"Nếu ngươi muốn mọi
chuyện được thành công, cần phải đề phòng một nữ tử. Bởi vì nàng ấy là
trở ngại lớn nhất cho sự nghiệp của ngươi." Đạo sĩ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói một câu như vậy với Mộc Nguyệt Ly.
Mộc
Nguyệt Ly ngẩn ra, ánh mắt của hắn nhìn đạo sĩ càng thêm tin phục. Hắn
đương nhiên biết, hiện tại nếu hắn muốn được chuyện, nhất định phải giải quyết Âu Dương Tĩnh, nàng ấy đúng là trở ngại lớn nhất.
"Đa tạ
đạo trưởng nhắc nhở." Mộc Nguyệt Ly chắp tay về phía đạo sĩ, vẻ mặt trở
nên run sợ hơn."Chỉ là nàng ta quá lợi hại, nhiều lần ta ra tay, nhưng
kết cục vẫn không thắng được nàng ta." Mặc dù yếu thế, làm cho người ta
cảm thấy hắn vô dụng. Mặc dù hắn không cam lòng nhưng vẫn không thể
không thừa nhận, hắn thật sự không phải đối thủ của Âu Dương Tĩnh.
Đạo sĩ âm thầm cười lạnh, sau lưng nàng ta có Hổ Vương giúp đỡ. Hắn chỉ là
người phàm, đương nhiên không phải đối thủ của nàng ta. Nhưng mà, mục
tiêu của ông chính là Vân Khinh Cuồng, cho nên ông sẽ trợ giúp cho Mộc
Nguyệt Ly.
"Thái tử không cần lo ngại, nàng ta tuy lợi hại. Có thể khống chế muông thú, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người phàm."
"Đạo trưởng có cách?" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly sáng lên, chỉ cần có thể đối phó Âu Dương Tĩnh. Hắn không còn sợ ngôi vị Hoàng đế sẽ không phải là của
hắn.
"Đương nhiên." Lão đạo cười híp mắt vuốt mấy sợi râu của mình.
"Kính xin đạo trưởng chỉ giáo." Mộc Nguyệt Ly vẫn cúi đầu, chắp tay nói.
Đạo trưởng vuốt râu, sau đó nhìn Mộc Nguyệt Ly nói:
"Ta và ngươi gặp nhau cũng là có duyên, được, lão đạo ta sẽ giúp ngươi."
"Đa tạ đạo trưởng." Mộc Nguyệt Ly mừng rỡ.
Đạo trưởng khoát tay áo, sau đó khép lại năm ngón tay phải. Dáng vẻ như đang thể hiện đo lường tính toán cao thâm.
Mộc Nguyệt Ly không dám lên tiếng quấy rầy, vẫn ngồi bên cạnh nhìn cẩn thận.
"Khó trách, khó trách. . . . . ." Sau một lát, đạo trưởng kia buông lỏng ngón tay. Lại thể hiện dáng vẻ không ngờ tới, lắc đầu.
"Đạo trưởng?" Mộc Nguyệt Ly không biết ông ta tính toán ra được chuyện gì.
Đạo sĩ nhìn Mộc Nguyệt Ly, lắc đầu một cái, thấy được ánh mắt đối phương lo lắng, lúc này mới mở miệng nói chuyện:
"Khó trách nàng ta có thể điều khiển muông thú, thì ra bên cạnh nàng ta có cao nhân."
"Cao nhân? Cao nhân nào?" Mộc Nguyệt Ly ngẫm nghĩ lại, cũng không phát hiện bên cạnh Âu Dương Tĩnh có nhân vật lợi hại nào.
Vẻ mặt đạo sĩ kia lại càng lộ ra bí hiểm, thậm chí mang theo một chút kỳ diệu làm Mộc Nguyệt Ly cũng không hiểu.
"Thái tử điện hạ có từng thấy qua một con Bạch Hổ mắt xanh bên người nàng ta không?" Giọng đạo sĩ để thấp hơn một chút.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, nhớ tới Bạch Hổ, hắn ngược lại nhớ ra đã sơ xuất một chuyện.
"Lúc đó, lần đầu tiên ta gặp Bạch Hổ, là một con Hổ thật to, con ngươi màu
xanh biếc. Oai phong lẫm lẫm, rất khí phách. Nhưng đúng là kỳ quái, sau
này lại thấy bên cạnh nàng có một con Bạch Hổ mắt xanh biếc, nhưng chỉ
là một con Bạch Hổ nhỏ. . . ."Không biết con Hổ lớn kia chạy đi đâu rồi.
"Thật ra thì hai con hổ này là một." Đạo trưởng thần bí nói một câu.
"Cái gì?" Mộc Nguyệt Ly đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo vẫn muốn làm rõ lời
của ông ta nói: "Ý của đạo trưởng là, Bạch Hổ nhỏ chính là Bạch Hổ lớn
kia? Nhưng làm sao có thể? Giữa bọn chúng sao có thể chênh lệch nhiều
như vậy?" Mặc dù hắn cũng từ nghĩ vậy, tuy nhiên Hổ nhỏ và Hổ lớn vóc
dáng không giống nhau, nhưng bề ngoài, còn có ánh mắt thì đều giống
nhau.
"Nó chính là cao nhân lão đạo đang muốn nói tới." Đạo sĩ nhiều lần vuốt chòm râu.
Mộc Nguyệt Ly lắc đầu một cái, bày tỏ mình không hiểu.
"Được, đã đáp ứng giúp thái tử một tay. Lão đạo sẽ tiết lộ một chút Thiên Cơ." Đạo sĩ thấy thế, nói: "Thật ra thì Bạch Hổ kia cũng không phải là Hổ
bình thường, mà là Hổ Vương tu luyện đắc đạo. Có thể biến ảo hình người, việc dù to hay nhỏ đối với hắn ta cũng chỉ là chuyện rất đơn giản. . . . . ."
"Hổ Vương?" Mộc Nguyệt Ly hoảng sợ không thôi, có loại cảm
giác như đang nghe chuyện thần thoại. Thì ra trên thế giới này thật sự
có thần tiên, yêu quái tồn tại, hắn còn tưởng, mọi người đang kể chuyện
vui.
"Không sai." Đạo sĩ nặng nề gật đầu một cái, "Nàng ta có thể dùng tiếng tiêu gọi vạn thú, đại khái là vì có quan hệ khế ước với Hổ
Vương. Hơn nữa, e là nàng ta không chỉ có chút bản lĩnh này."
Mộc Nguyệt Ly đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của đạo sĩ, khó trách Âu Dương Tĩnh chỉ là một nữ tử bình thường, lại có thể ngay cả Nhuyễn Cốt Tán
cũng không hạ nổi nàng? Thì ra trong đó còn có nhiều nguyên nhân như
vậy. Nhưng nàng ấy đã có Hổ Vương giúp đỡ, vậy hắn làm sao đối phó với
nàng?
"Kính xin đạo trưởng mở cho một con đường." Mộc Nguyệt Ly lại chắp tay với đạo trưởng.
"Được." Đạo trưởng gật đầu, "Hiện giờ Hổ Vương đang có chuyện, tạm thời không
còn ở bên cạnh Âu Dương Tĩnh nữa. Nếu ngươi muốn đối phó nàng ta, lúc
này chính là thời gian thích hợp nhất." Trong lòng ông cười lạnh, chỉ
cần Âu Dương Tĩnh gặp chuyện không may. Vì ký kết khế ước, Hổ Vương và
người như nhau, sẽ cùng nhau mất đi một chút pháp lực, đến lúc đó, ông
có thể thừa dịp lúc pháp lực yếu nhất để ra tay. Mà Âu Dương Tĩnh đối
với ông, lại là một uy hiếp. Bởi vì nàng ta có số mệnh kỳ lạ, ở trên
người nàng ta lại có được khế ước của Hổ Vương, khiến ông không cách nào đến gần nàng ta.
"Vậy ta phải ra tay thế nào?" Chân mày Mộc
Nguyệt Ly cau lại cùng một chỗ: "Cho dù Hổ Vương không có ở đây, bản
lĩnh của nàng ấy cũng không thể coi thường." Huống chi Âu Dương Tĩnh
hình như miễn dịch đối với các loại độc dược.
"Yên tâm, lão đạo
sẽ có diệu kế." Đạo sĩ gật đầu một cái, sau đó đưa tay từ trong túi áo
lấy ra một cái bình, nhìn hắn nói, "Ở đây có một loại dược, không màu
không mùi, chỉ cần nhỏ một giọt vào trong đồ ăn của nàng ta, có thể
khiến cho công lực của nàng ta mất đi một canh giờ. . . . . ."
Mộc Nguyệt Ly nhận lấy bình dược, nhưng có chút chần chờ.
"Thật có tác dụng sao? Lần trước ta dùng Nhuyễn Cốt Tán, nàng ấy một chút chuyện cũng không có."
"Dược bình thường đối với nàng ta dĩ nhiên là không dùng được." Đạo sĩ cũng
không buồn bực, chỉ lắc đầu một cái: "Dược này của lão đạo không phải là dược bình thường, bảo đảm có tác dụng."
Mộc Nguyêt Ly thấy ông ta khẳng định như vậy, gật đầu một cái. Sau đó đem bình dược cất vào, hướng về ông ta chắp tay nói:
"Đa tạ đạo trưởng!"
Sau khi Mộc Nguyệt Ly mang theo thị vệ rời đi, lão đạo trưởng đứng ở bên
cửa sổ nhìn bóng dáng của bọn họ dưới phố. Sau đó ông trở lại gian
phòng, đột nhiên gỡ chòm râu xuống, lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng ẩn hiện. Nhìn kỹ, làm gì có đạo trưởng nào. Ngược lại hiện ra là một
thanh niên trẻ tuổi, mái tóc màu xanh, đôi mắt màu hổ phách, xem ra hắn
và Vân Khinh Cuồng không khác nhau lắm, lại khác biệt ở chỗ khí phách
của hắn vô cùng cuồng ngạo, mà trong nội tâm còn lộ ra chút tà khí.
"Hừ hừ, Hổ Vương, chờ xem, chỉ cần nàng ta xảy ra chuyện, ta xem ngươi cũng là bại tướng dưới tay ta thôi."
Dứt lời, bóng dáng hắn thoáng một cái, biến mất khỏi gian phòng trang nhã.
. . . . . .
Bên kia, Âu Dương Tĩnh nhẹ nhõm vì bỏ rơi được hai hộ viện. Đi vào trong cửa tiệm của một gia đình trên con phố khác.
Chưởng quầy cửa hàng vừa thấy nàng, ánh mắt sáng lên. Sau khi quan sát chung
quanh không có người khả nghi, hắn lập tức nghênh đón. Nói nhỏ:
"Chủ nhân, người đã tới."