Phượng Phi Bạch nhìn dáng vẻ kiên định của thiếu nữ , giọng điệu đầy vẻ mập mờ “Có lẽ bởi vì hắn cứu ngươi, cho nên ngươi mới coi hắn như là bằng hữu.”
Ninh Khanh Khanh châm chọc cười một tiếng, “Quan hệ giữa người với người ở trong mắt ngài chỉ là lợi ích hóa như vậy sao? Liền không có một chút chân tình sao?”
“Chân tình? Cái ấy đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”
“Ngài là loại người thân ở trên địa vị cao, thiên phú bẩm sinh hơn người. Kẻ nào cho tới bây giờ cũng chưa hề phải chịu khổ sở thì đương nhiên không đòi hỏi chân tình gì cả , có khi là bất luận kẻ nào đối tốt với ngài thì đều nịnh bợ ngài!” Thấy dáng vẻ lạnh lùng của hắn, Ninh Khanh Khanh tức tối đến đỏ mặt “Ta đây loại người yếu ớt, thân phận hèn mọn . Hiện tại muốn đi cứu bằng hữu của ta, coi như là đi chịu chết, thì cái này cũng không quan chuyện của ngài!”
Phượng Phi Bạch nhìn Ninh Khanh Khanh, trào phúng cong cong môi một cái “Cho tới bây giờ cũng chưa hề phải chịu khổ sở ? Ngươi nói rất hay.”
Ánh mắt lạnh nhạt vô cảm, lại đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng, tựa như một tảng băng, khiến Ninh Khanh Khanh trong cơn tức giận nhớ ra tin tức mà nàng từng nghe được .
Về Phượng Phi Bạch.
Lúc năm tuổi bị bỏ lại trong U Minh Cốc , cho tới lúc ra khỏi đó sinh tử cũng không có người hỏi đến. Cuộc sống bên trong đó , so với người bình thường mà nói, tệ hại không phải gấp đôi gấp hàng chục lần.
Mặc dù hắn thiên phú bẩm sinh hơn người, trời sinh thông minh thì hồi đó hắn cũng chỉ là đứa bé năm tuổi.
Nhìn Phượng Phi Bạch, gương mặt hờ hững lạnh lùng này, lòng dạ vô tình vô nghĩa, cũng không phải trời sinh rồi.
Vừa rồi nàng nói lời như thế, xác thật quá đáng . Ninh Khanh Khanh mím mím môi, có hơi áy náy bảo:
“Câu nói kia phía trước, là ta nói sai rồi. Nhưng mà hắn là bằng hữu của ta, đối với ta mà nói, cho dù là hắn còn sống hay là chết, ta nhất định phải xác nhận.”
Âm thanh của nàng kiên định như bàn thạch, đôi mắt giống như ánh sao lóng lánh kia, phát ra tia sáng, giống như ngôi sao trên bầu trời vạn năm chưa từng di động, không cho phép thay đổi.
Phượng Phi Bạch không nói.
Thiếu nữ trước mắt xảo quyệt đến đâu thì hắn đã biết đến rồi. Co được dãn được, giở trò đê tiện, cũng cúi đầu đủ thấp, cũng không quan tâm cái gì thể diện, mặt mũi, làm việc không cần theo lẽ thường.
Thiện ác trong lòng nàng, e rằng cũng rất mơ hồ, thấy người như vậy, giống như là thấy có chút bóng dáng trên người mình.
Cho nên hắn để nàng ở bên người, không có việc gì thì trêu đùa một hồi, coi như là ở trong cuộc sống vô cùng buồn tẻ, có một cái gì đó mới mẻ thú vị.
Nhưng mà hôm nay, vẻ mặt nàng lại trở nên có hơi mơ hồ. Nàng vì một người thiếu niên mới quen biết nửa tháng, mà muốn đi tìm con Linh Thú vạn năm trở lên kia. Không phải nàng không biết đây là hành vi ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn còn phải đi.
Đây là một dạng tâm tư gì, phức tạp như vậy, rồi lại cực kì đơn giản.
Ninh Khanh Khanh cũng không tính toán thuyết phục Phượng Phi Bạch gì cả. Nàng làm việc, cũng không cần người khác chấp nhận. Giờ thấy Phượng Phi Bạch không có mở mồm nói chuyện, nàng bèn xoay người đi về hướng lúc đó Bạo Tuyết Bạch Hùng bỏ đi.
Chặng đường kế tiếp này, nàng phải hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ở trong Cực Quang Sâm Lâm , đều là chốn Linh Thú ngàn năm trở lên tụ tập.
Nàng đi vào như vậy, không cẩn thận sẽ làm mồi cho Linh Thú ăn.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên có một đạo bóng trắng bay tới, Ninh Khanh Khanh bị dọa đến hoảng sợ, quay đầu vừa nhìn.
Phượng Phi Bạch không biết như thế nào, đi tới bên cạnh nàng.
Ninh Khanh Khanh liếc liếc mắt nhìn hắn, không khách khí mà hỏi: “Ngài tới làm cái gì?”
Phượng Phi Bạch đưa mắt nhìn về phía trước, tư thế cao sang quí phái, bạc môi hơi nhếch, vừa nói như thể đương nhiên: “Để xem ngươi đi chịu chết như thế nào.”
“Ngài mới đi chịu chết.” Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm người này liền không làm ra được một chuyện tốt nào. Không giúp nàng còn chưa tính, còn muốn đi theo để xem nàng chịu chết như thế nào .
Đây là điều mà người bình thường có thể làm được sao? Nhưng mà từ nhận biết Phượng Phi Bạch thì thấy, nàng cũng không còn cảm giác được hắn đã làm bao nhiêu việc mà người bình thường vẫn làm.