Buổi chiều.
Nắng chói chang.
Khu vực diễn võ trường năm nhất Học Viện Bạch Lộc.
"Ặc, mới có mấy ngày ngươi đã tu luyện đến Phàm Võ đệ lục cảnh, con mẹ nó,
ngươi tên tiểu hỗn đản rút cuộc nghịch ra sao mà được?" Sau khi giáo
viên Ôn Vãn kiểm tra xong bài học tu luyện của Diệp Thanh Vũ thì kìm nén không nổi mà nói tục.
"Ách, thì cứ luyện lại luyện thôi..." Vẻ mặt Diệp Thanh Vũ ngốc nghếch ngây thơ vô số tội.
Ôn Vãn xúc động, nhịn không được, túm lấy cổ Diệp Thanh Vũ lắc lên lắc xuống.
Đột nhiên Ôn Vãn lén lén lút lút nhìn xung quanh rồi giảm thanh âm xuống
thấp tới mức chỉ 2 người nghe được, nói: "Tiểu tử, nói thật đi, thằng
nhóc điên Lưu Lệ có phải bị ngươi giết hay không? Không cần băn khoăn,
ngươi cứ nói thật với giải thích trung thực, lão tử sớm đã nhìn thằng
nhóc đó không vừa mắt."
"Không phải em ạ." Diệp Thanh Vũ thật thà mà lắc đầu.
Ôn Vãn khẽ giật mình, chợt hậm hực mà 'hừ' một tiếng.
Bất quá hắn rất nhanh lại nghĩ tới điều gì đó, nói: "Đương nhiên không phải ngươi là tốt nhất, hơn nữa Lưu gia sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu
tử ngươi đâu, dù sao trong chuyện này ngươi là hiềm nghi lớn nhất..."
Diệp Thanh Vũ nhàm chán mà nhún nhún vai.
Cái thái độ rất muốn ăn đòn của Thanh Vũ lại kích thích Ôn Vãn, hắn lại
nói: "Hiện giờ ngươi muốn phải hảo hảo cảm tạ Lam Thiên thoáng một cái
a..."
"Anh ấy?" Diệp Thanh Vũ có chút sửng sốt.
Ôn Vãn xem thường mà nhìn Diệp Thanh Vũ nói: "Như nào? Tiểu tử ngươi chẳng lẽ
không biết? Đêm qua ở trong hoang dã, Lưu Nguyên Xương tìm không được
hung thủ cũng không tìm thấy thi thể của nhi tử làm hắn nổi giận như con chó điên, dưới cơn thịnh nộ liền muốn dụng hình, nghiêm hình tra tấn
tiểu tử ngươi, 96,69% là muốn phế bỏ đi ngươi, thà giết lầm một vạn cũng không bỏ sót một. May mà có tên điên Lam Thiên kia, hắn thà chết thà
sống phải bảo vệ ngươi, cuối cùng hai bên nhảy vào đánh đập nhau dã man
con ngan..."
"A?" Diệp Thanh Vũ thật sự khiếp sợ vạn phần.
Còn có chuyện như vậy?
"A cái rắm, người trẻ tuổi a, ngươi còn quá non a, đừng có nhìn đời qua
lăng kính màu hồng mà coi thường nguy hiểm của cái thế giới này!" Ôn Vãn biểu lộ khoa trương rồi lại thở dài, nói: "Lưu Nguyên Xương chính là
được Hoàng gia phong hiệu Quý Tộc đó, nếu mà hắn nổi điên thì cả Học
viện cùng phủ Thành chủ đều phải cho hắn một cái công đạo. Nếu hắn thật
sự quyết tâm muốn phế đi ngươi thì hiện giờ tên nhóc ngươi đã tiêu rồi.
Nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, tên điên Lam Thiên không biết có
phải uống nhầm xuân dược hay không? Lại bá đạo thích là nhích quyết tâm
phải bảo vệ ngươi, cuối cùng hắn điên tiết lên giết chết ba đại cao thủ
phủ Chủ Bộ, đập cho Lưu Nguyên Xương ộc máu chạy trốn, vậy nên mới bảo
vệ được ngươi..."
"A?" Diệp Thanh Vũ bị những tin tức sau màn làm rung động.
"A cái đại gia nhà ngươi chứ a, không nói được từ nào khác ngoài a à" Ôn
Vãn mắng nhiếc xối xả "Nói nhiều như vậy rồi tiểu tử ngươi đã minh bạch
chưa?"
"Minh bạch cái gì?" Diệp Thanh Vũ giả bộ ngu si.
"Ta, đệt, ngươi..." Ôn Vãn phun một chàng nói tục: "Tình cảnh hiện tại của
ngươi rất nguy hiểm, cho nên trong khoảng thời gian này tốt nhất an phận thủ thường một chút, tâm tư phải cẩn thận hơn nữa, đừng để Lưu gia nắm
được cơ hội."
"A." Diệp Thanh Vũ như đang bay trên chín tầng trời mà gật gật đầu.
Ôn Vãn trực tiếp bó chân rồi.
Chính mình yêu quý tên nhóc này nên mới nói nhiều như vậy nhưng mà chính là đàn gảy tai trâu nước đổ đầu vịt con mẹ nó rồi!
Bất quá Ôn Vãn dám khẳng định, nội tâm tiểu hỗn đản này rất xảo trá, biểu
hiện ra ngoài lúc nào cũng giả bộ mơ mơ màng màng nhưng thực ra trí óc
tên nhóc này chính là quỷ thành tinh.
"Ah, đúng rồi, không nghĩ
tới ông anh giáo viên Lam Thiên chính là một thanh niên sức trâu a..."
Diệp Thanh Vũ cảm khái nói: "Anh ấy lần này thân là giáo viên giám sát,
mặc dù không có bị chỉ trích nhưng cũng nên nhận một phần trách nhiệm
với cái chết của Lưu Lệ. Cơ mà không thể tin nổi anh ta chẳng hề xin lỗi gia đình nhà người ta, còn đánh cho cha Lưu Lệ ộc cả máu, oa thật là bá đạo quá đi mà?"
"Tên điên kia?" Ôn Vãn nhếch miệng: "Tiểu tử
ngươi còn non và xanh lắm sao biết hết được tên kia, nếu chuyện vừa rồi
mà so với những chuyện cổ quái hoang đường hắn từng làm thì chỉ là một
trò chơi con nít mà thôi..."
Diệp Thanh Vũ lập tức tràn ngập tò mò với vị giáo viên giả mạo này.
"Nhưng mà anh ấy như vậy, học viện lại không hề phạt gì hay sao?" Diệp Thanh Vũ có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên sẽ phạt a, Viện Trưởng đã ra mặt hòa giải chuyện này, Lam Thiên
bị phạt đến Khổ Cảnh Đường diện bích ba ngày..." Ôn Vãn cười hì hì nói.
"Ách?" Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ: "Tuy rằng ta không biết Khổ Cảnh Đường là địa
phương nào, nhưng mà chỉ nghe thôi đã thấy xử phạt như vậy hình như rất
nhẹ nhàng a!"
"Đâu chỉ là nhẹ?" Ôn Vãn đồng cảm mà nói: "Quả thực chính là nhẹ đến mức làm cho người khác tức lộn ruột, Viện Trưởng rõ
ràng là đang bao che cho hắn a, Khổ Cảnh Đường chính là phòng ngủ của
Lam Thiên, Viện Trưởng chính là lại để cho tên điên Lam Thiên ngủ nghỉ
ba ngày ở trong phòng mà thôi, a ha ha ha ha! Quá vô sỉ rồi!"
"Đập con muỗi." Diệp Thanh Vũ cũng bị hành vi bao che khuyết điểm trắng trợn hù dọa rồi: "Thật tốt vô sỉ, vô sỉ thật tốt a!"
Ôn Vãn vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Vũ, hắc hắc mà nói: "Có phải rất hâm mộ
không? Tiểu hỗn đản cố gắng lên a, sẽ có một ngày ngươi cũng có thể như
Lam Thiên a, ngươi bỗng nhiên nổi tiếng trong Thập Viện Vinh Diệu chi
chiến, trước hai mươi tuổi liền tiến vào Khổ Hải cảnh, rồi được gọi là
đệ nhất thiên tài từ trước đến nay của Bạch Lộc Học Viện thì Viện Trưởng cũng sẽ như vậy sẽ chẳng quan tâm đến nguyên tắc chó má nào mà bảo vệ
ngươi!"
"Hóa ra là vậy." Diệp Thanh Vũ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà sao Lam Thiên lại phải bảo vệ ta?"
"Điều này..." Ôn Vãn buông buông tay: "Sau này có thời gian ngươi tự mình đi hỏi tên điên kia a!"
Nói đến đây, Ôn Vãn lắc đầu nói: "Ta cảm thấy trong khoảng thời gian này
ngươi cùng tên điên kia rất có duyên a, một kẻ điên muốn giết ngươi, kết quả chết rồi, một kẻ điên muốn bảo vệ ngươi, kết quả đi diện bích rồi, A ha ha..."
Diệp Thanh Vũ: "..."
Ôn Vãn trêu chọc một hồi,
lúc này mới nghiêm mặt nói: "Tốt rồi, không nói những thứ này nữa, kế
tiếp nhóc con ngươi có tính toán gì không? Còn có mấy ngày nữa là đến
Nguyệt Khảo năm nhất rồi, ngươi có dã tâm gì?"
Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Cũng không có."
"Hả? Chẳng lẽ ngươi không có ý định tham gia Nguyệt Khảo?" Ôn Vãn khẽ giật mình.
"Tham gia có lẽ sẽ tham gia, nhưng không muốn quá lộ liễu." Diệp Thanh Vũ nói.
Ôn Văn sững sờ rồi lại như nghĩ đến điều gì, gật gật đầu nói: "Cũng tốt,
ít xuất hiện đi một tí. Bất quá nghe nói lần này Tần Vô Song cùng Yến
Hành Thiên ở bên trong thí luyện thực chiến có thu hoạch thật lớn, có
chỗ đột phá đã triệt để bước chân vào Linh Tuyền cảnh, mà mấy người Tống Thanh La cũng đột nhiên tăng mạnh. Còn ngươi vẫn muốn tiếp tục ít xuất
hiện chỉ sợ người ở học viện sẽ quên ngươi là ai."
Diệp Thanh Vũ cười cười: "Sao mà quan tâm ta như vậy?"
Ôn Vãn cũng cười: "Bởi vì thích ngươi nha."
"Thật buồn nôn." Diệp Thanh Vũ nói: "Đúng rồi, chỗ này ta có ba miếng hạt
châu, khi ở dã ngoại săn bắt một con trai cò nên có được, có chút quái
dị, ông anh giúp đỡ ta xem một chút xem lai lịch nó thế nào? ."
Nói xong, Diệp Thanh Vũ cầm ba viên minh châu đưa tới.
Ôn Vãn vuốt vuốt trong chốc lát, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng nói: "Đích thật là có chút ý tứ, ta cũng nhìn không ra, như vậy đi, ta đi
hỏi bằng hữu ở phòng dị vật, những người kia cả ngày đều tiếp xúc với
vật ly kỳ cổ quái!"
Diệp Thanh Vũ gật gật đầu.
"Thế nhé
nhóc, hãy chờ tin tức của ta, ha ha..." Ôn Vãn đột nhiên như bị bệnh tâm thần phá lên cười ầm ĩ, sau đó thân hình lóe lên, thân pháp kiểu như
Kinh Long, đạp lên trên pho tượng ở diễn võ trường như kinh hồng bắn đi
xa.
"Hừ, lần nào cũng muốn khoe khoang khinh công của hắn, không thể ngoan ngoãn đi bộ được à." Diệp Thanh Vũ oán thầm.
...
Ngày thứ hai.
Đợi tới lúc học viên năm nhất xếp hàng ở phòng giáo vụ đổi học phần còn ít, Diệp Thanh Vũ mới mang nguyên cốt mà hắn đã thu hoạch đi đổi học phần,
lần này hắn thu hoạch khổng lồ, trọn vẹn kiếm được hơn năm mươi khối
nguyên cốt.
Số lượng như này so với học viên khác bình quân chỉ đạt được ba bốn khối chính là kiểu như một đêm lên trời a.
Bất quá tâm tư Diệp Thanh Vũ cẩn thận, lúc này chỉ lấy ra sáu miếng cộng
thêm lân da, răng nọc,... lột ra từ trên thân con Hoàng Kim Long Mãng
liền tổng cộng đổi được hai mươi học phần.
Dưới ánh mắt hâm mộ
của đám học viên khác, Diệp Thanh Vũ coi như chẳng có việc gì liền rời
khỏi phòng tài vụ đi đến Vũ Khố Thư Quán, hắn muốn tra một ít gì đó.
Vũ Khố Thư Quán là nơi cất chứa các loại kinh văn điển tịch cùng võ đạo bí sách của Bạch Lộc Học Viện, chính là trọng địa trong học viện.
Mà khu vực Vũ Khố Thư Quán của năm nhất chính là hai tầng bạch tháp ở
ngoài, phong cách rất cổ xưa, quy mô tuy rằng không phải rất lớn nhưng
cũng cất trữ đến vạn cuốn sách, phần lớn là một ít mật sách tu luyện cấp thấp, nhưng những thứ này đối với đệ tử năm nhất thì cũng dư xài rồi.
Nghe nói đã từng xuất hiện thiên tài biến thái, đọc qua tất cả sách rồi lĩnh ngộ ghi nhớ hết, cuối cùng bỗng nhiên nổi tiếng trở thành một cường giả mới.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Vũ tới Vũ Khố Thư Quán.
Giáo viên thủ hộ kiểm tra minh bài thân phận của Diệp Thanh Vũ mới cho hắn đi vào.
Bên trong thạch tháp, ánh sáng sáng ngời, trên giá sách bày đầy đủ sách
cùng phân loại rõ ràng, có rất nhiều loại võ quyết luyện thể, có rất
nhiều tâm đắc tu luyện của các tiền bối lúc ở Phàm Võ cảnh, có các loại
tranh ảnh hướng dẫn phân biệt các loại thảo dược linh vật, có nhân vật
lịch sử truyền kỳ ...
Thế giới văn minh võ đạo hưng thịnh hết thảy đều có quan hệ cùng võ đạo.
Diệp Thanh Vũ cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng đi tới lầu hai tìm thấy Văn Tự Cổ Đại Dị Vật Chí ở giá sách phía trước.
Nhìn có thể nhận ra, giá sách này không được quan tâm phân loại, rất ít
người chú ý giá sách này, tổng cộng chỉ có hơn trăm đầu sách mà thôi, ẩn có bụi bặm, thoạt nhìn là rất nhiều năm rồi không có ai mở ra.
Diệp Thanh Vũ dường như có thể nghe được những quyển sách này thở dài trong cô đơn lạnh lẽo...
"Ừ...Dị Văn Đồ Giám, là nó!"
Rút cuộc tìm được quyển sách phù hợp đang cần.
Diệp Thanh Vũ rút quyển sách ra, sách dày chừng ba chỉ, đây vốn là một quyển viết tay được đóng buộc chỉ, không phải là sách in ấn, tên ở ngoài ghi
bốn chữ Dị Văn Đồ Giám, nét chữ cứng cáp, phía dưới thì viết năm chữ
'Cao Thắng Hàn biên soạn'.
Thoạt nhìn thì chắc chỉ có duy nhất một bản là nó rồi.
Đáng tiếc nội dung cùng tu luyện quan hệ không lớn cho nên có rất ít người
chú ý, mà Diệp Thanh Vũ sở dĩ cảm thấy hứng thú với nó là vì muốn tra
xem một chút, xem năm chữ trên bản Thanh Đồng thư sách thần bí đến cùng
có ý nghĩa gì.
Diệp Thanh Vũ có một loại dự cảm, Thanh Đồng thư sách này tuyệt đối không đơn giản.
"Ồ, đây là phân loại của Dị Văn Đồ Giám, thật sự là cẩn thận, còn xếp đặt
hướng dẫn tra cứu...quả thực có thể nói là một quyển từ điển ghi chép
các loại văn tự kì dị a, Cao Thắng Hàn biên soạn quyển sách này rút cuộc là thần thánh phương nào nhỉ, không ngờ thông thái đến vậy?"
Diệp Thanh Vũ lật xem vài trang, rít lên sợ hãi thán phục.
"Thoạt nhìn, năm chữ bên trên Thanh Đồng thư sách hẳn là thuộc về...Hả, là
thượng cổ... không... không đúng, là văn tự thời đại Thần Ma, trời ạ,
vậy mà có niên địa xa xưa như vậy!"