư theo sau ứng thanh: “Hình bộ là từ phía dưới đi lên, không dễ là chuyện rất bình thường.”
Cũng là sau khi tiếp xúc trực tiếp, phát hiện hóa ra không phải vậy.
“Lục huynh, án tử của Ngự Sử đài xin Hình bộ hãy phối hợp một chút.”
“Ừ.”
“Lục huynh, khuya rồi ngươi sao còn bận việc tại Hình bộ, nào nào nào, ta mời ngươi tới Liên Hương lâu ăn một bữa.”
“Ừm, đa tạ.”
“Lục huynh, hôm nay hạ dạ tiết, ru rú trong phủ xử lý công văn thật là lãng phí, không bằng ra ngoài một chút?”
“… Cũng tốt.”
“Lục huynh, quả là thói đời lụi bại! Ta vừa trông thấy có hai tên thanh niên công nhiên ôm nhau không ra thể thống gì!”
“Ngươi phản cảm?”
“Vô nghĩa! Chuyện này, cực kỳ ghê tởm buồn nôn!”
“Lục huynh, chúc mừng chúc mừng, thăng chức Hình bộ thượng thư!”
“Ngươi đừng chọc ta.”
“Sao?! Ta là thật tâm thật lòng tới chúc mừng ngươi, ta dắt ngươi đi uống rượu, tối nay không say không về.”
“… Được rồi.”
“Quý Nhã Minh.”
“Hơ… Hơ…”
“Ngươi say rồi?”
“Hơ… Hơ…”
“Say thì phải ngủ trong phòng, ngủ ở đây sẽ bị cảm.”
“Hơ… Hơ…”
“Nhã Minh?”
“Quý Nhã Minh?”
…
—-
Thật ra cũng muốn edit cho hết lắm nhưng mà mình bị kêu đi ngủ rồi (“▔□▔)/