Ngự Sủng Manh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 88: Chương 88: Lâm Khinh Khinh đâu






Edit : Hạ San

"Nàng là bị trúng đệ nhất dược vật." Kỳ Thiện Đại Sư vừa nhìn thấy Lâm Dong Dong ánh mắt mê ly, trong nháy mắt xông tới Lâm Dong Dong , "bịch" một cái làm thức tỉnh nàng.

Lập tức phẫn nộ gầm lên một tiếng, "Súc sinh!" . Khi lão giơ tay lên, Võ Linh Ngọc Lăng Tượng của lão liền vọt tới quấn lấy tên nam nhân kia từ trên người lôi xuống. Nam nhân nhỏ gầy chính vào lúc ở giữa cảm xúc mãnh liệt, thì toàn thân khớp xương đều bị nện gãy, không ngừng thổ huyết.

Mà tiếp theo ở phía sau, Long Uyên kiếm của Vân Triệt cũng đã thoát ra, đối phó nam nhân đứng bên.

Lưu Mặc là nam nhân, sau khi nhìn một màn khoa trương trước mắt, lập tức xoay người quay mặt đi "Mau đi xem Lâm Dong Dong một chút."

Trình Tương sau lúc ban đầu còn kinh ngạc, nhịn xuống nỗi xấu hổ tràn đầy trong lòng, vội vàng từ Trữ Vật Đại ( túi chứa đồ) ở bên hông lấy ra một bộ quần áo, phủ lên Lâm Dong Dong.

"Lâm Dong Dong, ngươi làm sao vậy?"

Lâm Dong Dong từ mơ mơ màng màng khi tỉnh lại, phát hiện hạ thân đau đớn kịch liệt. Nàng hoảng hốt nhớ ra chuyện vừa rồi, kinh hoảng mà mở to hai mắt, cầm lấy cánh tay Trình Tương hô to

"Mau cứu ta, mau cứu ta!"

"Lâm Dong Dong, ngươi không cần sợ, hiện tại ngươi đã an toàn ." Trình Tương vỗ vỗ tay nàng, mở miệng an ủi.

"Đúng vậy, những tên cưỡng gian ngươi đã bị Kỳ Thiện Đại Sư và Triệt hoàng tử giết chết bọn chúng !" Dương Mộng Đình nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, trong mắt hoàn toàn là cười nhạo.

Đến lúc ánh mắt nhìn thấy Dương Mộng Đình đứng ở phía sau Trình Tương đang cười đến châm chọc, Lâm Dong Dong lúc này mới tỉnh lại kéo trang phục trên người che mặt ,kêu lên the thé.

Đây là người của đội dự bị!

Bọn họ đều nhìn thấy !

Đều nhìn thấy !

Dương Mộng Đình lại cũng có mặt!

Lâm Dong Dong muốn điên rồi!

Mà Lưu Mặc phát hiện tại một chỗ khác có Tào Thế Tường bị đánh đến hôn mê, Vân Triệt cùng Lưu Mặc kiểm tra thương tổn trên người hắn

Kỳ Thiện Đại Sư sau khi giết chết toàn bộ những người đó , giờ mới nhìn Lâm Dong Dong đang thét chối tai, ánh mắt có hơi căng thẳng. Lão thận trọng, âm thanh nặng nề hỏi han:

"Các ngươi vì sao lại giao đấu cùng người Phách Thiên Phái?"

Lâm Dong Dong nghe được ba chữ Phách Thiên Phái, thân thể lập tức co rúm lại, chậm rãi kéo xuống xiêm y, nhìn Kỳ Thiện Đại Sư.

"Ta không biết, ta và Tào Thế Tường đến đây thì đám người này lại đột nhiên xuất hiện. Nói chúng ta cầm đồ của hắn, muốn chúng ta giao ra. Chúng ta không có cầm thì lấy đâu ra đưa chúng."

Lâm Dong Dong nước mắt loạt xoạt rơi xuống, trong đầu lại nghĩ đến chuyện mới rồi còn chưa nghĩ tới, bỗng nhiên quát to lên.

"Nhất định là Lâm Khinh Khinh, nhất định là nàng! Nàng đang chạy ở phía trước, bỗng nhiên liền không thấy! Nhất định là nàng trộm đồ những người này, giá họa cho ta. Nhất định là nàng. . ."

"Ngươi nói Khinh Khinh cũng ra ngoài trại rồi à?" Vân Triệt đang cùng Lưu Mặc kiểm tra đầu khớp xương gãy lìa trên người Tào Thế Tường , nghe được tên Ninh Khanh Khanh lập tức quay đầu hỏi.

Bọn họ chạy tới nơi này, là bởi vì Lưu Mặc nửa đêm tỉnh lại, không phát hiện Tào Thế Tường trong lều. Lúc đầu tưởng đi ị đêm, kết quả một hồi lâu cũng không trở về.

Lưu Mặc cảnh giác lập tức đi nói cho Kỳ Thiện Đại Sư, Kỳ Thiện Đại Sư sau khi phát hiện người cũng không còn trong lều trại nơi đóng quân, lập tức thu xếp bốn học trò ưu tú mang theo Võ Linh đi tuần tra. Còn chính mình và hoàng tử Vân Triệt, hai người tìm Dương Mộng Đình và Trình Tương đi ra lục soát.

Đến lúc thấy Lâm Dong Dong, bọn họ có hơi kinh ngạc. Nhưng mà vào lúc xuất hành, do vẫn nhìn ra được Tào Thế Tường chăm lo nhiều đến Lâm Dong Dong , nên coi có lẽ hai người là đi ra hẹn hò.

Chính là cũng không ai nghĩ tới, Lâm Khinh Khinh lại cũng đi ra khỏi trại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.