Diệp Thanh Vũ lại đại phóng danh tiếng rồi.
Đây không phải là hắn đang hung hăng tát 'Bốp Bốp' lên mặt mình hay sao?
Diệp Thanh Vũ chết tiệt, nhất định là hắn cố ý, cố ý biểu hiện ra cho
mình xem, cố ý khiến cho chính mình không thể chịu đựng nổi. . . Bằng
không, cho dù là thực lực hắn thật sự trác tuyệt thì vì sao lại không
che giấu? Vì sao phải triển lộ ra?
Hận ý trong tâm can Tưởng Tiểu Hàm sâu đậm hơn.
Mà Hàn Tiếu Phi ở bên, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Theo thời gian trôi qua, người đến xem càng ngày càng nhiều, một cuộc
quyết đấu giữa học viên năm nhất lại có thể hấp dẫn đến năm sáu nghìn
người vây xem, đây chính là chuyện hiếm ít phát sinh trong mấy chục năm
nay tại Bạch Lộc Học Viện!
Rất nhiều đệ tử cấp cao vận chuyển nguyên khí gia trì lên đôi mắt, bọn
hắn xuyên thấu qua tầng tầng khói bụi đá vụn đang sôi trào loạn động
kia, nhìn thấy được tình cảnh chiến đấu trong đó, vẻ rung động trong ánh mắt bọn họ càng thêm nồng đậm.
Hồi hộp!
Điên cuồng!
Nghi hoặc!
Đến cùng ai có thể thắng?
Không có ai nói được.
Thời gian dần qua, đột nhiên . . .
"Hả?" Có vị đệ tử năm thứ tư bỗng khẽ nhíu mày, hắn nghi ngờ nhìn nhìn
thằng bạn bên cạnh, hỏi: "Mày. . . Có phát giác được gì không?"
Thằng bạn ở bên ngây ra một lúc, sau đó rút cuộc hắn cũng cảm ứng được
gì, ngẩn ngơ, nói: "Đây là. . . Thiên địa nguyên khí lưu động. . . Đang
tụ tập. . . Hướng về chiến trường, phương hướng nào. . . Là. . ."
Nói tới đây hắn đột nhiên ngây người.
Phương hướng thiên địa nguyên khí tụ tập dĩ nhiên là trung tâm chiến trường, là tụ tập đến hai bóng người đang kịch chiến kia.
"Sao có thể?"
Hai người đồng thời ngây dại.
Bọn hắn thân là học viên năm thứ tư, đã sớm tiến nhập Linh Tuyền cảnh,
là cao thủ Tiên Thiên cảnh giới, kinh nghiệm tu luyện vô cùng phong phú, tự nhiên bọn hắn hiểu rõ thứ mà bọn hắn cảm ứng được nó có ý nghĩa như
nào.
Mà lúc này, luồng không khí bạo động xung quanh đã càng ngày càng rõ ràng rồi.
Kể cả là các học viên Phàm Võ cảnh cũng ẩn ẩn nhận ra có điều không đúng.
Lúc này, đá vụn rơi trên mặt đất chậm rãi lơ lửng lên, nó giống như là
đã mất đi trọng lực chậm rãi bay đến trung tâm chiến trường. Điều này
cũng quá không hợp lẽ thường đi, bởi vì trung tâm chiến trường có cuồng
phong lay động như sóng to gió lớn, lúc trước tất cả đá vụn đều bị chấn
động từ đó bắn loạn ra. . .
"Thiên địa nguyên khí đang chấn động. . ."
"Đây rõ ràng là dấu hiệu đột phá Nguyên khí cảnh giới!"
"Đột phá trong chiến đấu . . . Tần Vô Song này quả thật là thiên phú có một không hai a, Diệp Thanh Vũ không may rồi!"
"Làm sao ngươi biết là Tần Vô Song đột phá mà không phải Diệp Thanh Vũ?"
"Ha ha, ngươi là heo à? Diệp Thanh Vũ dựa vào lực lượng thân thể, căn
bản chưa từng nắm giữ thiên địa nguyên khí, đến ngay cả nguyên khí hỏa
chủng cũng chưa gieo xuống thì đột phá như thế nào?"
"Đúng vậy, nắm giữ nguyên khí không có đơn giản như vậy, đây là từ Hậu
Thiên phóng đến Tiên Thiên, là một bước rất quan trọng, không có tích
lũy tháng ngày thì rất khó đánh vỡ tầng gông cùm xiềng xích này, mà theo ta được biết cảnh giới của Diệp Thanh Vũ khó khăn lắm mới đến Phàm Võ
đệ lục cảnh mà thôi!"
Đám người xôn xao nghị luận.
Có đệ tử cấp cao thì phán như đinh đóng cột.
Mà lúc này trong chiến trường, hai bóng người giao thoa công kích nhau
càng lúc càng nhanh, tuy là khó có thể phân biệt được ai với ai nhưng từ trên lý luận võ đạo mà nói thì người đang khiến thiên địa nguyên khí
bạo động tuyệt đối là người có thực lực đến Linh Tuyền cảnh, người đó
chính là Tần Vô Song đấy!
"Nguyên khí tụ tập về chiến trường càng ngày càng rõ ràng!"
"Không, nguyên khí nó cuồng bạo rồi!"
"Lui lại, nhanh lui lại. . ."
Không đến thời gian uống cạn một tách trà, lực lượng nguyên khí thiên
địa tụ tập vào trong chiến trường điên cuồng hẳn lên, khí lưu bị khuấy
động hình thành từng vòi rồng xoáy lên vô số đá vụn cùng mảnh gỗ vụn
xoay tròn xung quanh trung tâm chiến trường.
Dị tượng trời đất!
"Trời, Tần Vô Song rút cuộc đột phá cái quái gì thế? Sao thanh thế lại kinh người đến vậy?"
"Ha ha, quá tốt, Tần sư huynh đột phá, tiểu tạp chủng Diệp Thanh Vũ thua chắc con mẹ nó luôn!"
"Cái loại cá chết hàn môn cũng dám khiêu chiến Tần sư huynh, tự tìm đường chết!"
"Ha ha, Diệp Thanh Vũ này cũng coi như có chút bổn sự, nếu như hắn
nguyện ý đến van xin sư huynh cho hắn làm nô bộc thì cũng có thể tha hắn một lần!"
"Ha ha, nghe nói hiện tại Tần sư huynh còn thiếu một nô tài dắt ngựa!"
Đám thiếu niên quý tộc nở nụ cười tươi rói.
Đám người Quyền Á Lâm xoắn quít tâm can cuối cùng cũng buông lỏng xuống
bụng, Tần sư huynh chưa bao giờ để bọn chúng thất vọng cả, mà lần này rõ ràng bạo phát ra thanh thế mạnh như vậy thì hoàn toàn có thể nghiền ép
đập tan sức mạnh Diệp Thanh Vũ biểu hiện ra lúc trước.
Dù sao trong thế giới võ đạo tại Thiên Hoang giới, lực lượng nguyên khí
mới thật sự là tu vi võ đạo, chính là lực lượng không có cực hạn, còn
lực lượng cơ thể cường thịnh thì như thế nào, cuối cùng cũng là có hạn.
Bên kia.
Các học viên hàn môn tức thì ít nhiều đều có chút lo lắng.
Tuy rằng mấy ngày nay, Diệp Thanh Vũ không biểu hiện ra dấu hiệu thân
cận cùng với đệ tử hàn môn, khiến bọn hắn đều có chút bất mãn. Nhưng nếu mà nói từ xuất thân thì bọn hắn vĩnh viễn đều cùng một đẳng cấp, vả lại hôm nay Diệp Thanh Vũ đột nhiên bộc phát đánh xuyên lôi đài rồi khiêu
chiến Tần Vô Song thì ở trong mắt tất cả mọi người đều là đại biểu cho
đệ tử hàn môn khiêu chiến đám quý tộc!
Từ mặt này thôi, đệ tử hàn môn nhiều ít đều là hy vọng Diệp Thanh Vũ có thể trở thành người cuối cùng đứng trên lôi đài.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tình huống giống như có chút không ổn a!
Yến Hành Thiên trước sau đều trầm mặc, bên cạnh hắn có mấy chục đệ tử
hàn môn vây quanh. Mà cách đó mấy chục thước, tiểu cô nương Tống Tiểu
Quân đang gắt gao nắm chặt nắm tay nhỏ xinh, từ đầu đến giờ nàng chỉ có
một động tác này, nàng có chút lo lắng nhưng trong ánh mắt lại càng
nhiều chờ mong hơn nữa, nàng lặng lẽ đợi chờ điều gì đó sẽ đến. . .
Thiên địa nguyên khí hình thành gió lốc quay quanh chiến trường càng thêm dữ dội.
Mà các học viên vây xem, những người chưa đạt đến Linh Tuyền cảnh đều
thối lui ra ngoài ngàn mét để tránh bị ảnh hưởng, nếu không lui bọn hắn
rất dễ sẽ bị gió lốc cuốn bay như chong chóng!
Đúng lúc này . . .
Oanh!
Một cỗ lực lượng nguyên khí thiên địa cực mạnh bỗng nhiên nổ tung nơi chiến trường trung tâm.
Hai bóng người chợt tách ra.
Bụi bặm đá vụn bắn ra như gió bão giật cấp mười, gào thét bành trướng
bức xạ tứ phía, sau đó đụng lên trên vòng bảo hộ nguyên khí phát ra rung động ầm ầm giống như động đất mười độ ríchter vậy.
"Chiến đấu đã xong!"
"Ai thắng?"
Đám người nhao nhao mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy vòi rồng nguyên khí ở xung quanh sôi trào hóa thành lốc xoáy
giống như rồng thần, cao đến trăm mét nối đến tận trời xanh, lốc xoáy
uốn lượn xoay tròn, rít gào lên liền cuốn một bóng người vào trong nó!
Bên trong vòi rồng lốc xoáy có năng lượng nguyên khí đáng sợ đang ngưng tụ.
Gần vạn đệ tử xung quanh nhao nhao biến sắc.
"Không xong. . . Mất kiểm soát sao? Năng lượng trong lốc xoáy kia thật
đáng sợ, một khi nó nổ tung thì đủ để hủy diệt toàn bộ quảng trường a!"
Một vị giáo tập duy trì trật tự quá sợ hãi.
"Lui lại, tất cả nhanh lui lại!" Một vị giáo tập khác lớn tiếng quát.
Đúng lúc này . . .
Trong hư không có bóng người lóe lên.
Đại giáo quan cấp cao nhất là Khổng Không vẫn một mực xem cuộc chiến
liền hóa thành ánh sáng lấp lánh lập tức chui vào trong trung tâm chiến
trường, nháy mắt sau đó hắn lại lao ra, mà tay phải còn mang theo một
bóng người, hắn lao ra ngoài rồi thả bóng người kia xuống!
"Tần. . . Tần sư huynh?"
Đám người Quyền Á Lâm nhìn xuống dưới đều kinh hô lên.
Hóa ra người bị Khổng Không xách ra lại chính là Tần Vô Song, mà lúc này Tần Vô Song nhìn vô cùng chật vật, sắc mặt hiện rõ kinh sợ, một thân
trường bào màu trắng đã rách tung toé, tóc xõa rối mù, đâu còn phong độ
như thường ngày nữa. . .
Các học viên chung quanh thấy vậy cũng đều kinh hô lên.
Người bị xách ra là Tần Vô Song, vậy dĩ nhiên người còn bên trong vòi rồng là Diệp Thanh Vũ rồi.
"Tần sư huynh, ngươi không sao chứ?" Các học viên quý tộc nhao nhao xông tới hỏi.
"Tần sư huynh sao có thể bị sao được? Ngươi mù không? Không thấy Tần sư
huynh đại triển thần uy, lâm trận đột phá, tên Diệp Thanh Vũ kia bị cuốn vào trong lốc xoáy chắc chắn là mười phần chết chín rồi, ha ha, Tần sư
huynh thắng. . ." Quyền Á Lâm cười to, không thể chờ đợi được mà hô to.
"Đúng đúng đúng đúng, Tần sư huynh thắng!" Những người khác vội vàng phụ họa.
Bất kể như nào, trước tiên phải phán bừa cho xong đã, trận chiến đấu này bắt buộc phải có người thắng kẻ thua.
Nhưng mà . . .
"Ách. . . Phốc!"
Sắc mặt Tần Vô Song đột nhiên trắng bệch, hắn há mồm phun ra ngụm máu, thân hình thì lắc lư lung lay như sắp đổ.
"Tần sư huynh. . ." Quyền Á Lâm ngây người, chợt kinh hãi thét lên.
Vẻ mặt Tần Vô Song hiện lên hung ác cùng nham hiểm lạnh lùng nhìn Quyền Á Lâm, cuối cùng hắn cũng không nói câu nào mà nhìn thoáng qua lốc xoáy
nguyên khí nơi xa, ánh mắt tràn đầy phức tạp, quanh thân nguyên khí hỗn
loạn, thu kiếm, xoay người, rời đi.
Đám người tự động tách ra một đường để cho Tần Vô Song đi xa.
Đám người Quyền Á Lâm rốt cuộc ý thức được điều gì, cuối cùng không dám
nói bừa gì nữa, hồn bay phách lạc theo sát sau Tần Vô Song, hốt hoảng ly khai. . .
Một màn này lập tức khiến cho rất nhiều người đều ý thức được điều gì.
Chẳng lẽ. . .
Tần Vô Song hắn. . . Vậy mà thất bại?
Tần Vô Song thất bại?
Ý nghĩ này gần như là lập tức hiện lên trong óc vô số người.
Mà hầu như tất cả đệ tử năm nhất đều kinh ngạc giống như thế giới sụp đổ vậy, không có thể tiếp nhận, hơn một tháng trước. . . Không, thậm chí
có thể nói là từ mấy năm trước Tần Vô Song đã có uy danh từ bên ngoài,
sau đó hắn tiến vào Bạch Lộc Học Viện thì Tần Vô Song nghiễm nhiên được
cho là đệ nhất cao thủ năm nhất.
Nhưng mà bây giờ . . .
Vậy mà thất bại?
Nháy mắt sau đó, bóng lưng Tần Vô Song biến mất nơi xa, những ánh mắt
khiếp sợ mới chuyển hướng nhìn tới lốc xoáy nguyên khí đang bốc lên cuồn cuộn trong chiến trường phế tích, đã không chỉ là khiếp sợ nữa mà là có một loại tâm tình đến cả ngôn ngữ thậm chí cả thần thái đều không thể
diễn tả nổi.
Nói như vậy, người đột phá không phải Tần Vô Song mà là Diệp Thanh Vũ?
Diệp Thanh Vũ vậy mà trong chiến đấu đột phá Phàm Võ cảnh?
Hắn bắt đầu nắm giữ thiên địa nguyên khí rồi sao?
Nhưng vì sao chỉ là bước đầu đột phá, lần đầu tiên nắm giữ nguyên khí thiên địa lại tạo ra thanh thế to lớn đến nhường này?
"Chiến đấu đã kết thúc, tất cả giải tán."
Trong hư không, truyền đến thanh âm nhàn nhạt mà uy nghiên của đại giáo
quan Khổng Không, từ nó mang theo thái độ thật chân thật cùng đáng tin.
Trên quảng trường, các học viên xem cuộc chiến nghe vậy cũng chỉ có thể lần lượt rời đi.
Mà vẫn có người quay đầu nhìn lại lốc xoáy vòi rồng trong chiến trường
phế tích đang phát ra càng ngày càng cuồng bạo, trong nội tâm thì âm
thầm suy đoán, rốt cuộc sau khi Diệp Thanh Vũ đột phá thì thực lực hắn
sẽ đạt tới trình độ khủng bố dạng quái vật gì đây?