Ánh mắt của hắn như có điều suy nghĩ, âm thanh như băng tuyết ngàn năm mang theo một tia nghi vấn. “ Người đó, là con thứ bà con xa của Lâm gia, Võ Linh của hắn là Thất Sắc Liên.”
Ninh Khanh Khanh ngây ngẩn cả người. Lời của Phượng Phi Bạch nàng nghe hiểu, nhưng mà cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Ban đầu nàng rớt xuống chân núi, chẳng may đè chết một người. Lúc ấy trong miệng có mùi máu tươi, chắc là nuốt một ít máu của người đó. Thật không ngờ người kia có Võ Linh Thất Sắc Liên. Hơn nữa sau lúc ấy nàng bỗng nhiên triệu hồi ra được Thất Sắc Liên Võ Linh.
Tiếp theo nàng liều chết đánh nhau với Hoàng Tam Muội , lúc đó cắn một cái phá vỡ tĩnh mạch của đối phương, nàng lại nuốt phải ít máu của Tam muội. Vừa vặn Hoàng Tam Muội lại có Võ Linh là Cầm. Vì vậy, sau hai ngày nàng hôn mê, nàng triệu hồi ra được Thất Huyền Cầm.
“Ta không phải tiểu thư Lâm gia sao?” Ninh Khanh Khanh nghi hoặc hỏi lại.
“Lần đầu tiên có thể coi như là trùng hợp, còn lần thứ hai, ngươi giải thích như thế nào?”
Đúng vậy, lần đầu tiên có thể nói vì mình là Lâm gia thứ tiểu thư, nên chỉ có Thất Sắc Liên Võ Linh là điều rất bình thường.
Còn lần này, sau khi nuốt phải máu của Hoàng Tam Muội , nàng lại có Võ Linh giống nàng ấy. Hơn nữa, nàng còn nhớ lúc ấy sau khi Bạo Tuyết Bạch Hùng đi rồi , đan điền của nàng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, cũng vì thế mà nàng mới té xỉu .
Đó là do Thất Huyền Cầm Võ Linh đột nhiên xuất hiện ở trong đan điền. Bởi vì trong đan điền chưa kịp thích ứng , sự tồn tại của Thất Sắc Liên đã gây ra tính bài ngoại nên mới đau đớn như vậy.
Nói đơn giản hơn có nghĩa là, vì nàng nuốt phải máu của người khác nên có thể khống chế năng lực Võ Linh của người đó.
Nghe có vẻ vô cùng lợi hại!
Ninh Khanh Khanh ôm Thất Huyền Cầm vừa triệu hồi ra , gảy nhẹ một tiếng. Dây đàn vang lên một đạo âm thanh chói tai. Sau khi âm thanh vang lên, không biết có phải là do vào lúc hấp thu, Hoàng Tam Muội đã có lực công kích của Cầm Nhận hay không. Mà khi tới trong tay Ninh Khanh Khanh , mặc dù không có đến cấp bậc Linh Sĩ, nhưng Thất Huyền Cầm vẫn cứ lại có Linh Kỹ dùng Cầm Nhận ( đao đàn) công kích .
Ngón tay nàng cong lên một cái, một tiếng đàn trong vắt cùng với tiếng nhạc “Đinh” một tiếng khiến một gốc cây cây nhỏ bị chặt đứt môt nửa .
Mặc dù không có lực công kích mạnh như Hoàng Tam Muội nhưng lực sát thương cũng khá lớn.
Nói cách khác, Võ Linh của nàng, cũng có lực giống Linh Kỹ bẩm sinh!
Ninh Khanh Khanh vuốt ve Thất Huyền Cầm một cái rồi quay đầu lại nhìn Phượng Phi Bạch, cười hắc hắc: “Vương Gia, ta có năng lực như vậy, như thế chỉ cần thấy ai Võ Linh lợi hại một chút liền đi cắn hắn một nhát, xin hắn ít máu. Như thế chẳng phải Linh Kỹ của ta sẽ được cùng bậc với Võ Linh của hắn rồi sao. Thế chẳng phải ta sẽ là vô địch thiên hạ sao!”
Đợi đến lúc nàng trở nên lợi hại rồi , lúc ấy sẽ khiến cho Phượng Phi Bạch sống không bằng chết, tiêp sau đó sẽ cướp mặt dây chuyền về!
Phượng Phi Bạch nhận ra tia bỉ ổi vui mừng trong mắt Ninh Khanh Khanh, mặt mũi tối xầm lại. Mái tóc đen như dòng thác nước phía sau lưng không hề rung động, khí thế cao cao tại thượng tựa thần linh hoàn toàn bao trùm Ninh Khanh Khanh. “Ngươi xem lại cấp bậc của mình đi..”
Xem thì xem không phải là chỉ hơi thấp một ít thôi sao ? Ninh Khanh Khanh không phục quét nhanh một lượt. Lần này thì ngây ngẩn cả người.
Bao trùm xung quanh Võ Linh chỉ có hai vòng nhạt nhòa, còn một vòng mờ nhạt đến nỗi nhìn không ra nửa vòng tiểu Linh Hoàn.
“Sao ta lại mất hai Tinh rưỡi rồi!” chân mày Ninh Khanh Khanh xoắn lại, “Rõ ràng là sắp đến Lục Tinh Linh Giả rồi mà!”
“ Linh lực của ngươi xuất hiện thoái hóa.”
“Linh lực thoái hóa?” Ninh Khanh Khanh hỏi.
“Rất ít khi xuất hiện tình huống như thế.” Phượng Phi Bạch bình tĩnh nói. “Ngươi vốn là sắp đến Lục Tinh. Nhưng nếu bây giờ ngươi bị mất hai Tinh rưỡi thì chắc là do mỗi lần ngươi hấp thụ máu của người khác, chế ngự Võ Linh của người ta thì linh lực của ngươi sẽ sẽ bị chia đều toàn bộ cho số linh lực ấy.