Diệp
Thanh Vũ khẽ giật mình, hắn vừa định hỏi vì cái gì nhưng lúc này hắn
cũng đã bay cao đến ba trượng rồi. Đột nhiên có tiếng xé gió 'sưu sưu
sưu sưu' vang lên, từ vách tường màu đen cùng không trung trên đỉnh đầu
hắn bắn ra từng đạo xiềng xích màu đen giống như tia chớp quất lên người hắn...
"A, đông đông đông..."
Diệp Thanh Vũ hít vào khí lạnh, hắn chỉ cảm thấy tâm linh đau nhức,
xương cốt toàn thân giống như đứt gãy, nguyên khí cũng không thể ngưng
tụ được liền ngã gục như củ hành tây té xuống đất, hung hăng mà ngã
xuống mặt đất cứng rắn, cả buổi vẫn chưa trở lại bình thường.
Nếu không phải hắn sớm đã luyện thể tới đỉnh phong, cơ bắp cùng cốt cách cứng cỏi không thì liền ngã thành bánh thịt rồi.
"Ha ha ha ha ha..." Trong sân bên cạnh truyền đến tiếng cười to như
sấm, trong tiếng cười khó có thể che giấu hả hê vui sướng vì người khác
gặp họa.
Diệp Thanh Vũ xoa xoa eo ngồi dậy, hắn vừa sợ vừa tức, nhưng cũng không
khỏi có chút sợ hãi cùng thán phục, phải biết là vách tường viện đều có
trận pháp phù văn cách âm vậy mà tiếng cười của người này vẫn còn có thể truyền tới rõ ràng như vậy có thể thấy được người vừa bật cười có thực
lực cực kỳ kinh người.
Trên đỉnh đầu hắn, từng đạo xiềng xích màu đen vẫn còn vung vẩy nhưng cũng dần dần tán đi.
Diệp Thanh Vũ nhìn kỹ lại, hóa ra ở đầu từng cái xiềng xích là từng chùm tia sáng được tạo ra từ phù văn màu đen dày đặc dính liền với nhau.
Chắc vừa rồi mình đã bay vượt qua giới hạn của giam cầm viện nên trận
pháp cảnh cáo đã bị khởi động, thế nên mới bị quất đau như vậy, đành
ngậm bồ hòn làm ngọt a.
"Mẹ kiếp, đợi thực lực lão tử đủ rồi nhất định sẽ phá đi trận pháp này... Tê tê...ê...eeee, đau chết mất."
Diệp Thanh Vũ hậm hực mắng.
Thanh âm bên cạnh lại vang lên lần nữa: "Tiểu tử tốt, giống tính ta, có chí khí, ta thích ngươi."
Diệp Thanh Vũ thở thật dàiiiiii, xoa dịu đau đớn trên người, sau đó lòng hiếu kỳ của hắn lại nổi lên, lớn tiếng hỏi: "Vị nào ở bên cạnh vậy?
Cười trên đau khổ của người khác có chút hả hê a?"
Nhưng mà lần này lại không thấy ai trả lời.
Diệp Thanh Vũ dừng một chút, lại rống lên hỏi.
Nhưng như trước vẫn không ai đáp lời.
"Ta đi, không nói gì ư?" Diệp Thanh Vũ oán thầm, đúng là ăn mất mặt mà,
hắn dừng một chút cũng không truy hỏi tiếp nữa mà là khoanh chân ngồi
dậy vận khí hấp thu nguyên khí trời đất khôi phục nội nguyên đã tiêu hao lúc nãy khi hắn vừa nếm thử khống chế vật rồi lại tập phi hành.
Cơ mà chỉ nếm thử như vừa rồi đã tiêu hao hơn một phần tư nội nguyên trong Linh Tuyền, hao phí quả là không nhỏ.
Mất nửa canh giờ nội nguyên cuối cùng cũng khôi phục lại được trạng thái như trước.
Diệp Thanh Vũ thỏa mãn gật đầu, đúng lúc này, lại xảy sự tình ngoài dự liệu.
Khi nội nguyên khôi phục lại trạng thái cường thịnh, Diệp Thanh Vũ đột
nhiên cảm thấy trong óc có từng đợt từng đợt luồng nhiệt tuôn trào mạnh
mẽ. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì bên trong Ý Thức Hải đột nhiên có
hào quang màu ám kim phóng ra, vốn là bản Thanh Đồng Sách 'Thần Ma Phong Hào Phổ' thần bí trong thức hải đột nhiên chấn động 'ông ông', nó dường như sống lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Thanh Vũ bị dọa nhảy dựng.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được bên trong thế giới hoang mạc
đan điền, lực lượng nội nguyên bên trong Linh Tuyền nguyên khí đột nhiên mất kiểm soát như hóa điên hóa cuồng mà tuôn trào mãnh liệt vào tất cả
xương cốt tứ chi khắp thân thể, cuối cùng nó hóa thành luồng nhiệt tràn
vào thức hải liền bị Thanh Đồng sách cổ hấp thu.
Loại tốc độ này nhanh tới cực điểm.
Diệp Thanh Vũ căn bản không thể khống chế.
Trong nháy mắt, đã có một nửa lực lượng trong Linh Tuyền nguyên khí bị
Thanh Đồng sách cổ Thần Ma Phong Hào Phổ cưỡng ép hấp thu.
Mà quá trình này vẫn còn không ngừng trầm trọng lên.
Diệp Thanh Vũ dưới sự kinh hãi liền vội vàng thúc giục nội nguyên, hắn muốn dừng quá trình này lại.
Đối với võ giả Linh Tuyền cảnh mà nói, nguyên khí trong Linh Tuyền là
lực lượng cơ sở, nếu mà bị hút khô thì không chỉ là cần phải lần nữa
Ngưng Nguyên mở lại Linh Tuyền đâu, mà là đã tổn thương đến căn nguyên
của võ giả.
Nhưng lực lượng Thanh Đồng sách cổ cường đại kỳ dị vô cùng, nó mặc cho
Diệp Thanh Vũ giãy giụa, thậm chí Diệp Thanh Vũ còn dùng công pháp thổ
nạp hô hấp vô danh để đối kháng cũng như trước hiệu quả không lớn.
Trong thế giới đan điền, Linh Tuyền nguyên khí dường như là hóa thành
suối phun, đang điên cuồng mà phụt ra nội nguyên trút về phía Thanh Đồng sách cổ nằm bên trong thức hải đại não.
Thân thể Diệp Thanh Vũ cũng giống như là mất đi khống chế, khó có thể nhúc nhích.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Quá trình như vậy giằng co mất nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ, vẻ mặt Diệp Thanh Vũ đã thành một mảnh trắng xám, hô hấp cũng vô cùng dồn dập.
Mà trong thế thới hoang mạc đan điền, nhãn Linh Tuyền nguyên khí hắn
sáng lập ra đầu tiên đã khô cạn hoàn toàn, lần nữa hóa thành hoang mạc,
chỉ còn lại một cái động sâu đã khô héo rạn nứt, đó đã từng là địa
phương Tuyền Nhãn hiện thân...
Một loại cảm giác suy yếu cùng vô lực trước đó chưa từng có bao phủ toàn thân Diệp Thanh Vũ.
Giống như lão nhân gia hao hết thọ nguyên đi đến phần cuối sinh mệnh,
ngọn lửa sinh mệnh giống như cây đèn cầy sắp tắt trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
"Xong rồi xong rồi, xong đời con mẹ nó rồi... Thanh Đồng sách cổ này
cũng quá quỷ quái đi, rõ ràng hấp nội nguyên người, nội nguyên lúc trước vất vả khổ cực tu luyện coi như triệt để thành quà hồi môn cho con gái
đi lấy chồng rồi..."
Mồ hôi lạnh như hạt đậu từ đầu Diệp Thanh Vũ rớt xuống 'tí tách'.
Hắn điên cuồng mà vận chuyển não bộ, suy nghĩ mọi khả năng, y như trước không hề buông bỏ cố gắng.
Vừa lúc đó, bên trong thức hải đại não, vốn là Thanh Đồng Sách 'Thần Ma
Phong Hào Phổ' đang khẽ chấn động liền ngừng chấn động, từ nó phát ra
hào quang màu ám kim nồng đậm, sáng chói vô cùng.
Nguyên một đám phù văn ký hiệu cổ kỳ dị lưu chuyển ở trên bề mặt bóng
loáng của nó, như ẩn như hiện, hiện ra màu đỏ nhạt, dường như là dòng
máu hồng đang lưu động vậy.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Nháy mắt sau đó, hình như lại có dị biến gì đó xảy ra, hào quang màu ám
kim như cá voi hút nước vậy, toàn bộ đều bị hút chui vào bên trong Thanh Đồng sách cổ, vốn là sách cổ đóng chặt căn bản không thể mở ra lại
giống như bị gió xuân thổi qua, vậy mà lại 'rầm rầm' tự động mở ra...
Dù thị lực Diệp Thanh Vũ không tầm thường nhưng chẳng qua chỉ là mơ hồ
thấy được hình ảnh trên sách cổ chứ không có nhìn rõ ra rút cuộc trên nó là cái gì.
Sau đó Thanh Đồng sách cổ lại hoàn toàn khép lại.
Tiếp theo lại 'ông ông' khẽ chấn động lên.
Mà sau đó, hào quang màu ám kim biến mất ở trong Thanh Đồng sách cổ lại tuôn ra lần nữa.
Không đợi Diệp Thanh Vũ kịp phản ứng, hào quang màu ám kim liền trào ra, nó hóa thành một đạo cầu vồng nguyên khí xẹt qua thức hải vô tận, như
xuyên qua hư vô lần nữa tràn vào trong tất cả xương cốt tứ chí của Diệp
Thanh Vũ. Năng lượng ẩn chứa trong đó càng thêm tinh thuần cùng ấm áp,
nó chảy khắp nơi trong cơ thể hắn cuối cùng hóa thành nội nguyên chảy
dài, vậy mà lại trở về Tuyền Nhãn đã khô cạn...
Biến hóa này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Thanh Vũ.
Mà thuận theo nó mang đến là lực lượng vô cùng vô tận.
Diệp Thanh Vũ có thể rõ ràng cảm giác được, thân thể chính mình vốn là
trở nên gầy yếu héo rũ nhưng lập tức lại bừng bừng sinh cơ lần nữa. Hắn
đứng lên, cảm giác suy yếu vô lực biến mất tiêu, thay vào đó chính là
cảm giác càng thêm mạnh mẽ so với trạng thái cường thịnh lúc trước.
Hắn liền nội thị, tuyền nhãn Linh Tuyền khô hạn lại một lần nữa trở nên sinh cơ uyển chuyển.
Đường kính tuyền nhãn này so với trước thì rộng không chỉ gấp mười lần,
nó to trọn vẹn tầm mười lăm mười sáu mét, thanh tuyền nguyên khí trong
đó 'ồ ồ' sôi trào như là nước sôi vậy, tràn ngập sức sống, hơn nữa nhìn
không có một tí tị ti tạp chất nào, tinh khiết hơn trước vô số lần.
Từ trong tuyền nhãn phun ra linh tuyền nguyên khí phóng lên trời cao hơn trăm mét, kích động gào thét giống như rồng thăng thiên.
"Nội nguyên so với trước càng thêm tinh khiết, tốc độ chảy nhanh hơn,
tiềm lực càng mạnh hơn nữa, tốc độ tưới nhuần hoang mạc đan điền cũng
càng nhanh, vậy có nghĩa là tốc độ tu luyện càng nhanh hơn, tốc độ sáng
lập nhãn Linh Tuyền tiếp theo sẽ nhanh hơn rất nhiều!"
Diệp Thanh Vũ vừa mừng vừa sợ.
Hắn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Sau khi nội nguyên bị Thanh Đồng sách cổ hấp thu toàn bộ, Thanh Vũ tưởng rằng lần này hắn chết chắc rồi, trong nội tâm đã đưa Thanh Đồng sách cổ vào trong danh sách những vật tà ma. Nhưng không ngờ sách cổ sau khi
nuốt hết nội nguyên lại tinh luyện nội nguyên thành tinh thuần, một lần
nữa phụng dưỡng lại cho hắn.
Quá trình này như là bồi dưỡng ngược lại vậy.
Lần nữa nhận được nội nguyên lại càng thêm tinh thuần, càng thêm cô
đọng, càng cường đại hơn, so sánh với trước quả thật chính là quá trình
thoát thai hoán cốt.
"Thanh Đồng sách cổ này tuyệt đối là một kiện bảo vật!"
Lúc này Diệp Thanh Vũ không chút do dự liền kết luận.
Nếu căn cứ theo tốc độ tu luyện bình thường, Diệp Thanh Vũ đoán chừng
hắn ít nhất phải mất một tháng mới có thể chiết xuất tinh lọc nội nguyên bên trong Linh Tuyền nguyên khí, mới để cho đường kính Linh Tuyền
nguyên khí đạt tới trình độ hiện tại, mới để cho sức sống cùng tốc độ
chảy của Linh Tuyền nguyên khí như lúc này!
Nhưng trải qua Thanh Đồng sách cổ 'Thần Ma Phong Hào Phổ' hấp thu phản hồi chỉ có nửa canh giờ đã hoàn thành.
Diệp Thanh Vũ hiểu được, chính mình đã đạt được bảo bối.
Một bảo bối có giá trị vô tận.
Chỉ tính là dùng nó phụ trợ cho tu luyện thôi cũng đã thuộc hạng nhất
rồi, bảo bối như vậy cũng đủ để xếp vào danh sách bảo khí phù văn đỉnh
cấp rồi.
Tâm tình hắn liền tốt vô cùng.
"Ha ha ha ha... Vận khí đã đến, ngăn cũng ngăn không được."
Thanh Đồng sách cổ chỉ là hắn tình cờ đạt được lại có thể nghịch thiên như thế.
Dưới sự hưng phấn, Diệp Thanh Vũ nội thị ý thức hải.
Chỉ thấy trong mảnh tinh không thức hải, Thanh Đồng sách cổ khôi phục
bình tĩnh như trước, không có chấn động 'ông ông' như trước nữa, cũng
không có tỏa ra hào quang chút nào, dường như nó lại sa vào trạng thái
ngủ say vô tận lần nữa.
Diệp Thanh Vũ nếm thử dùng ý thức liên hệ với nó nhưng cũng không có chút phản ứng nào.
Quá thần bí!
Xem ra Thanh Đồng sách cổ 'Thần Ma Phong Hào Phổ' vẫn cất giấu vô tận bí mật như trước.
Diệp Thanh Vũ suy đoán, trong quá trình Thanh Đồng sách cổ hấp thu nội
nguyên của mình, nó có lẽ cũng đã nhận được mức độ bổ sung năng lượng
nào đó, cho nên đã xảy ra một ít biến hóa. Nhưng rất có thể là tu vi
cảnh giới nội nguyên của mình còn xa xa không đủ, không cách nào thỏa
mãn nó.
Nói cách khác, muốn Thanh Đồng sách cổ sống lại phải cần rất nhiều nội nguyên?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Diệp Thanh Vũ suy đoán.
Bất kể như nào, sự tồn tại của bản Thanh Đồng sách cổ này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được.
Tâm tư Diệp Thanh Vũ nhanh nhẹn, đoán ra một tí manh mối, nội tâm hắn liền ra quyết định.
Thời gian dần qua, tâm tình Diệp Thanh Vũ cũng bình tĩnh trở lại, hắn
lại nghĩ tới điều gì, liền động tâm niệm trực tiếp lấy Thanh Đồng sách
cổ từ trong thức hải ra. Hào quang lóe lên, Thanh Đồng sách to cỡ bàn
tay xuất hiện trên tay phải hắn.
Cảm giác vẫn nặng trịch như trước.
Diệp Thanh Vũ thử lật sách.
Tờ thứ nhất lật ra.
Diệp Thanh Vũ đã từng thử mở tờ này ra, hắn nhìn thấy là một đống văn tự cổ đại có cùng loại với mục lục kiểm tra.
Như cũ vẫn là văn tự thời đại Thần Ma, thâm ảo phức tạp, vô cùng rườm
rà, đổi lại là người bình thường liếc nhìn thôi cũng cảm thấy đầu váng
mắt hoa.
Nhưng Diệp Thanh Vũ không như thế.
Trải qua những ngày này nghiên cứu tỉ mỉ, Diệp Thanh Vũ đã lấy được mấy
cuốn sách thông hiểu ý nghĩa văn tự cổ đại bỏ hoang từ trong Đồ Thư
Quán, hiện giờ nhìn đến những văn tự thời đại Thần Ma kỳ dị này là vấn
đề không lớn lắm, tuy rằng tối nghĩa chút nhưng vẫn có thể biết ý chính
của nó.
Diệp Thanh Vũ nhớ rõ ràng, lần đầu tiên hắn đạt được bản Thanh Đồng sách cổ này cũng có thể mở ra trang tên sách, nhìn thấy những thứ cùng loại
với mục lục kiểm tra các kiểu .v.v.v., nhưng trang sau liền không mở ra
được cho dù hắn dùng biện pháp gì cũng không được.
Nhưng mà lần này có chút biến hóa nha.
Văn tự Thần Ma ở hàng đầu tiên không còn là màu xám nữa mà là biến thành màu ám kim nhàn nhạt.
"Ý nghĩa gì vậy..."
Nội tâm Diệp Thanh Vũ khẽ động, ngón tay hắn chỉ vào văn tự yên tĩnh màu ám kim kia liền cảm thấy tay hắn truyền đến cảm giác giống như chạm đến làn da ấm áp mềm mại của người tình vậy, mà bỗng dưng Thanh Đồng sách
cổ trước nay mở mãi không ra lại tự động mở ra, 'rầm rầm' đã mở ra trang giấy mà hắn chỉ tay.
Trên trang giấy to như lòng bàn tay hình như hiện lên hình ảnh một hình chiếu hư cấu . . .