Ngự Sủng Manh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 117: Chương 117: ha ha ha ha




Mắt thấy Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị hai người bắt đầu dần dần chạy, sau một lúc đã sắp vượt qua hai người bọn họ, Ninh Khanh Khanh ... quả thực tức giận tới cực điểm, nàng một cước đá bay hòn đá dưới chân, keng một tiếng đánh vào đầu gối Hoàng lão nhị, chân của hắn lập tức mềm nhũn, tốc độ chậm lại.

Hoàng lão nhị dừng lại, Bạo Tuyết Bạch Hùng ở phía sau liền đuổi kịp. Cơ thể to lớn tạo ra cái bóng bao phủ cả người hắn ở bên trong, linh áp phát tán ra ngoài, làm hắn chạy đều chạy không nổi, hắn lớn tiếng hô:

"Đại ca!"

Hoàng lão đại vừa nhìn về phía sau, lập tức sợ đến hồn đều bay luôn, nơi nào quản cái gì Nhị đệ Tam đệ, không nói một câu còn chạy nhanh hơn.

Còn tưởng rằng Tam huynh muội tình cảm thật tốt, đứng trước nguy nan còn không phải chính mình chạy trối chết!

Bạo Tuyết Bạch Hùng cầm lấy Hoàng lão nhị quăng vào trong miệng, sau khi nuốt vào, lại lần nữa đuổi theo. Nhìn thân thể to lớn của nó, cũng không biết nó ăn ít nhất bao nhiêu người mới no.

Thân cây bay tán loạn, bụi đất đầy trời.

Linh Thú sợ quá không ngừng chạy đi chạy nháo nhác ở phía trước, coi như thấy Ninh Khanh Khanh, cũng hoàn toàn không có tâm tư đối phó nàng. Bạo Tuyết Bạch Hùng xuất hiện đã làm cho bọn chúng bị hù dọa quá chừng, Linh Thú ở trăm dặm xung quanh đều lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy lẩn trốn mất tăm!

Ninh Khanh Khanh chạy tới phổi đều muốn nổ. Nàng lao đi quá nhanh, hô hấp không theo kịp, năng lực thân thể cũng gần đạt đến cực hạn.

Bạo Tuyết Bạch Hùng tựa hồ không có kiên nhẫn đuổi theo, rút lên một cây đại thụ ném về phía bọn họ, Hoàng lão đại thân thể cường tráng, thể tích quá lớn, nên thành người thứ nhất bị đánh cho gục xuống. Con người hắn cho tới bây giờ đều như vậy, thời điểm sắp chết, vẫn còn đưa tay bắt lại vạt áo người phía trước, chết đều phải kéo theo người chịu cùng!

Bụng của Dung Lăng có thương tích, chạy liền chậm hơn Ninh Khanh Khanh một chút. Bị Hoàng lão đại bắt lại gót chân, dùng sức đạp như thế nào cũng không giẫy ra.

Ninh Khanh Khanh thấy Dung Lăng không theo sau, thì quay đầu lại xem. Nàng móc ra Chủy Thủ ném cho Dung Lăng "Chém đứt hắn!"

Dung Lăng đưa tay bắt lấy, một cái bóng mờ thật lớn che phía trên đầu hắn. Vào lúc ngón tay hắn cách... Chủy Thủ chỉ còn khoảng nửa bàn tay, Cự Chưởng của Bạo Tuyết Bạch Hùng hạ xuống, bắt hắn cùng với Hoàng lão đại vào trong tay.

Ninh Khanh Khanh liền biến sắc mặt, vội vàng chạy tới phía trước. Nàng muốn nhảy lên kéo Dung Lăng xuống. Có điều thân hình Bạo Tuyết Bạch Hùng quá mức to lớn, lúc nàng tiến lên, Dung Lăng đã bị nhấc lên giữa không trung.

"Mau thả người xuống!" Không biết là do kiệt sức, hay mất máu quá nhiều, bụng Ninh Khanh Khanh mơ hồ có hơi phát đau.Tiếng kêu của nàng cũng khá lớn, nhưng là Bạo Tuyết Bạch Hùng như hoàn toàn không hề nghe thấy. Trước cầm lấy Hoàng lão đại ném vào trong miệng, bắt đầu ăn.

Vết thương ở bụng của Dung Lăng lại lần nữa bị nứt ra, máu từ bụng chảy ra, hắn nhìn Ninh Khanh Khanh, ra dấu, "Ngươi nhanh chạy đi!"

"Chạy cái lông a, ngươi còn ở đây!" Ninh Khanh Khanh thấy...Bạo Tuyết Bạch Hùng ăn xong Hoàng lão đại, tiếp theo sẽ lập tức ăn Dung Lăng, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không nhanh.

Thực lực hai bên chênh lệch thật lớn ở chỗ này!

Con Bạo Tuyết Bạch Hùng này ăn người như ăn đậu, nhai vài cái sẽ không còn, chẳng lẽ nàng liền như vậy trơ mắt nhìn Dung Lăng bị ăn?

Đúng vào lúc nàng đang nghĩ nên đối phó loại vạn năm Linh Thú này như thế nào, ngực đột nhiên có vật gì lục đà lục đục chui ra, một cái móng vuốt nho nhỏ gãi gãi cổ áo Ninh Khanh Khanh, bất mãn mà kêu ô ô.

Nhìn thấy Nhục Nhục cất tiếng kêu thúc giục, Ninh Khanh Khanh giơ tay lên ở trên móng vuốt của nó vỗ một phen, "Ha ha ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi! Chờ ta chết, nhìn ngươi đến lúc đó ăn cái gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.