Gọi là Nguyệt Khảo chính là cuộc thi khảo hạch đệ tử diễn ra mỗi tháng một lần.
Cuộc thi lần này là do giáo quan học viện ra đề mục, nội dung đề mục lấy
hình thức quyết đấu làm đầu, học viên thể hiện thành tựu tu luyện mỗi
tháng của mình trong khảo hạch và cũng sẽ là một lần nữa sắp xếp bài
danh thực lực.
Hơn nữa trong Nguyệt Khảo, đệ tử còn có tư cách
khiêu chiến mười người trong danh sách, một khi chiến thắng thì sẽ thay
thế người đó. Đối với rất nhiều người thì đây chính là một cơ hội quý
giá tới cực điểm.
Có thể nói tầm quan trọng của Nguyệt Khảo còn đứng trên thí luyện thực chiến.
Bởi vì bài danh cuối cùng của Nguyệt Khảo thì toàn bộ Lộc Minh Quận đều
biết, đệ tử đứng đầu trong danh sách không thể nghi ngờ sẽ trở thành học viên tiêu điểm cũng sẽ trở thành đối tượng được toàn bộ Lộc Minh Quận
truy đuổi truy cầu.
Truy danh trục lợi cũng chỉ là như thế.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu đệ tử chân chính có được võ đạo chi tâm đều muốn mượn lần này để tôi luyện bản thân, chứng minh thực lực của
mình.
Nhưng Diệp Thanh Vũ đối với lần Nguyệt Khảo này chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là vì sự tình Lưu Lệ làm cho hắn
không thể triển lộ ra thực lực chân chính của mình được.
Diệp
Thanh Vũ bây giờ chỉ biểu hiện ra thực lực chẳng qua là Phàm Võ đệ lục
cảnh sơ giai, cho nên người khác mới nghĩ hắn không thể nào đánh chết
Lưu Lệ cùng hai đệ tử năm thứ hai kia. Nhưng một khi hắn triển lộ ra
thực thực vượt cấp đánh chết Võ giả Linh Tuyền cảnh sơ giai thì tên Lưu
Nguyên Xương kia càng có lý do hoài nghi hắn, hắn sẽ chọc thêm nhiều
phiền toái.
Huống chi cái gì mà thường niên bài danh đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
Thực lực chân chính không phải bài danh có thể nhận định đâu.
Vì vậy trong mấy ngày Nguyệt Khảo kế tiếp Diệp Thanh Vũ chẳng qua là tạm
ứng phó cho xong, mặc dù là quyết đấu võ đạo hắn cũng không biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, dùng một thắng hai thua nhanh chóng hoàn thành
nội dung cuộc thi.
Còn thời gian ngoài cuộc thi hắn sẽ ngâm mình trong Vũ Khố Thư Quán, hoặc là ở trong phòng ngủ tu luyện Đà Hành Quyết.
Vì vậy thực lực của hắn đang từng bước từng bước mà tăng trưởng.
Hắn giống như một chú sâu chỉ đợi ngày phá kén, đợi cái ngày hóa bướm mà
ra, sẽ vỗ đôi cánh rực rỡ bay dưới ánh mặt trời ngũ thải, lưu lại nhan
sắc mỹ lệ làm cho người ta rung động quỳ lễ!
Ba ngày sau.
Nguyệt Khảo lần thứ nhất của học viên năm nhất được vạn chúng chú mục cuối cùng đã kết thúc.
Mà học viện cũng rất nhanh đã làm ra một cái đệ tử bài danh bảng mới.
Bên trên thạch kính ở trung tâm Diễn Võ Trường bắt đầu xuất hiện từng cái
tên một, so sánh với thời điểm khảo hạch để nhập học thì bài danh cụ thể trên bảng cũng có thay đổi mới!
"Tần Vô Song vẫn là thứ nhất, quá mạnh mẽ, không một người nào có thể rung chuyển a!"
"Thiên tài Phủ Thành chủ, người khác làm sao có thể đuổi kịp và vượt qua? Tài
nguyên mà Tần sư huynh có, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ. . ."
"Mà tên Yến Hành Thiên cũng thật không đơn giản, vẫn là cái tên thứ hai, đệ tử hàn môn có thể làm được điều này thật khiến người khâm phục, nghe
nói thực lực hắn biểu hiện ra trên lôi đài chiến cũng chẳng chênh lệch
chút nào so với Tần Vô Song đấy!"
"Tống Thanh La như trước đứng
trong Top 10, ân, vị này là thiên cân của Thanh La thương hội, thiên phú phi phàm, tương lai không thể hạn lượng. . . Nghe nói Thanh La thương
hội đã chuẩn bị quan hệ thông gia cùng Phủ Thành chủ. . ."
"Mà
lần này tăng vọt dĩ nhiên là Tống Tiểu Quân, tiểu cô nương mơ mơ màng
màng vậy mà một lần hành động bước vào Top 15, đề thăng hơn một trăm thứ hạng..."
"Nàng nằm trong danh sách mười người, được Vương trưởng bộ môn tự mình chỉ điểm, tiến bộ như thế cũng coi như là hợp tình hợp
lý!"
Phía trước thạch kính, các học viên chen chúc nghị luận.
"A, đúng rồi, tên Diệp Thanh Vũ kia đâu? Nghe nói hắn thiên phú kinh diễm,
như thế nào trong Top 50 lại không thấy mặt hắn?" Có người đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lớn tiếng hỏi.
"Ồ, đúng vậy, tên Diệp Thanh Vũ . . . Top 50, không có. . . Top 100. . . Hình như cũng không có, chuyện gì xảy ra?"
"Bên trong Top 200 cũng không có a, chẳng lẽ sai lầm. . ."
"Mau nhìn, ở kia. . . Đệ danh 570!"
"Không thể nào? Ồ? Đúng a!"
"Gì vậy... Sao mà chui xuống nhiều thứ tự như vậy... Diệp Thanh Vũ này
chẳng lẽ hắn thật sự sa đọa rồi ư? Nhưng không đúng, hắn không phải đã
từng liên tục đánh bại Hạ Hầu Vũ cùng Lưu Lệ bài danh phía trên hay sao?
Rút cuộc có người đã tìm thấy thứ tự bài danh của Diệp Thanh Vũ, rớt xuống
vô cùng, nằm ngoài năm trăm tên, so sánh với bài danh khảo hạch nhập học thì trọn vẹn rớt xuống 549 thứ tự, đây quả thực là rụng xuống như bay.
"Ha ha, quả nhiên như cũ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi!"
"Phế vật vẫn là phế vật, đừng có nghĩ "Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng"!"
"Còn tưởng rằng đệ nhất thiên tài ngày xưa có thể quật khởi, dĩ nhiên là như vậy... Ha ha, chẳng qua mới là một lần nguyệt khảo đã xuống dốc không
phanh như vậy, vậy thì trải qua mấy lần Nguyệt Khảo nữa chắc cái tên
Diệp Thanh Vũ sẽ độn bảng a!"
Một đám học viên quý tộc vốn không
vừa mắt với Diệp Thanh Vũ đều nở nụ cười trào phúng, một tên Yến Hành
Thiên đã khiến rất nhiều học viên quý tộc cảm thấy là cái gai trong
thịt, cái đinh trong mắt rồi, mà trước kia còn có người đặt tên Diệp
Thanh Vũ cùng Tần Vô Song đứng ngang hàng với nhau, điều này trong mắt
bọn hắn quả là không thể chấp nhận được.
Hiện tại xem ra tên Diệp Thanh Vũ này chỉ là một cái thiên hạ chê cười mà thôi.
Bọn hắn không cần phải lo lắng nữa.
Mà số ít đệ tử hàn môn cũng chỉ có chút thở dài cảm khái, thực sự không
biết nói điều gì nữa, dù sao mấy ngày nay Diệp Thanh Vũ ru rú ở trong
nhà bận rộn tu luyện nhưng lại không hòa mình cùng với đệ tử hàn môn,
khiến cho đệ tử hàn môn ấn tượng với hắn chính là kẻ cao ngạo không
thích sống chung.
Nghị luận đủ loại bay đầy trời, Diệp Thanh Vũ giống như trở thành một câu chuyện cười.
Nhưng sau đó lực chú ý của mọi người cũng thay đổi, bắt đầu chuyển hướng đến những màn khiêu chiến mười người được chọn.
Đây là nội dung cuối cùng của Nguyệt Khảo lần này.
Mười người trong danh sách chính là nhóm thiên kiêu chi tử, sẽ tiếp nhận
thực chiến tẩy lễ cùng khảo nghiệm. Những học viên năm nhất có lòng tin
với thực lực của mình sẽ tiếp nhận một trắc nghiệm đơn giản thì sẽ có
thể leo lên lôi đài thách đấu bất cứ người nào trong mười người danh
sách.
Một khi chiến thắng, bọn hắn liền thay thế người kia trong danh sách.
"Ha ha, hơn một tháng, ta vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay, ta nhất định có thể chiếm giữ một cái danh ngạch bên trong danh sách!"
"Bài danh bảng khảo hạch nhập học rõ ràng chẳng nói được gì, chỉ có thực lực chân chính trong chiến đấu mới có thể giải quyết hết thảy, một tháng
này ta không quản khổ tu ngày đêm, thực lực bạo tăng, nhất định có thể
mang về thắng lợi!"
"Ta sẽ chứng minh, Vương trưởng bộ môn lúc ấy không chọn ta chính là một sai lầm!"
"Chém bay mười người con cưng kia rớt ngựa cũng là một niềm lạc thú a!"
Đám thiếu niên thiên tài tràn đầy tự tin mài đao soàn soạt.
Bên trên khu vực trung tâm Diễn Võ Trường năm nhất, mười tòa lôi đài đột
ngột mọc từ dưới đất lên, rộng lớn nghiêm trang, nguyên khí trận pháp
vờn quanh lôi đài, lực lượng nguyên khí chấn động như những làn thu thủy ở trong hư không có thể mơ hồ thấy được.
Trên mỗi tòa lôi đài, đều có một vị đài chủ.
Tiểu la lỵ Tống Tiểu Quân nằm trong danh sách mười người, tất nhiên cũng chính là một trong những đài chủ.
Bên ngoài từng lôi đài đều có giáo quan học viện chủ trì bảo vệ trật tự,
người khiêu chiến cần phải khảo nghiệm thực lực, phải đạt được tư cách
thực lực nhất định mới có thể lên đài khiêu chiến, nếu không ai cũng có
thể lên đài khiêu chiến sẽ làm cho thập đại thiên tài không phải bị đập
thành đầu heo đâu mà là mệt đến chết rồi.
Tràng diện như này tất nhiên đưa tới hầu hết tất cả đệ tử năm nhất vây xem.
Tiếng chuông du dương vang lên, khiêu chiến bắt đầu.
Toàn bộ tràng diện lập tức sôi trào.
Đứng trên lôi đài, tiểu cô nương cảm thấy có chút mờ mịt, mặc dù đã trải qua thực huấn thực chiến nhưng loại tràng diện chiến đấu kiểu này nàng thật sự không quen.
Đối mặt với một đám người hưng phấn khiêu chiến,
con mắt người nào cũng toát ra ánh sáng màu đỏ đập vào mặt tiểu cô nương làm nàng cảm giác đây là một đám dã thú chứ không phải con người, ngày
bình thường thì là các sư huynh đệ hiền lành các kiểu con đà điểu, đến
lúc này thì biến hóa 360 kiểu chẳng còn nhận ra, có một loại hung ác nói không nên lời...
Bên trong mười cái lôi đài, lôi đài số một của Tần Vô Song từ đầu đến cuối không có một ai lên thách đấu.
Một mặt do thực lực Tần Vô Song quá mạnh bên trong năm nhất như hạc giữa
bầy gà, không có người có lòng tin có thể đánh bại hắn, mà phương diện
khác thì chính là do bối cảnh thân phận Tần Vô Song vì thế có ai dám gây chứ?
Mà còn lại thực lực mạnh mẽ như Yến Hành Thiên thì không có loại lực uy hiếp này, vừa mới bắt đầu đã gặp phải không ít học viên
thực lực mạnh mẽ khiêu chiến, thậm chí ngay cả một hơi để nghỉ ngơi cũng không có.
Những cái lôi đài khác thì tình huống diễn ra khác nhau.
Đủ loại tiếng hò hét ầm ĩ huyên náo vang lên, trung tâm Diễn Võ Trường như nổ tung, sóng âm nhỏ hóa sóng lớn rồi từng đạo liên tiếp từng đạo bức
xạ khắp bốn phương tám hướng, đây tuyệt đối là một ngày náo nhiệt nhất
từ khi Bạch Lộc Học Viện khai giảng đến nay.
Đủ loại hình dạng người màu sắc các loại đều vây xung quanh lôi đài.
Đối với đại bộ phận đệ tử mà nói, đây cũng là một lần cơ hội quan sát thực
chiến khó có được, có lẽ từ trong đó có thể nhận được đả khai tiến tới
có chỗ đột phá cũng là có thể đấy.
Nhưng đối với một số người khác mà nói ý nghĩa lôi đài chiến hiển nhiên cũng không đơn giản là như thế.
Địa phương có người, thì có giang hồ.
Có giang hồ, sẽ có phân tranh.
Có phân tranh, sẽ có đủ loại âm mưu tính toán.
Còn trong lần lôi đài chiến minh tranh ám đấu này thì nguồn gốc chiến đấu
vẫn là của hai tập đoàn hàn môn cùng quý tộc mà từ lúc Bạch Lộc Học viện được xây dựng lên vẫn chưa từng có hồi kết.
Thậm chí từ khi
Thiên Hoang Giới được sáng lập, Tuyết Quốc được thành lập đến nay thì
hai tập đoàn cũng liền bắt đầu xuất hiện, tranh đấu chưa bao giờ ngừng,
từ hoàng thất cung phụng cho tới thành trấn bình thường đều là như thế.
Quý tộc đều muốn vững chắc địa vị của mình cùng ưu thế đặc quyền, bọn họ
chiếm giữ ưu ái ưu thế của trời, hưởng thụ càng nhiều tài nguyên hơn
nữa. Còn đệ tử hàn môn thì ai chẳng muốn cải biến vận mệnh. Mà vốn là
quý tộc chiếm cứ thượng phong tuyệt đối nhưng cứ cách mấy chục năm bên
trong đệ tử hàn môn lại sẽ xuất hiện một vị nhân vật kinh thái tuyệt
diễm ra sức chèo chống tập đoàn hàn môn.
Bạch Lộc Học Viện tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi điều này.
Mà lần này mới xuất hiện bên trong năm nhất thì Tần Vô Song chính là lĩnh
tụ tập đoàn quý tộc, còn lĩnh tụ đệ tử hàn môn đích xác Yến Hành Thiên.
Trong khi Diệp Thanh Vũ ru rú ở trong nhà tu luyện thì minh tranh ám
đấu, phân tranh rõ nét giữa hai tập đoàn đã bắt đầu rồi.
. . .
Bên trong Diễn Võ Trường.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều người như vậy đi khiêu chiến Yến sư huynh, đều
là con dòng cháu giống. . . Bọn gia hỏa hèn hạ, chơi xa luân chiến sao?"
Trong đám người, có đệ tử hàn môn đã nhận ra điều không đúng.
Người khiêu chiến Yến Hành Thiên cứ liên tục lại liên tục, hẳn một hàng dài đợi lên đài.
"Hừ, đám quý tộc chó chết, quá hèn hạ vô xỉ, bọn hắn muốn dùng loại phương
thức ti tiện này để mệt chết Yến sư huynh, rồi đánh bay Yến sư huynh ra
khỏi danh sách mười người!"
"Không chỉ là nhằm vào Yến sư huynh, mười người trong danh sách, đệ tử hàn môn là Lý Đạt sư huynh, cũng bị tính kế. . ."
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn a!"
"Gậy ông đập lưng ông, phải để cho cao thủ bên trong đệ tử hàn môn chúng ta
cũng đi khiêu chiến những học viên quý tộc nằm trong danh sách, đến lúc
đó cũng có thể lách vào mấy cái!"
"Vậy thì triển thôi, đã nhận thiện ý của bọn chúng thì chúng ta cũng phải báo đáp cho hợp lễ tiết chứ!"